– Mười năm trước, mấy vị Đồng giáo sư và Từ giảng viên đã từng đề nghị học viện Thanh Loan cải cách, đề án quan trọng nhất chính là lợi dụng mấy tử tù không thể miễn xá và tù binh quân địch để tổ chức các đợt thí luyện sinh tử cho đệ tử học viện, giúp thực lực các đệ tử học viện được nâng cao. Nhưng cuối cùng đề án này đã bị ngài và vài giáo sư khác phản đối, không thể thực hiện được.
Nhan Thiểu Khanh vẫn cung kính, thấp giọng trình bày:
– Nhưng dựa theo thánh ý của thánh thượng, học viện Lôi Đình đã bắt đầu cải cách theo đề án này. Hơn nữa, trong mười năm nay hiệu quả rất rõ ràng.
Khi nói những lời này Nhan Thiểu Khanh vẫn tỏ ra rất bình thản, nhưng những người khác ở đây như Phong Thiên Hàn, Diệp Thiểu Phong, thậm chí là cả Hạ phó viện trưởng cũng phải giật mình, khóe mắt hơi giật giật. Bởi vì ai cũng hiểu rằng đằng sau đề án này chính là những dòng máu tươi phải chảy xuống, nhiều tính mạng phải mất đi.
– Học viện Lôi Đình thật lợi hại, chuyện như vậy cũng giấu diếm được chúng ta.
Khuôn mặt vốn rất ôn hòa của Hạ phó viện trưởng hơi biến lạnh. Bản thân ông ta và một số người ở học viện luôn làm theo những gì Trương viện trưởng đã nói: “làm người phải có nhân tính”, nhưng những gì học viện Lôi Đình đang làm đúng là đã chạm đến điều cấm kỵ của ông ta và học viện Thanh Loan.
Có rất nhiều thứ người ngoài khó hiểu rõ được…nhưng ở trên đời này, sợ rằng không có ai hiểu rõ con người Trương viện trưởng hơn ông ta và mấy lão già ở học viện. Người ở bên ngoài nói rằng năm xưa Trương viện trưởng tung kiếm hành tẩu cả thiên hạ là vì vinh quang bất diệt của đế quốc Vân Tần, nhưng bọn họ không biết rằng tính tình Trương viện trưởng rất đạm bạc, không phải là loại người suy nghĩ như những người quyền quý sau bức màn che dày nặng nề, thứ được gọi là danh lợi căn bản chưa bao giờ tồn tại trong con người đáng kính đấy. Nhưng một người như vậy phải xông pha chiến trường chính là vì ở trên mảnh đất đế quốc Vân Tần này còn rất nhiều người Trương viện trưởng phải quan tâm và lo lắng.
Một khi tổ chim bị phá, trứng ở trong đấy ắt không thể giữ, chính vì lý do này nên ông ta phải chiến đấu. Mà câu nói ông ta hay dặn dò mọi người nhất chính là: nếu như có người nào không tôn trọng và thương yêu tính mạng, vậy đây là người không có nhân tính, mà đã là người không có nhân tính, họ sẽ dễ dàng làm ra những chuyện rất đáng sợ.
Đương kim thánh thượng, những người trong triều đình cho rằng học viện không coi trọng hoàng quyền chí cao là vì thực lực học viện quá mạnh. Nhưng bọn họ không thể nào hiểu được rằng đối với mấy người Trương viện trưởng, thứ được gọi là hoàng quyền, là đế quốc lại không phải là thứ bọn họ coi trọng. Thứ bọn họ phải để ý chính là những người cần được họ bảo vệ, là những người hiểu được quang minh đích thật là gì. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu chương trình học, học viện đã dạy các đệ tử rằng sự trung thành trong lời thề của họ chính là trung với đồng đội bên cạnh mình, chứ không phải là trung với đương kim thánh thượng.
Những lời này đúng là đại nghịch bất đạo, nhưng đây chính là tín tâm của rất nhiều người trong học viện luôn nhớ lấy và thủ hộ…Bởi vì nếu như ngươi không thể trung thành và tin tưởng với đồng đội bên cạnh vào sinh ra tử với mình, vậy ngươi còn có thể trung thành với ai?
– Ta biết thánh thượng muốn chăm lo việc nước, nhưng thật không ngờ thánh thượng lại mất kiên nhẫn như vậy.
