Tại một nơi cách dải tường màu vàng không xa, Văn Hiên Vũ tay cầm roi thép chín đoạn, tâm đầy lửa giận, đang từng bước từng bước áp sát tới một đệ tử mặc giáp đen khác đang quỳ một chân trên mặt đất ở trước.
Nếu như không phải tức giận muốn so đấu với đối thủ vô danh trong ngôi đền mâu đánh thẳng kia, làm sao hắn lại liều mạng đến mức khiến thân thể mấy ngày nay đau đớn đến như vậy, thậm chí bây giờ đấu với đối thủ “Hỏa diễn điểu” vô danh không có trên bảng xếp hạng, thực lực không lợi hại lắm lại mất nhiều thời gian đến thế.
Tuy nhiên, hiện giờ chân trái đối phương đã bị thương, không thể nào di chuyển linh hoạt được nữa, đã đến lúc kết thúc rồi. Nhưng ngay lúc này bỗng nhiên có một tiếng động khác thường ở đằng sau truyền tới, hắn vội vàng nhảy tới bên trái phía trước một bước, đồng thời xoay người lại.
Hắn thấy một đệ tử tay cầm trường đao màu đen đang đứng cách hắn không tới hai mươi bước.
– Ngươi muốn đánh lén ta?
Vừa nhìn thấy bộ dáng đối phương, đầu tiên Văn Hiên Vũ quát lạnh một tiếng. Nhưng khi nhìn rõ ký hiệu trên ngực áo giáp, hắn khẽ híp mắt lại, nói:
– Chồn bạc…nếu ta nhớ không sai, tên ngươi cũng ở trên bảng.
– Hắc bức? Ta nhớ ngươi cũng có tên trên bảng.
Lâm Tịch hơi tiếc nuối nhìn xuống chân mình. Đúng là vừa rồi hắn định đánh lén, nếu như thành công thì cộng với đối thủ “Hỏa diễn điểu” đang quỳ một chân dưới đất đã mất hết chiến lực kia, mình có thể nhất cử nhận được hai quả huy chương ngũ giác, như vậy mình sẽ đỡ mất nhiều công sức hơn. Nhưng Lâm Tịch không thể nào ngờ rằng nơi mình đặt chân lên thoạt nhìn rất giống một hòn đá, nhưng đó lại là vỏ một quả trứng, vừa đạp lên đã tạo thành tiếng động, dẫn đến việc hắn đánh lén phải thất bại trong gang tấc.
– Ra tay đi.
Văn Hiên Vũ đứng đối mặt với Lâm Tịch. Hắn cũng không biết đối phương chính là đối thủ vô danh trong ngôi đền mâu đánh thẳng mình đang so đấu mấy hôm nay, nhưng lại rất kiêu ngạo nói:
– Ta nghĩ ngươi nhiều lần đạt được chiến tích năm sao cũng không phải toàn bộ đều nhờ vào đánh lén.
Lâm Tịch nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, bắt đầu đi đến gần đối thủ rất trầm mặc này.
Nhưng đột nhiên hắn tỏ vẻ “mừng rỡ” nhìn phía sau Văn Hiên Vũ.
Theo bản năng Văn Hiên Vũ khẽ nghiêng người, xoay đầu nhìn lại, nhưng trong tầm mắt lại không xuất hiện bóng người nào.
“Ầm!”, “ầm”, “ầm”!
Chớp thời cơ đối thủ mất cảnh giác, Lâm Tịch chạy nhanh trên mặt đất, bước chân đạp lên những rễ cây thô to và các hòn đá vụn, bụi đất theo bước chạy mịt mù trời đất, giống như đang có một cơn gió thổi qua. Cả thắt lưng bụng, cánh tay và cổ tay Lâm Tịch đồng thời phát lực, trường đao màu đen trong tay tỏa sát khí ngập trời vẽ một đường vòng cung trong không trung, chém mạnh vào cổ Văn Vũ Hiên.
