Mộ Sơn Tử đang ngâm mình trong hồ nước nóng dưới chân núi Luyện Ngục, vốn là nơi trước kia chỉ dành cho trưởng lão núi Luyện Ngục.
Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt ngồi trên một tảng đá bên hồ nước nóng, nhìn Mộ Sơn Tử đang thoải mái ngâm mình.
– Thiên Ma ngục nguyên là nơi vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người, ngươi nói thử xem, bọn thần quan kia liều chết cũng muốn vớt lên là thứ gì?
Sau khi miêu tả những gì mình nhìn thấy trong Thiên Ma ngục nguyên xong, lại kỳ cọ những vết bẩn trên người mình, Mộ Sơn Tử mới nhìn Lâm Tịch, nghiêm mặt hỏi.
– Những vật được lấy từ dưới nước đó lên chắc là loài côn trùng màu đen dùng để tu hành ma biến.
Lâm Tịch hơi trầm giọng nói.
– Ha ha…
Mộ Sơn Tử đắc ý cười lớn lên:
– Ta cũng biết là loại côn trùng màu đen đó, nhưng ta lại muốn nghe chính ngươi nói ra.
Lâm Tịch ngẩn người, hỏi:
– Tại sao?
Mộ Sơn Tử liếc mắt, cười lớn:
– Bởi vì ta nghe nói ngươi đã từng ăn qua loại côn trùng màu đen này, hơn nữa ta còn biết loại côn trùng màu đen đó rất ghê tởm, phải không ngừng ăn nó để tăng cường thân thể người tu hành ma biến, giúp cho cảnh giới ma biến cao hơn. Trong trận chiến ở thành Trung Châu, nhiều người đã truyền đi cuộc nói chuyện giữa Trương Bình và các ngươi, Trương Bình cố ý để ngươi ăn loại côn trùng màu đen đó, một là khiến ngươi sau này không thể ăn được nữa, không thể tiếp tục tu hành ma biến, trở thành con Ma yếu nhất. Mà nguyên nhân còn lại chính là hắn muốn ngươi nếm thử hương vị khi đích thân ăn loại côn trùng đó.
Lâm Tịch tươi cười, nói:
– Cho nên, khi nghe chính ta khẳng định là loại côn trùng màu đen kia, ngươi cảm thấy rất cao hứng, rất vui mừng.
– Đúng vậy.
Mộ Sơn Tử lại cười lớn, nói. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch cũng mỉm cười, hắn cảm thấy ngạc nhiên, tiếp tục hỏi:
– Sao vậy? Ngươi không tức giận?
– Tại sao lại tức giận?
Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt nhìn nhau cười cười, nói:
– Ai cũng biết Thiên Ma ngục nguyên là nơi cửu tử nhất sinh, ngươi mạo hiểm nhiều như vậy để phát hiện được địa phương Trương Bình vớt lấy những con côn trùng kia, mà trước đó chúng ta đã phá hủy hoa Ma Nhãn, hủy diệt hai nơi này cũng có nghĩa đã đoạn tuyệt việc tu hành ma biến sau này của Trương Bình, hắn không thể mạnh hơn nữa. Ngươi đã không kể nguy hiểm mà làm chuyện này, để ngươi cườn giỡn hai câu thì có là gì?
Mộ Sơn Tử sửng sốt, nhưng hiển nhiên còn chưa từ bỏ ý định, nên hắn nói:
– Lâm Tịch này, côn trùng màu đen này có mùi vị thế nào? Là giòn ngọn hay chảy đầy mỡ?
Hiểu được dụng ý của Mộ Sơn Tử, nên Lâm Tịch khẽ cười, nói:
– Không biết, dù sao An lão sư đã giúp ta chế tạo thành đan dược.
Mộ Sơn Tử nhất thời im lặng.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, đang muốn nói thêm gì đấy, nhưng bỗng nhiên hắn ta nghiêm mặt lại.
Hắn xoay người nhìn qua một bên, Mộ Sơn Tử ngẩn người, nhìn theo phương hướng của Lâm Tịch, lập tức nhìn thấy có một thanh niên trông còn dơ dáy hơn mình đang từ trên con đường núi đi tới.
Nhìn thấy thanh niên này càng lúc càng tới gần, sự buồn bực trên mặt Mộ Sơn Tử dần biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc vô cùng.
– Văn Hiên Vũ?
Hắn kinh ngạc kêu lên.
Khi còn ở trong học viện, Văn Hiên Vũ là một Thiên Tuyển, đồng thời là một trong những Kim Chước lớn nhất. Hắn rất ít khi nói chuyện với người khác, nhưng sau lễ tế thu năm ngoái, hắn đã trở thành một người đi hái sen, thấy được cảnh tượng hoan ly bi hợp của thế gian, dần hòa nhập vào trong cuộc sống bình thường. Cuộc sống bình thường này đã thay đổi hắn rất nhiều, thậm chí có thể nói là thay đổi hoàn toàn ý nghĩa sống của hắn.
