Ba vị trí giả Yêu tộc yên lặng nhìn Lâm Tịch đang từ từ viết đáp án vào lòng bàn tay.
Theo bọn họ nghĩ, không chỉ riêng Lâm Tịch, cho dù cả đế quốc Vân Tần cũng không có ai biết được đáp án câu hỏi này. Nhưng khi Lâm Tịch viết xong, là người đầu tiên chủ động mở lòng bàn tay ra, ông lão trí giả Yêu tộc lại ngẩn người, đôi mắt vốn đầy ánh sáng cơ trí lại xuất hiện thần sắc không thể tin được.
Chữ viết trong lòng bàn tay rất nhạt, nhưng đáp án lại vô cùng chính xác:
– Bởi vì vào mùa hè hàng năm, hoa Ngân Trâm ở đấy sẽ nở, đó là thức ăn mà Nê Khôi thích nhất, mà chỉ khi ăn hoa Ngân Trâm, Nê Khôi mới sinh sản được.
Hai trí giả Yêu tộc khác chỉ nghe hiểu tiếng nói Vân Tần, chứ không hiểu văn tự Vân Tần. Nhưng khi nhìn thấy vẻ khiếp sợ của trí giả Trì Bồ, hai bà cũng rất khiếp sợ.
– Hắn trả lời chính xác sao?
Hai bà lão trí giả Yêu tộc này hỏi Trì Bồ.
Không bao lâu sau trí giả Trì Bồ đã bình tĩnh lại, ông ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lâm Tịch, ánh mắt trở nên chăm chú, chứ không phải như nhìn một đứa trẻ hiếu động như khi nãy nữa.
– Sơn dương ở núi đông không biết hoa núi tây nở, đây là ngạn ngữ của người Vân Tần. Người tu hành Vân Tần chưa bao giờ đặt chân tới khe vạn hoa, sao ngươi có thể biết được đáp án câu hỏi này.
– Tìm lý do được điểm tối đa luôn luôn khó khăn.
Lâm Tịch thầm nói một câu như vậy, cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nếu như vị trí giả Yêu tộc này luôn miệng nói rằng nhìn thấy trí khôn trong ánh mắt của mình, vậy mình hãy dùng một vài lời trí khôn để trả lời lại. Cho nên, hắn bình tĩnh mỉm cười, nói:
– Nhưng Vân Tần cũng có một ngạn ngữ khác, là “nước xuân ấm áp luôn đoán trước được''. Sơn dương núi đông chưa bao giờ đi qua núi tây, nhưng có thể thông qua khí trời biến hóa, hơi nước trong trời đất mà đoán được hoa núi tây đã nở hay chưa. Cũng như Tế ti Vân Tần nhìn thấy hôm nay trăng sáng và có mây, có thể đoán được ngày mai khi nào sẽ có mưa, khi nào sẽ kết thúc.
– Nhưng …
Cả ba trí giả Yêu tộc liếc mắt nhìn nhau, muốn nói điều gì đấy.
Tuy nhiên, Lâm Tịch lại trực tiếp ngắt lời họ, nói tiếp:
– Các ngài không rõ, không hiểu, nhưng đã từng nói qua câu này: “Thế gian này không có việc gì không thể xảy ra''. Dù là tiên tri hay hiền giả, ý nghĩ trong lòng cũng không thể mãi mãi chính xác được.
– Ta là Tế ti Vân Tần, ta đã trải qua nhiều đại chiến mà quân nhân Vân Tần cần phải trả giá bằng mạng sống của mình mới có thể thắng lợi.
Sau khi dừng lại, Lâm Tịch mới nhìn ba trí giả Yêu tộc này, thành khẩn mà nghiêm túc nói:
– Cho nên, ta càng có thể khẳng định một số chuyện mà Tế ti Vân Tần luôn kiên trì duy trì là chính xác. Điều khiến một đế quốc, hoặc là khiến một nơi như các ngài đang sinh sống có thể tồn tại và phát triển được, điều quan trọng nhất không phải là đồ vật bên ngoài, không phải là hoàn cảnh nơi này, không phải là vùng đất hoang vu và rừng Cổ Yêu không thay đổi, mà chính là tinh thần và tín ngưỡng.