Một đao nhanh độc như thế khiến cho tên đệ tử “hỏa diễn điểu” đang quỳ dưới đất mãi không đứng dậy được kia sợ run cả người, nhưng Văn Hiên Vũ lại không bối rối. Chân trái hắn hơi bước qua một bước, toàn thân mạnh mẽ phát lực, sợi roi màu đen trong tay đánh ra chính xác che chắn thế đao đang chém tới.
“Keng!”
Âm thanh thanh thúy do kim loại chạm vào nhau vang lên.
Lâm Tịch gần như ngừng thở. Lực đánh từ cú va chạm tác động vào thân thể khiến hắn hơi mất thăng bằng, nhưng vừa ngã nhào tới trước chạm đất hắn liền xoay người, xoay cổ tay và tiếp tục vung đao chém vào cổ Văn Hiên Vũ.
“Keng!”
Âm thanh kim loại va vào nhau lại vang lên, tuy hơi bất ngờ với cách Lâm Tịch tấn công và không thể xoay người kịp nhưng Văn Hiên Vũ vẫn kịp thời trở ngược tay dùng sợi roi chín khúc trong tay lên chặn một đao hiểm độc này lại, đồng thời chân hắn bước nhanh tới trước như chuồn chuồn đạp nước, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi Lâm Tịch tấn công. Nhưng Lâm Tịch không tiếp tục tấn công mà đứng yên ngay đấy, một thanh đao khác bỗng nhiên xuất hiện trong tay trái hắn. Song tay song đao!
Sức mạnh của “Hắc bức” rõ ràng hơn hắn, lực đánh từ sợi roi chín khúc kia thông qua thanh đao truyền vào tay khiến cả cánh tay phải hắn tê dại đi. Hơn nữa, rõ ràng đối phương rất giỏi vũ kỹ, đây chính là một đối thủ rất khó đối phó. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh quan sát đối thủ, đôi mắt không hề sợ hãi, tất cả là vì hắn đang chờ một cơ hội như Đông Vi đã truyền thụ.
Văn Hiên Vũ đứng đối diện cũng không ngừng thở gấp. Hai lần va chạm vừa rồi đã làm vết thương hôm qua đau trở lại, hắn cần phải có thời gian để làm dịu đi, tránh làm ảnh hưởng đến động tác kế tiếp. Vũ kỹ và tốc độ của đối phương tuy mạnh nhưng dường như tu vi không bằng mình, cho dù bộ áo giáp màu đen đang mặc áp chế tu vi, Văn Hiên Vũ vẫn cảm thấy mình có thể chiến thắng được “Chồn bạc.”
Đột nhiên Lâm Tịch lại ra tay.
Hắn tiếp tục nhìn về phía sau Văn Hiên Vũ, khí thế từ người tỏa ra tuy rất mạnh mẽ nhưng lúc xông tới lại rất nhẹ nhàng, trường đao trong tay nhanh chóng vung ra.
– Còn dám dùng thủ đoạn hạ lưu này?
Văn Hiên Vũ khẽ nhếch môi tỏ rõ ý mỉa mai đối phương. Chân phải hắn đạp mạnh một cái, đầu tiên là đùi phải phát lực, tiếp đó đến thắt lưng bụng, sau cùng là cánh tay, tất cả những động tác liên tục bộc phát rất hoàn mỹ này giúp uy lực sợi roi trong tay hắn phát ra vô cùng mạnh mẽ, chính xác đánh vào thân trường đao Lâm Tịch đang cầm.
“Keng!”
Thân thể Lâm Tịch bị chấn động mạnh, cả người bị lực xung kích đẩy lùi về sau, nhưng vì đã luyện tập hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan thuần thục nên những động tác này của hắn rất đẹp mắt.
Tuy nhiên, động tác Lâm Tịch cho dù đẹp mắt đến mấy cũng không ảnh hưởng gì đến Văn Hiên Vũ. Lần này đến phiên chân trái hắn đạp mạnh xuống đất, cả người trực tiếp phóng lên cao, chuẩn bị đánh trường roi vào đầu Lâm Tịch.