Hạ phó viện trưởng nhìn ba nhân vật quan trọng ở đế quốc Vân Tần, đã đi từ hoàng thành đến đây gặp mình, nói:
– Nhưng các ngươi thật sự cho rằng trong mười năm nay, biểu hiện của đệ tử học viện Lôi Đình hơn các đệ tử học viện Thanh Loan là do thứ các ngươi gọi là cải cách học viện sao? So sánh với thời điểm sáu mươi năm trước, lúc Trương viện trưởng còn ở đây, hiện giờ chúng ta nhận được bao nhiêu tài nguyên? Các ngươi cho rằng những biểu hiện nhất thời bây giờ có thể chứng minh được điều gì? Một con mèo được nuông chiều nuôi lớn, tuy trông nó cao lớn hơn các con mèo khác, nhưng sau mười năm hai mươi năm, nó có thể tiếp tục lớn hơn sao?
Hơi dừng lại, bỗng nhiên từ trên người Hạ phó viện trưởng xuất hiện một luồng khí tức làm cho nhiệt độ ở đại sảnh trống trải này nhất thời giảm đi rất nhiều.
– Các ngươi đều là người tu hành, nhưng sợ rằng còn không hiểu nguyên nhân căn bản nhất tại sao mình tu hành và hiện giờ mình đang tu hành vì cái gì…Chẳng lẽ những người tu hành vì bị danh lợi nhất thời che mắt mà đạt được thành tựu cao, nhưng sau này họ có thể vượt qua được những người tu hành hiểu được lý lẽ tu hành thật sự?
Những gì Hạ phó viện trưởng nói rất thẳng thắn, không nể mặt ba người bọn họ, nhưng Diệp Thiểu Phong lại không tức giận, ngược lại còn ngẩn người, dường như hiểu được một thứ rất quan trọng trên con đường tu hành của mình.
Phong Thiên Hàn cau đôi lông mi trắng lại, mà Nhan Thiểu Khanh lại cười khổ, nhìn Hạ phó viện trưởng nói:
– Hạ phó viện trưởng, tất nhiên ta hiểu những gì ngài vừa nói…sợ rằng cũng vì ta hiểu, nên Chu thủ phụ mới sai ta làm chủ sự trong những người tới lần này, cùng nói chuyện với ngài. Nhưng ta nghĩ chắc ngài còn hiểu hơn chúng ta, người cuối cùng ngài phải đối mặt chính là đương kim thánh thượng, phải thuyết phục thánh thượng. Mặc dù chúng ta biết thánh thượng sai, nhưng sợ rằng hiện nay chỉ có ngài mới có thể chứng minh thánh thượng sai…Học viện Thanh Loan đã vì đế quốc Vân Tần làm rất nhiều chuyện, nhưng chắc chắn ngài cũng không muốn thấy cảnh đế quốc Vân Tần rơi vào vực sâu. Cho nên, ngài phải chứng minh cho thánh thượng thấy.
– Trước khi các ngươi đến đây, đệ tử học viện Lôi Đình đã đến sơn mạch Đăng Thiên tu hành.
Hạ phó viện trưởng nhìn Nhan Thiểu Khanh, nói:
– Hẳn thánh thượng đã chuẩn bị xong việc chứng minh với ta. Nói đi, thánh thượng muốn chứng minh như thế nào?
Nghe thấy Hạ phó viện trưởng nói như vậy, Nhan Thiểu Khanh – vị Phó ti thủ Lại ti không khỏi ngượng ngùng, thầm than thở trong lòng, biết đối phương đã sớm nhìn rõ những mạch nước ngầm mãnh liệt, hiểu rõ những người quyền quý trong triều đình muốn gì, thậm chí, ngay cả con người có dã tâm bừng bừng và trí khôn khôn cùng đang ngự trên giường rồng hình như cũng trở nên rất bé nhỏ trước ông già này. Đối mặt với một người mạnh mẽ và trí tuệ như thế, hắn bất giác cảm thấy mình đã thất bại ngay từ đầu, một thất bại nặng nề.