Nghe thấy Mộ Sơn Tử kinh hô, hắn khẽ đáp lễ lại, sau đó khom mình nói với Lâm Tịch:
– Cảm ơn ngươi.
Đây tuyệt đối là một đồng học không tưởng tượng được.
Sau lẽ tế thu, học viện Thanh Loan không thể kiếm được tung tích của Văn Hiên Vũ, mà cũng không ai ngờ rằng Văn Hiên Vũ sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng Lâm Tịch có thể hiểu được vì sao Văn Hiên Vũ lại tạ ơn mình. Bởi vì bất kể ngày xưa Trưởng Tôn thị và Lại thị tranh giành là ai đúng ai sai, bất kể Trưởng Tôn Cẩm Sắt và Văn Huyền Xu tranh giành là ai đúng ai sai, bất kể Văn Huyền Xu là người như thế nào, ông ta cũng là phụ thân của Văn Hiên Vũ. Sau đó Trưởng Tôn Cẩm Sắt lại chết đi trong trận giao chiến với Lâm Tịch, nên đối với Văn Hiên Vũ, Lâm Tịch đã báo thù cho hắn.
Lâm Tịch không nói thêm gì, chỉ khom người đáp lễ, bình thản hỏi:
– Sao ngươi lại ở đây?
Đối với những người trẻ tuổi đã không thể sống những ngày vô ưu vô lo nữa, chỉ riêng một câu nói “sao ngươi lại ở đây” tưởng chừng như rất bình thản như vậy, lại khiến không khí nơi đây tràn ngập sự sầu lo.
Từ lễ thu tế năm ngoái, rồi xuất phát ở thành Trung Châu đến Đại Mãng, tiến vào núi Luyện Ngục, đây là một hành trình rất dài. Mấy người Lâm Tịch biết rõ trong đoạn đường đấy Văn Hiên Vũ chắc chắn đã gặp rất nhiều chuyện, nhưng Văn Hiên Vũ lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, rồi nói:
– Ta đã từ Thiên Ma ngục nguyên quay về.
Đôi mắt của Mộ Sơn Tử nhanh chóng mở lớn ra.
– Hỏa khôi ban đầu cũng không phải là Hỏa khôi.
Văn Hiên Vũ nhìn Lâm Tịch, nói tiếp câu này.
Mộ Sơn Tử ngẩn người, hỏi ngược:
– Là sao?
Lâm Tịch lại nhìn Văn Hiên Vũ, hỏi:
– Ngươi đã phát hiện được bí mật của Hỏa khôi trong Thiên Ma ngục nguyên?
– Ta phát hiện được nơi thí nghiệm ngày xưa của cung Thiên Ma.
Văn Hiên Vũ nhìn hắn, nói:
– Mặc dù đã có dược vật có thể giúp con người hoàn thành ma biến, nhưng đối với cơ thể con người, thậm chí là yêu thú, cung Thiên Ma luôn luôn chú tâm nghiên cứu những dược vật có thể tác động đến.
– Phương pháp tu hành mạnh nhất của cung Thiên Ma được sáng tạo dựa trên ma biến, nên từ ý này mà nói, nhóm người tu hành tu Ma chính là những người đầu tiên nghiên cứu chế tạo người máy.
Lâm Tịch nhìn phia sau Văn Hiên Vũ một cái, bởi vì hắn nhìn thấy Nam Cung Vị Ương đang đi tới, sau đấy hắn lại chậm rãi nói:
– Xét về mặt chuyên môn, thật ra khoa Ngự Dược và khoa Nội Tương của chúng ta cũng đang nghiên cứu những thứ này, chỉ là còn chưa đạt được những thành tựu to lớn như thời đại Tiên Ma. Khi nãy ngươi có nói Hỏa khôi ban đầu cũng không phải là Hỏa khôi, có phải có nghĩa là ban đầu những con Hỏa khôi đó cũng không mạnh như vậy, chỉ là được Trương Bình dùng cách thức nào đó cải tạo lại?
Văn Hiên Vũ chưa từng nghe qua hai từ ''người máy'', nhưng hắn có thể hiểu được phần lớn ý nghĩa trong lời nói của Lâm Tịch vừa rồi.
– Không phải bị Trương Bình, mà là bị những người tu Ma trước kia cải tạo.
Hắn lắc đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
– Người tu ma phát hiện ra một phương pháp có thể khiến cơ thể yêu thú bị dị biến, khiến máu chảy trong người bọn chúng chảy nhanh hơn, nhiệt độ cao hơn, khiến sức sống trong cơ thể nhỏ bé của chúng trở nên vô cùng mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng khiến tử vong và tân sinh tới nhanh hơn.