Nhưng ngay lúc này đột nhiên hắn cảm thấy nguy hiểm đến gần, sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Vào lúc hắn xoay đầu nhìn lại, bỗng nhiên có một thanh trường thương màu đen không biết từ đâu xuất hiện đánh mạnh vào người hắn. Lực đánh mạnh mẽ cùng cơn đau toàn thân khiến thân thể Văn Hiên Vũ mất thăng bằng, ngã nhào tới trước.
Đây cũng là lúc Lâm Tịch vừa rơi xuống đất, nhưng hắn lại mạnh mẽ xoay người, vung đao chém xuống.
– Các ngươi…
Văn Hiên Vũ rất tức giận, nhưng đã không còn thời gian để hắn khống chế toàn bộ động tác nữa. Một đao này của Lâm Tịch liền chém thẳng vào vai phải hắn, khiến thân thể hắn bị ngã mạnh xuống đất. Nhưng đây chưa phải là kết thúc, khi hắn còn chóng mặt sau chiêu vừa rồi, lại có thêm những đao tàn nhẫn chém vào đùi phải và các đốt ngón tay hắn.
– Ta nhận thua!
Không đợi trường thương màu đen đang ở sau đồng thời đánh tới, Văn Hiên Vũ vừa tức giận vừa thống khổ kêu lên. Hắn bực tức tháo hai quả huy chương ngũ giác trên vai ra rồi ném ra ngoài, nói:
– Nhưng cách đánh lén của các ngươi tuyệt đối không làm ta phục.
– Trên chiến trường chỉ có thắng bại, ở đấy ngươi có tức giận được không?
Lâm Tịch nhún vai đáp lại, không hề tức giận vì câu Văn Hiên Vũ vừa nói. Hắn cảm thấy đây là chuyện rất tự nhiên, bởi vì đối với hắn, cho dù là đánh lén thì đấy cũng là cơ hội do chính mình tạo ra.
Không quan tâm đến hai quả huy chương ngũ giác Văn Hiên Vũ vừa ném ra ngoài, Lâm Tịch xoay đầu nhìn sang Khương Tiếu Y đang cầm trường thương màu đen trong tay, nói:
– Xem ra hôm nay ngươi rất may mắn. Không chỉ có được binh khí thuận tay, còn thuận lợi đạt được thành tích năm sao.
Khương Tiếu Y nghe vậy liền nhìn thoáng qua trường thương màu đen cùng với bốn quả huy chương trên vai mình, cười cười:
– Đúng là rất may mắn. Khi nãy có gặp một đối thủ rất lợi hại, may mà kiếm được trường thương này.
– Nếu đúng là vậy thì ta cũng rất may mắn, vừa lúc một lần nữa đạt được chiến tích năm sao.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười. Lúc này, tên đệ tử “Hỏa diễn điểu” đang quỳ một chân dưới mặt đất cũng dứt khoát tháo một quả huy chương trên vai mình ném ra ngoài.
– Đồ vô sỉ, không biết vinh quang là như thế nào!
Nhìn hai người nhặt lấy huy chương của mình, sau đó chia ra như đang chia của, Văn Hiên Vũ càng tức giận và muốn đứng dậy hơn. Nhưng đao cuối cùng Lâm Tịch chém ra lại vô tình chạm vào vết thương cũ, trong lúc nhất thời cơn đau toàn thân khiến mặt hắn tái nhợt, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả đứng dậy cũng không thể làm được.
– Đi thôi!
Lâm Tịch gật đầu với Khương Tiếu Y rồi nói.
Bởi vì Khương Tiếu Y tự giác sẽ học được vài thứ từ bộ pháp cùng cách đánh của Lâm Tịch, nên từ đầu hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở gần khu vực huấn luyện vũ kỹ. Bây giờ lại gặp nhau ở đây trước, hai người tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian nữa, sau khi lấy đi huy chương ngũ giác của riêng mình, cả hai cùng nhau tiến vào khu vực huấn luyện vũ kỹ.