– Vì người quên mình, vì tộc nhân mà không tiếc rời khỏi quê quán mình luôn yêu thương, đây chính là tín ngưỡng và tinh thần giúp lãnh địa của các ngài còn tồn tại. Nhưng việc giúp đỡ như vậy vẻn vẹn chỉ gói gọn trong tộc nhân các ngài, ta không khỏi lo lắng cho các ngài, lo lắng rằng càng về sau tộc nhân các ngài càng trở nên lãnh đạm và vô tình, thậm chí là chỉ để ý đến mình, không quan tâm đến các tộc nhân khác.
Nghe thấy Lâm Tịch nói như vậy, sắc mặt ba vị trí giả Yêu tộc càng lúc càng nặng nề hơn.
– Ta thừa nhận sai lầm của ta, vì ban đầu đã không coi ngươi có địa vị ngang hàng với chúng ta.
Ông lão trí giả Yêu tộc trầm mặc một hồi, trước nói lời xin lỗi thành khẩn, sau đấy nhìn Lâm Tịch nói:
– Chỉ là lý niệm xung đột giữa Tế ti Vân Tần và chúng ta không thể san bằng nếu chỉ dựa vào vài câu nói được. Dù sao lãnh địa của chúng ta cũng hoàn toàn khác với Vân Tần. Vân Tần không ngừng có chiến tranh, giúp cho con người ngưng tụ tinh thần và tín ngưỡng, nhưng chúng ta không muốn trả giá nhiều như vậy. Cái chúng ta theo đuổi chính là nơi này và tín ngưỡng của chúng ta không thay đổi.
Lâm Tịch tươi cười, nói:
– Nhưng nếu như hiện giờ ta có thể chứng minh trí khôn ta hơn các ngài, ít nhất các ngài có thể nghe thử đề nghị của ta một chút. Hơn nữa, Trì Tiểu Dạ đã nói với các ngài về tình huống bên ngoài rồi. Chưởng giáo núi Luyện Ngục đã chú ý tới vùng đất hoang vu, sau khi chúng ta không thể địch lại mà bại vong, lão ta nhất định sẽ tìm cách tiến vào sau vùng đất hoang vu. Nguy cơ này cũng giống như việc tiên đoán ngày mai trời có mưa hay không, việc xảy ra sẽ không quá lâu.
Ba vị tri giả Yêu tộc rõ ràng đang do dự.
Bà lão trí giả Yêu tộc dẫn theo con ốc sên há miệng, dường như muốn nói, nhưng bà lão trí giả Yêu tộc cầm cây trượng trong tay tựa hồ cảm nhận được tộc nhân của mình dao động, nên đã lên tiếng trước.
– Bà muốn hỏi ngươi vài vấn đề.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng giải thích.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
– Ta có thể chứng minh trước toàn bộ tộc nhân các ngài.
– Không cần…chỉ cần ngươi chứng minh ngươi có trí khôn hơn bọn ta, trông rộng hơn bọn ta, bọn họ có thể thay đổi cách suy nghĩ một chút.
– Được, các ngài có thể hỏi.
– Tại sao hoa Ngư Lân tản phát ra mùi hôi thối rữa, hấp dẫn sâu non rơi vào đóa hoa, nhưng hoa này lại không ăn thịt sâu để biến chúng thành chất dinh dưỡng như các loài hoa ăn thịt khác?
– Bởi vì hoa Ngư Lân cần những con sâu này gieo rắc phấn hoa.
– Tại sao đôi khi quạ Chu Nha lại phát ra tiếng kêu khác thường?
– Bởi vì nó đang cần những con khác tới giao phối.
– Sau khi Cổ Yêu đằng được hai trăm tuổi, sẽ xảy ra biến hóa gì?
– Chúng sẽ tự nhổ bỏ gốc rễ của mình, đi lại trong rừng như yêu thú, săn giết động vật để làm chất dinh dưỡng.
…
Sau khi hỏi năm sáu vấn đề, cả ba trí giả Yêu tộc đều không đặt câu hỏi nữa.