Thở sâu một hơi, Nhan Thiểu Khanh nói:
– Thánh thượng đã đoán trước Hạ phó viện trưởng sẽ khó tiếp nhận được, nên cũng tạo điều kiện để ngài thuyết phục thánh thượng…Ý của thánh thượng chính là học viện Thanh Loan và học viện Lôi Đình tự chọn ra năm tân đệ tử, tiến hành một trận quyết đấu thật sự…Hiện tại cách dạy và quan điểm của hai học viên hoàn toàn khác nhau, thời gian càng ngắn càng nhìn thấy hiệu quả không giống nhau…Hơn nữa, thế cục hiện giờ rất nguy cấp, cho nên ý của thánh thượng là phải quyết định càng nhanh càng tốt. Khi nghe Hạ phó viện trưởng nhiều ngày không gặp chúng ta, hôm qua thánh thượng đã tự mình lên đường đến sơn mạch Đăng Thiên này, muốn tự thương lượng với Hạ phó viện trưởng.
Hạ phó viện trưởng nhìn Nhan Thiểu Khanh, nói:
– Được, các ngươi có thể nói cho thánh thượng biết trước khi thánh thượng đến đây, học viện Thanh Loan ta sẽ lựa chọn đủ năm tân đệ tử.
Nhan Thiểu Khanh hơi ngạc nhiên, không ngờ Hạ phó viện trưởng lại dễ dàng đồng ý đến vậy, Bởi vì theo những gì hắn và chín nguyên lão ngồi sau màn che đã tính toán, chắc chắn Hạ phó viện trưởng sẽ mạnh mẽ phản đối hoặc có những hành động bất chấp mọi người.
Nhưng sau khi ngạc nhiên, tên Phó ti thủ Lại ti này lập tức đứng lên, cực kỳ nghiêm túc thi lễ với Hạ phó viện trưởng. Bởi vì hắn hiểu rõ rằng nếu như Hạ phó viện trưởng không đồng ý, nhất định sẽ có nhiều máu phải chảy, hơn nữa, phần lớn đấy lại là máu của người trong học viện. Cho dù đế quốc Vân Tần được như hiện giờ là nhờ học viện Thanh Loan hay Hạ phó viện trưởng thì Hạ phó viện trưởng vẫn là người hắn tôn kính, nhưng Hạ phó viện trưởng đã già rồi…Ngoài ra, trong học viện có rất nhiều người không đồng ý với cách làm Hạ phó viện trưởng hiện nay, cho nên, không chỉ riêng gì đương kim thánh thượng, ngay cả hắn cũng không thể không suy nghĩ tới một việc: nếu như đám người Hạ phó viện trưởng rời khỏi thế gian này, nếu như học viện Thanh Loan vẫn mạnh mẽ như vậy, nếu như cách hành xử của học viện không giống như hôm nay, nếu như học viện muốn nhúng tay vào hoàng quyền, vậy mọi việc sẽ như thế nào?
…
Sâu trong hoàng cung cổ quốc Đường Tàng.
Những ngọn đèn dầu màu trắng chập chờn chiếu sáng cả đại sảnh cung điện được làm từ gạch lưu ly màu vàng, chiếu rọi cả những bức họa phật hoa mỹ ở trên vách tường, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh và an tường.
Một cung nữ mặc trang phục sẫm màu bình thường đang chăm chú nấu một chén thuốc, đồng thời cẩn thận chăm sóc một bà lão hình dáng tiều tụy đang nằm ở trên giường.
Bà lão này rõ ràng thân mang bệnh nặng, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi như đã gần đất xa trời, hai mắt vô lực hãm sâu vào bên trong, nhưng thần thái bà ta lại rất hiền hòa, tay nắm một chuỗi Phật châu được làm từ san hô, thỉnh thoảng nhích tay đếm từng hạt.
Bóng ảnh nhỏ bé của hoàng đế Phượng Hiên xuất hiện sau bức màn che màu vàng nặng nề. Sau khi phất phất tay với cung nữ đang bưng chén thuốc, ý bảo không cần hành lễ, cậu ta liền nhận lấy chén thuốc, tự mình đút uống cho bà lão này.
Sau khi cậu xuất hiện, bà lão này an tâm mỉm cười. Sau khi kiên nhẫn uống hết chén thuốc, bà mới chậm rãi thở ra, nhìn cậu hoàng đế còn nhỏ một cách đầy yêu thương. Bà chợt hỏi người có quyền thế tối nhất cổ quốc Đường Tàng:
– Hôm nay có chuyện gì phiền lòng sao?
– Mẫu hậu.
Hoàng đế Phượng Hiên đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của bà lão, cung kính và kính yêu nhìn mẫu hậu một đời sống trong quyền thế và thương tật, bị bệnh tình hành hạ không thôi, nhưng cuối cùng lại buông tay nhường lại cho mình. Cậu khẽ cau mày nói:
– Học viện Thanh Loan đã hồi âm lại. Bọn họ cự tuyệt đề nghị của chúng ta, không muốn đổi Nam Cung Mạch về.