Sau khi dừng lại một chút, Văn Hiên Vũ bổ sung giải thích:
– Theo người tu hành tu Ma, dù là cơ thể của chúng ta hay là yêu thú, không có lúc nào lại không có tử vong và tân sinh. Một số chất bé nhỏ nhất trong cơ thể chúng ta sẽ chết đi, nhưng đồng thời sẽ có tân sinh. Mà phương pháp của bọn họ có thể khiến một số chất trong cơ thể yêu thú sinh ra nhanh hơn bình thường, sau đó sức mạnh của yêu thú sẽ ngày càng tăng trưởng.
Văn Hiên Vũ là con trai duy nhất của Văn gia, từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, nên khả năng diễn giải của hắn ta tốt hơn An Khả Y rất nhiều. Cũng vì thế mà sau khi nghe được Văn Hiên Vũ giải thích, Lâm Tịch đã nhanh chóng hiểu được.
– Sự tử vong và tân sinh trong cơ thể được gọi là sự trao đổi chất.
Lâm Tịch trầm giọng nói:
– Ngày xưa, những người tu Ma hẳn đã sử dụng phương pháp tăng nhanh sự trao đổi chất, đồng thời có một số cách đặc biệt khiến cơ thể yêu thú bị biến dị. Chỉ là những con Hỏa khôi này có thể sống lâu như vậy, dùng thời gian dài dòng để hoàn thành sự biến dị, phương pháp này đúng là không thể tin tưởng nổi.
– Nhưng quan trọng nhất không phải là điều này.
Văn Hiên Vũ cũng không thể hiểu hoàn toàn những gì Lâm Tịch vừa nói, nhưng hắn cũng không quan tâm đến lý lẽ bên trong, bởi vì hắn đã nói tiếp:
– Hỏa khôi có thể còn sống đến bây giờ là do nó vốn chính là một vật thí nghiệm rất nhỏ yếu, chỉ tương đương với loài núi vượn. Đối với những vật có thân thể khổng lồ, phương pháp này của cung Thiên Ma càng khiến sự thay đổi mạnh hơn, sức mạnh tăng nhiều hơn.
– Cho nên, Hỏa khôi bên trong Thiên Ma ngục nguyên sợ rằng chỉ là những vật nhỏ yếu nhất năm xưa, ngay cả tư cách ra chiến trường cũng không có?
Lần này thì Mông Bạch có thể hiểu được, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hỏi ngược lại:
– Thân thể càng khổng lồ, biến đổi càng kinh người…ý của ngươi là…Thần tượng quân?
Văn Hiên Vũ hít sâu một hơi, gật đầu:
– Nếu như Trương Bình đã truyền thừa được phương pháp này, vậy hắn sẽ có cách khiến những con voi trắng của Thần tượng quân phát triển hơn, sức mạnh và sức sống mạnh hơn.
Mộ Sơn Tử sợ tái cả mặt.
Trong cuộc chiến đấu trước kia ở trong biên giới Bàn Nhược, người tu hành đã sớm biết sức mạnh của loài voi màu trắng của Thần tượng quân rất kinh người, người tu hành bình thường không thể chống lại được. Mà ở trong cuộc chiến có một không hai ở núi Luyện Ngục, chính Thần tượng quân đã giúp núi Luyện Ngục có thể bảo tồn đến ngày hôm nay.
Sức mạnh của một con voi màu trắng tăng trưởng mấy lần, điều này có nghĩa gì?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là sức sống của chúng còn tăng nhanh hơn, việc này có nghĩa cho dù liên tục gây tổn thương cho một con voi màu trắng, sợ rằng con voi màu trắng đó sẽ không nhanh chóng ngã xuống như trước kia.
Nam Cung Vị Ương luôn yên lặng lắng nghe ở bên.
Trong khi sắc mặt Mộ Sơn Tử tái nhợt hẳn đi, nàng lại rất bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
– Ngươi cũng biết phương pháp khiến yêu thú biến dị? Ngươi có biết Trương Bình làm cách nào khống chế những con Hỏa khôi kia hay không?
Văn Hiên Vũ biết nàng là người nào, nên hắn gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
– Thân thể của ngươi và Trương Bình chính là vật chứa để yêu thú dị biến. Khi ma biến, máu của các ngươi thay đổi, khiến thân thể, huyết nhục và nội tạng bị thay đổi, đồng thời loại máu mới còn chảy đi khắp cơ thể ngươi. Mà loại máu này của các ngươi lại có thể khiến yêu thú bị dị biến.