Bởi vì bọn họ cảm thấy hỏi Lâm Tịch những câu hỏi như vậy thật không có ý nghĩa, thậm chí trong lòng họ hiện giờ đã bắt đầu xuất hiện cảm giác khiếp sợ và khủng hoảng.
Lâm Tịch luôn luôn quan sát sắc mặt của ba trí giả Yêu tộc này, hơn nữa sau khi tốn nhiều thời gian để đối đáp với ba trí giả Yêu tộc này như vậy, hắn có thể cảm nhận được vì sao cả ba người lại thấy hoảng sợ và khủng hoảng như vậy.
– Sự lệ thuộc lớn nhất của các ngài không chỉ là vùng đất hoang vu và tác dụng bình chướng thiên nhiên của rừng Cổ Yêu, mà quan trọng hơn chính là sự hiểu rõ của các ngài đối với rừng Cổ Yêu.
Lâm Tịch rất muốn nhìn thấy sự khủng hoảng này, nên nụ cười của hắn ta càng lúc càng tươi sáng và rực rỡ:
– Thật ra rất khó chứng minh trí khôn của ai cao hơn ai, hơn nữa các ngài cũng có thể hiểu được là việc chứng minh như vậy không có ý nghĩa quá nhiều. Các ngài không muốn thay đổi, nhưng bây giờ là thời đại phải thay đổi. Trước kia, đối với bất kỳ người tu hành nào, việc đi vào vùng đất hoang vu và rừng Cổ Yêu đều là một hành trình vô cùng nguy hiểm, cho dù là Đại thánh sư cũng chưa chắc đi qua được. Nhưng hiện giờ bên ngoài đã có hồn binh như Thần mộc phi hac, sau này có lẽ còn có nhiều hồn binh khác giúp người tu hành có thể bay trên không trung nhanh hơn. Trời đất bên ngoài đã thay đổi, không bao lâu nữa người tu hành sẽ đến được những nơi mà trước kia họ tưởng rằng vĩnh viễn không tới được, khi đó những bình chướng thiên nhiên các ngài đang dựa vào sẽ tự động biến mất. Hơn nữa, nếu ta có thể biết được nhiều bí mật rừng Cổ Yêu như vậy, có lẽ sẽ càng có nhiều người tu hành hơn biết đến bí mật này…Hoặc có thể nói nếu như ta không được bất kỳ sự trợ giúp của các ngài, từ nơi này rời đi, như vậy các bí mật của rừng Cổ Yêu sẽ không còn là bí mật đối với người tu hành Vân Tần nữa. Đến lúc đó, người tu hành Vân Tần sẽ tiến vào rừng Cổ Yêu, những gì các ngài biết họ cũng sẽ biết. Các ngài có thể dựa vào rừng Cổ Yêu để đối phó họ, họ cũng có thể lợi dụng lại. Cứ như vậy, những ưu thế thiên nhiên các ngài dựa vào sẽ không còn nữa.
– Vân Tần có một câu chuyện xưa rất đơn giản.
Lâm Tịch cao giọng nói thêm:
– Bỏ một con ếch vào một nồi nước sôi, nóng như vậy con ếch sẽ nhảy ra ngoài ngay lập tức. Nhưng nếu như đặt con ếch trong một nồi nước lạnh, từ từ đốt lửa bên dưới, con ếch sẽ không biết nguy hiểm đang đến gần, cứ nằm yên trong nồi chờ chết. Trời đất bên ngoài đã thay đổi, mà các ngài lại không muốn thay đổi, ngoại trừ mấy chữ tai vạ đến nơi ra, ta còn không biết dùng từ khác để hình dung.
Bị người khác dùng cách nói ẩn dụ để nói rằng họ là ếch, nhưng cả ba trí giả Yêu tộc đều không tức giận, ngược lại còn trầm mặc rất lâu.
Tuổi thật của mỗi người trong số họ đều hơn Lâm Tịch mấy lần, nhưng biểu hiện của Lâm Tịch và câu chuyện về Thần mộc phi hạc đã khiến bọn họ hoàn toàn dao động.
– Ngài đã nói rằng bất cứ chuyện gì cũng không phải tình cờ.
