Tiên Ma Biến – Chương 814: Không Biết Vận Mệnh – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 814: Không Biết Vận Mệnh

Bên trong chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng, Lâm Tịch mơ hồ nghe được tiếng rống cuối cùng của Trương Bình.
Nhưng thế giới trong mắt hắn hiện giờ cũng đã mơ hồ.
Sau khi đột phá Thánh giai, sử dụng ma biến, liên tục chiến đấu gian khổ, sau đó cả đám người Cao Á Nam biến mất sau khi núi Lôi Đình nổ tung, cuối cùng là bị trọng thương ở tường thành phía đông, thân thể và ý chí của hắn đã vượt quá cực hạn.
Hắn bắt đầu không biết thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì.
– Lâm Tịch!
– Trì Vũ Âm!
Từng tiếng kinh hô không ngừng vang lên bên trong chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng.

Bộ giáp ngọc màu xanh yên lặng ngồi bên trong đống phế tích, không cử động cũng không phát ra âm thanh gì.
Người ở bên trong đã chết chưa?
Tất cả nhìn bộ giáp vẫn chưa biến hình này, rung động vô cùng, không ngừng suy nghĩ.
– Bắn!
Sau khi có quân lệnh phát ra, vô số cây tên màu đen mang theo âm thanh xé gió rợn người lập tức tạo thành mưa tên dữ dội, bắn trúng bộ giáp màu xanh ngọc đang ngồi bên trong đống phế tích.
Những âm thanh trầm thấp không ngừng vang lên.
Các cây tên màu đen lần lượt bắn trúng bộ giáp màu xanh ngọc, nhưng bộ giáp màu xanh ngọc đó vẫn không nhúc nhích, chỉ là bị sức mạnh bắn tới đè ép khiến phải khom người, bụi bậm từ trên người nó rơi xuống đất.
Không gian chợt yên tĩnh.
Một tướng lãnh mặc trọng khải nhìn vô số cây tên bắn tới bị bẻ gãy làm đôi đang chất chồng xung quanh bộ giáp màu xanh ngọc, cả người run rẩy liên tục.
Hắn thống lĩnh hơn một ngàn trọng khải hồn binh. Trên đường ngăn cản Trương Bình tới đây, đã có hơn sáu trăm bộ hồn binh trọng khải bể nát, nhìn thấy nhiều huynh đệ chết trận như vậy, hắn ta không thể nào khiến mình bình tĩnh lại.
Nếu như đã đến lúc này rồi lại không thể phá vỡ bộ giáp màu xanh ngọc được, hắn ta cũng không thể tìm được vật gì có thể mở bộ giáp đấy ra, nên chỉ có thể chôn sâu nó xuống!
Tướng lãnh này đưa tay lên, ra lệnh cho quân sĩ.
Các trọng khải hồn binh đứng đằng sau hắn vứt ra những chiếc lưới kim loại, bọc cả bộ giáp đó lại.
Đến khi các chiếc lưới đã được quăng ra hết, toàn bộ quân sĩ tại đây lập tức kéo bộ giáp màu xanh ngọc đó đi, cả bộ giáp chà sát với mặt đất tạo nên tiếng ma sát rợn người.
Nhưng ngay lúc này, nhiệt độ trong không khí tựa hồ rét lạnh hơn vài phần.
Bộ giáp màu xanh ngọc vốn không nhúc nhích bỗng nhiên đưa tay lên.
Một bộ phận bảo vệ tay của nó nhanh chóng biến thành lưỡi đao, sau đó nhẹ nhàng cắt đứt toàn bộ lưới sắt.
Động tác của nó vô cùng chậm chạp, nhưng lại cực kỳ rung động.
Trong nháy mắt này, rất nhiều người cảm thấy dường như trước mắt mình là một ma vương đang sống lại.

Mặt đất vốn đã lặng yên đột nhiên bắt đầu rung động.
Trong lúc mọi người còn đang rung động bởi vì ma vương rốt cuộc đã phục sinh, bỗng nhiên lại nghe thấy âm thanh lớn như biển gầm từ xa truyền tới. Khi nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, tất cả bọn họ chỉ cảm thấy ngạc nhiên và sững sờ.
Thành Trung Châu bị tuyết trắng bao phủ, mà bầu trời bao la đã trở tối, tất cả cảnh vật không còn rõ ràng nữa, chỉ còn có một màu xám bao phủ.
Nhưng lại có một ánh màu bạc hiển hiện bên trong màu xám bao la đấy, ngày càng trở nên rõ ràng.
Vô số người trong thành Trung Châu cảm thấy nặng nề.
Giáp bạc chói mắt chính là Trung Châu vệ, nhưng người nhiều như thủy nhiều như vậy, cho thấy Trung Châu vệ đang đóng quân ở Nam giao đã chạy tới.
Tuy nhiên, bọn họ lại biết rằng sau khi hoàng đế Vân Tần bị giết, đáng lẽ Trung Châu vệ phải đóng quân ở Nam giao, chứ không thể tới đây.
Hiện giờ, người ở bên trong bộ giáp màu xanh này còn sống. Đồng thời, Trung Châu vệ lại vào trong thành Trung Châu, trong thành Trung Châu cũng không còn quân đội nào có thể chống lại Trung Châu vệ.
Cho nên, điều này cho thấy bất kể người ở bên trong bộ giáp màu xanh ngọc đã chiến đấu với Lâm Tịch là ai, nhưng trong trận chiến này, đám người Lâm Tịch đã thua.
Theo an bài ban đầu của Lâm Tịch, một khi hoàng đế Vân Tần Trưởng Tôn Cẩm Sắt chết đi, tất nhiên cả Vân Tần khổng lồ sẽ chấn động. Nhưng nếu như trưởng công chúa lên ngôi, ít nhất cả đế quốc có thể yên tĩnh lại. Mà bây giờ, người bên trong bộ giáp màu xanh ngọc còn sống, Trung Châu vệ tràn vào thành Trung Châu, nên không có ai biết sau này đế quốc Vân Tần sẽ trở nên như thế nào.
Trung Châu vệ mặc giáp bạc theo cổng thành này tràn vào bên trong.
Bao gồm cả tên tướng lãnh mặc trọng khải và rất nhiều quân đội dưới quyền hắn ta, tất cả đều bị cơn thủy triều màu bạc nghiền ép.