Những người khác không thể hiểu được, nhưng Lâm Tịch đã nhanh chóng hiểu, nên hắn nhìn Văn Hiên Vũ, nhanh chóng hỏi:
– Ý của ngươi là chỉ cần ta dẫn máu của yêu thú vào trong cơ thể ta, khiến thân thể của ta cải tạo máu yêu thú, sau đó lại đưa loại máu mới dẫn ngược về trong cơ thể yêu thú đó, là có thể khiến yêu thú xảy ra dị biến?
– Một cơ thể mà có máu mới dẫn vào sẽ bị tổn thương, nhưng tu vi của Trương Bình và ngươi hiện giờ lại có thể thừa nhận được.
Văn Hiên Vũ nhìn Lâm Tịch, nói.
– Hơn nữa, máu của các ngươi có tính ăn mòn rất cao, nên cũng không cần sợ bị tổn thương.
Dừng lại một hồi, hắn tiếp tục trả lời một vấn đề khác của Nam Cung Vị Ương:
– Về việc khống chế Hỏa khôi, chính là dùng phương pháp huyết khế. Bởi vì dù là Hỏa khôi hay là những yêu thú khác đã được cải tạo bởi máu ma biến, chúng cực kỳ nhạy cảm với khí tức của người tu ma. Thậm chí trong ý thức của bọn chúng, chúng đều nghĩ rằng việc uống máu của người tu ma sẽ giúp chúng mạnh hơn, nên chúng có thể trực tiếp xé nát thân thể người tu ma, ăn hết máu thịt của họ. Nhưng thật ra máu của người tu ma chính là một liều thuốc độc đối với chúng nó, nên người tu ma đã dùng máu của mình để hình thành một phù văn, thông qua phương pháp dẫn nhập máu mà ảnh hưởng đến trí não của những yêu thú đó, khiến những con yêu thú đã bị biến dị phải nghe theo mệnh lệnh của mình.
– Ta có thể dùng phương pháp này đã cướp đi những Hỏa khôi đã bị hắn khống chế hay không?
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
– Sự thay đổi và phá hoại này là vĩnh cửu.
Văn Hiên Vũ lắc đầu, nói:
– Những con Hỏa khôi mà Trương Bình có thể khống chế hiện nay là những yêu thú nhỏ bé nhất thời xa xưa, thậm chí trước đó còn không có người tu Ma nào muốn khống chế yêu thú yếu như vậy.
Tần Tích Nguyệt nghe tới đây cũng phải mở miệng hỏi:
– Phương pháp này có thể khiến yêu thú dị biến, vậy đối với người tu hành thì thế nào?
Văn Hiên Vũ lắc đầu, đáp lại:
– Máu người không có sự khác biệt quá lớn, mà thân thể con người cũng phải cần đến dược vật ma biến mới thay đổi được. Nếu như Lâm Tịch dẫn máu của hắn vào trong cơ thể chúng ta, rất có thể đó sẽ là liều thuốc độc độc chết chúng ta, hoặc là nếu rút ra quá nhiều máu, chúng ta sẽ bị mất máu mà chết.
Hắn còn chưa nói xong nhưng Tần Tích Nguyệt đã tự hiểu được. Khi đi ra khỏi thần nguyên băng tuyết, điều Lâm Tịch mong muốn nhất chính là khu trừ đi máu ma biến trong cơ thể mình, nhưng nguyên nhân không làm được chính là máu của Lâm Tịch đã bị cải tạo lại, đã bị dị biến, cho dù lấy hết máu trong cơ thể ra, chỉ sợ máu sinh ra sau này cũng là máu ma.
– Sau trận đại chiến núi Luyện Ngục, Thần tượng quân đã biến mất. Cho nên, có lẽ suy đoán của ngươi là chính xác, Thần tượng quân chính là một lá bài tẩy khác của Trương Bình.
Vào lúc này, Lâm Tịch lại bình tĩnh nói, đồng thời nở nụ cười:
– Nhưng hắn có thể khiến Thần tượng quân biến dị, chúng ta cũng có thể khiến đội quân rắn mối khổng lồ biến dị…Hơn nữa, số lượng rắn mối của chúng ta lại nhiều hơn Thần tượng quân.
– Hắn ta đúng là rất mạnh, đến bây giờ vẫn cất giấu sức mạnh này.
Lâm Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bao la bao phủ núi Luyện Ngục, nhẹ giọng nhưng kiên định nói:
– Nhưng hoa Ma Nhãn của hắn lại bị Mông Bạch phá, côn trùng màu đen để tu hành ma biến bị Mộ Sơn Tử phá, hậu chiêu như Thần tượng quân biến dị cũng bị Văn Hiên Vũ phá…Cho nên, một khi hắn ta muốn dùng sức mạnh một người để trấn áp toàn bộ người trên thế gian là vĩnh viễn không thể giành lấy thắng lợi.