Điều này càng khiến Lâm Tịch quyết định nhân lúc sắt còn nóng mà làm tiếp, nên hắn ta chăm chú nhìn vào ông lão trí giả, nói:
– Chúng ta đã đến lãnh địa của các ngài liên lạc, nên mặc dù ngài không giúp chúng ta, sợ rằng sau khi chúng ta rời khỏi đây, cũng sẽ khiến mọi người biết có các ngài sau vùng đất hoang vu.
Bà lão trí giả Yêu tộc mang theo con ốc sên khổng lồ màu xanh, hành động vô cùng chậm chạp là người đầu tiên bị dao động. Sau khi cảm nhận được Lâm Tịch hiểu biết rất nhiều về rừng Cổ Yêu, đồng thời tâm tình vô cùng hoảng sợ, nên bà ta hoàn toàn bị thuyết phục, bà ta cũng là người đầu tiên nói:
– Người trẻ tuổi, ngươi có thể đảm bảo rằng sau khi giành được thắng lợi, ngươi có thể khiến rừng Cổ Yêu không bị thay đổi? Sẽ không có nhiều người tu hành Vân Tần vào sâu bên trong phá hoại rừng Cổ Yêu?
Nghe thấy Trì Tiểu Dạ phiên dịch, Lâm Tịch chân thành gật đầu, đáp lại:
– Có thể, nhưng quan trọng nhất là ta có thể giành được thắng lợi.
Ông lão trí giả và bà lão trí giả cầm cây trượng trong tay đồng loạt thở dài một tiếng.
Ban đầu bọn họ tự tin rằng mình sẽ không bị Lâm Tịch thuyết phục, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, Lâm Tịch đã khiến bọn họ phải dao động hoàn toàn, điều này cũng làm bọn họ cảm thấy như mình đang nằm chiêm bao.
Ông lão trí giả Yêu tộc cất tiếng nói bằng ngôn ngữ thành Lục Dã.
Sau đấy hai bà lão trí giả kia không lên tiếng nữa.
Ông lão trí giả này ngưng mắt nhìn Lâm Tịch, ánh mắt chuyên chú tựa như đang nhìn một đồng minh vô cùng quan trọng, tựa hồ hai bên chuẩn bị ký kết một hiệp ước vô cùng quan trọng, nói với Lâm Tịch:
– Ngươi đã chứng minh được ngươi có trí khôn hơn chúng ta, đồng thời thuyết phục được chúng ta, tất cả cho thấy ngươi thật sự hơn chúng ta. Chúng ta có thể ký kết minh ước với ngươi, nhưng ngươi cần chứng minh thêm một chút.
– Cần chứng minh thêm một chút?
Lâm Tịch ngẩn người:
– Là cái gì?
– Chứng minh lòng trung trinh với đồng minh, chứng minh ngươi có thể khiến tộc nhân chúng ta tin tưởng ngươi, chứng minh ngươi có thể không để ý đến nguy hiểm trợ giúp bọn ta.
Ông lão trí giả nhìn Lâm Tịch, nói.
Lâm Tịch nhìn ông lão trí giả, ngạc nhiên hỏi:
– Chứng minh như thế nào?
Ông lão trí giả nghiêm túc nói:
– Chúng ta có mấy tộc nhân bị vây ở một địa phương trong rừng Cổ Yêu, chúng ta cũng có một đội tộc nhân muốn đi cứu bọn họ. Nếu như các ngươi có thể trợ giúp bọn họ cứu giúp những tộc nhân kia, ít nhất những tộc nhân đang bị bao vây sẽ cảm kích các ngươi, sau đấy trợ giúp các ngươi.
Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương nhìn nhau, đồng thời gượng cười mà nói:
– Chỗ kia nhất định rất nguy hiểm.
Ông lão trí giả ho khan một tiếng, nói:
– Đôi mắt của ngươi lấp lánh thần sắc trí khôn…
– Đôi mắt của ngài lấp lánh thần sắc gian thương.
Lâm Tịch nhìn ông lão trí giả đang lúng túng, mỉm cười nói:
– Đồng ý.