Đầu năm nay, chính là đầu năm mà thành Trung Châu kinh hoảng nhất, thảm đạm nhát.
Một câu chuyện xưa có liên quan đến Ma, bắt đầu được truyền lưu, bắt đầu tạo thành một bóng ma trong lòng dân chúng Vân Tần.
Không có quá nhiều tin tức liên quan đến bộ giáp kia được truyền ra, Trung Châu vệ đã hoàn toàn phong tỏa tin tức. Mà sau khi chiến đấu xong với đám người Lâm Tịch, bộ giáp màu xanh ngọc tựa như một ma vương trên thế gian đó, cũng hoàn toàn biến mất khỏi thành Trung Châu.
Trên đường phố thành Trung Châu, liên tục có những trận chiến thậm chí còn thảm thiết hơn trận ám sát Giang gia khi xưa xảy ra, vô số quan viên Vân Tần bị giết hại.
Không hề có cấm lệnh không được ra khỏi nhà vào ban đêm, nhưng khi vô số quân sĩ liên tục di chuyển khắp ngõ nhỏ phố lớn thành Trung Châu, mang theo mùi máu tươi nồng đậm, phần lớn dân chúng thành Trung Châu còn chưa biết là bên nào đấu với bên nào, đều hoảng sợ đóng chặt cửa nhà, lo sợ không thôi.

Dưới cuộc tàn sát máu tanh như vậy, cả thành Trung Châu đang bị thanh tẩy.
Người đứng đầu cuộc thanh tẩy lần này chính là một quan viên Vân Tần trẻ tuổi đã theo Trung Châu vệ tiến vào trong thành.
Tên quan viên Vân Tần trẻ tuổi, người mặc áo vải bình thường này, luôn luôn cúi đầu. Nhưng bất kể dáng vẻ của hắn hiện giờ có ti tiện bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn qua một lần, rất nhiều người lập tức nhận ra đây chính là đại thần của Vân Tần ngày xưa, Hứa Châm Ngôn.
Sau ngày đầu tiên theo Trung Châu vệ trở về thành Trun Châu, Hứa Châm Ngôn liền chậm rãi đi vào hoàng thành, tiến tới trong phòng làm việc khi xưa của Chu thủ phụ và Văn thủ phụ.
Tiếp đó, hắn ta lấy giấy bút ra, ban bố mệnh lệnh đầu tiên của mình.
Lệnh từ bên trong hoàng thành được truyền đi: Lệnh cho các Ti Vân Tần và quân đội địa phương hỗ trợ truy bắt nghịch tặc giết vua Lâm Tịch và toàn bộ người tu hành học viện Thanh Loan.
Sau khi ban bố mệnh lệnh này, hắn tựa vào ghế nghỉ ngơi rất lâu. Cho đến khi đêm tối tràn đầy mùi máu tanh gần trôi qua, bầu trời bao la chuẩn bị xuất hiện những tia nắng ngày mới đầu tiên, hắn mới đi ra ngoài, chậm rãi bước lên con đường chính của hoàng thành.
Trên bầu trời bao la còn chưa sáng hẳn, có một chấm đen xuất hiện, kèm với đó là tiếng chim kêu tựa như ác quỷ la hét.
Một tên thần quan núi Luyện Ngục, ngồi trên chim gáy mặc quỷ, xuất hiện trước mặt hắn ta.
Có thần quan núi Luyện Ngục nhận mệnh lệnh của hắn ta đi vào đường phố thành Trung Châu, nhưng càng lúc càng có nhiều thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng đi ngang qua người hắn, luôn luôn tỏ vẻ thành tín và cung kính nhất, đi vào núi Chân Long, tiến vào những ngôi đền bên dưới chân núi.
Trong đại điện Vô Cương ở trên đỉnh núi Chân Long, Trương Bình ngồi trên một chiếc giường màu vàng êm ấm, lạnh lùng nhìn cả thành Trung Châu.
Trước mặt của hắn ta có một viên bảo thạch của Trì Vũ Âm đã lấy từ rừng Cổ Yêu.
Càng lúc càng có nhiều thần quan mặc áo bào hồng tiến vào, núi Chân Long của thành Trung Châu tựa như đã biến thành ngọn núi cao nhất của núi Luyện Ngục.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.