Thấy hoàng đế trẻ tuổi ca mày, Hoàng thái hậu cổ quốc Đường Tàng nở nụ cười, bà muốn nói gì đó nhưng chợt ho khan không thôi, ho mạnh đến nỗi cả người bà phải run rẩy. Bởi vì đại điện này vốn rất yên tĩnh, nên tiếng ho này của bà chợt nghe rất chói tai.
Hoàng đế Phượng Hiên mím môi, thần sắc tự trách xuất hiện trong mắt, giống như đang tự trách mình không nên nói chuyện này với mẫu hậu. Nhưng khi tay của cậu hơi cứng lại, Hoàng thái hậu đang ho khan khẽ dùng sức, khuyên hắn nên tĩnh tâm.
– Trong nhiều năm nay, chỉ có chúng ta biết Cốc Tâm Âm bị giam ở đâu…học viện Thanh Loan không thể nào cứu hắn về…Bọn họ cự tuyệt chúng ta là vì biết hắn đã phải chịu khổ rất nhiều, nên họ cố ý làm như vậy để chúng ta phải bồi thường…
Sau tiếng ho khan, Hoàng thái hậu nhìn hoàng đế Phượng Hiên, nói:
– Nhưng chúng ta vẫn phải hoàn thành việc trao đổi này.
Hoàng đế Phượng Hiên suy nghĩ, hỏi: Text được lấy tại https://truyenfull.net
– Tại sao?
– Nam Cung Mạch là thiên tài tu hành, hắn ta biết rất nhiều bí mật tu hành của học viện Thanh Loan, mà đã nhiều năm nay nhưng Cốc Tâm Âm vẫn không nói gì, chúng ta không thể nào khai thác thêm được nữa. Suy ra, người thiệt trong cuộc trao đổi này không phải là chúng ta.
Hoàng thái hậu cổ quốc Đường Tàng hiền hòa nhìn con trai mình, nói:
– Hơn nữa, con không được quên con trai duy nhất của thúc thúc con đã chết trong tay Cốc Tâm Âm. Có lẽ Cốc Tâm Âm cũng biết vài bí mật tu hành của Bàn Nhược tự chúng ta, cho nên, chúng ta có thể hoàn thành cuộc trao đổi với học viện Thanh Loan, nhưng tuyệt đối không thể để hắn sống sót trở về học viện Thanh Loan, thúc thúc của con đã quyết định như vậy rồi.
– Nếu không phải con trai duy nhất của thúc thúc con chết trong tay hắn…có lẽ con không thể dễ dàng ngồi vào đế vị như vậy…Nhưng cho dù con trai đã chết…mẫu hậu cũng rất hiểu rõ vị thúc thúc này. Nếu như mẫu hậu vừa chết, có lẽ ông ta sẽ không an phận như hiện tại. Giả sử như hiện giờ con muốn nhờ ông ta làm chuyện gì đó, nhất định ông ta không tận tình giúp đỡ, nhưng Cốc Tâm Âm lại là người phá tan hết ước mơ của ông ta…Đứa con trai ông ta mong đợi nhất, toàn lực bồi dưỡng hơn hai mươi mấy năm đã chết trong tay Cốc Tâm Âm, mối thù này thật quá sâu, nếu như là mẫu hậu, mẫu hậu cũng chưa chắc bình thản đến như vậy. Cho nên, để cho Cốc Tâm Âm không thể quay về học viện Thanh Loan, ông ta nhất định sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh và quân lực, bởi vì đây chính là khúc mắc vĩnh viễn trong lòng ông ta. Có thể đối với ông ta, khúc mắc này còn quan trọng hơn cả đế vị….còn quan trọng hơn tất cả.
Bởi vì đã nói hơi lâu nên Hoàng thái hậu phải nằm nghỉ một chút, sau lại từ từ nói:
– Con phải hiểu rằng một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng có nhược điểm…Cho dù là mẫu hậu, cho dù là đại sư trong Bàn Nhược tự, tất cả đều có nhược điểm. Đây là nhược điểm duy nhất của thúc thúc con trong nhiều năm nay, cho nên phải hoàn thành cuộc trao đổi này…để ông ta và học viện Thanh Loan tương tàn sát lẫn nhau.