– Hai người này cũng vào trong tu hành?
Từ phương hướng Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đang đi tới, Văn Hiên Vũ dễ dàng đoán được bọn họ sẽ làm gì, nhưng cơn đau nhức từ thân thể truyền tới lại khiến hắn không thể ngồi dậy, nên chỉ còn cách cố gắng bình tĩnh điều hòa hô hấp thân thể để giúp cơn đau này nhanh dịu đi.
…
Gần như không đợi chờ gì thêm, vừa đi tới lối vào đại sảnh ngôi đền mâu đánh thẳng, Lâm Tịch liền xông vào trong nhanh như một cơn gió.
Bởi vì nếu đứng ở lối vào quá lâu, những cảm giác đau đớn khi bị trường mâu đánh trúng trong trí nhớ sẽ lần lượt chất chồng lên nhau, khi đấy, tuy chưa tiến vào trận nhưng hắn đã cảm thấy run sợ, không thể hành động tự nhiên được. Trong trường hợp này, biện pháp quên đi sợ hãi tốt nhất chính là ngay lúc mình còn chưa kịp nghĩ đến sợ hãi, hãy nhanh chóng đối mặt với nó.
Nhưng ngay bước đầu tiên bàn chân chạm xuống mặt đất, đột nhiên sống lưng hắn lại toát đầy mồ hôi lạnh…Bởi vì tu vi tăng lên, tốc độ và khoảng cách bước đầu tiên của hắn đã vượt xa hơn lúc bình thường một chút, có thể lúc ở trên chiến trường điều này sẽ tạo nên tính bất ngờ và có lợi cho bản thân, nhưng khi ở trong đại sảnh đã quá quen thuộc này, hắn lại cảm thấy hơi khó chịu, khiến cho động tác hắn mất đi tính tự nhiên vốn có.
Tuy nhiên, việc các thanh trường mâu từ hai bên vách tường và cả trên dưới phóng tới lại giúp hắn quên đi cảm giác này. Hắn nhanh chóng vung dao, đồng thời dựa vào trực giác thân thể, không ngừng tiến tới cánh cửa bằng đồng xanh ở cuối đại sảnh.
Từng ánh lửa le lói do trường đao và trường mâu va vào nhau không ngừng xuất hiện, chớp lên rồi lại tắt.
Mỗi lần ngã xuống đất, Lâm Tịch lại tranh thủ nghỉ ngơi một chút, sau đó dứt khoát nhảy lên cao để tiến tới trước.
Nếu như so sánh với mấy ngày trước, chiến lực Lâm Tịch hiện giờ tuyệt đối cao hơn rất nhiều. Khi đã tiến sâu vào đại sảnh mấy chục bước, hắn mới bị đâm trúng một lần. Tính đến bây giờ đã vào sâu được khoảng một trăm năm mươi bước, hắn chỉ bị đâm trúng ba lần.
Đối với Khương Tiếu Y, thực lực mạnh mẽ như vậy, ý chí liều chết xung phong như vậy đã là điều hắn không bao giờ tưởng tượng nổi. Nhưng theo những gì hắn nhớ được, dường như lần trước Lâm Tịch còn làm tốt hơn thế này, cho nên, hắn hơi kinh ngạc.
Cũng giống như những ngày khác, lần đầu tiên cũng là lần Lâm Tịch liều mạng xông lên. Cho đến ngày hôm nay, khi đã ngã xuống đất và sắp ngất lịm đi vì đau nhức, Lâm Tịch cố gắng xoay đầu lại nhìn vết tích trường mâu mình đã lưu lại ở lần trước.
Khoảng một trăm năm bước!
Dựa vào thực lực hiện giờ của mình, trong tình trạng liều chết xông tới trước để thân thể có thể đạt tới mức cực hạn, rốt cuộc mình đã đi qua khoảng cách một trăm năm mươi bước, so với lần trước thì tăng hơn khoảng hai mươi bước!
Nguyên nhân có thể giúp hắn làm được điều này chính là nhờ tu vi và tố chất thân thể đã được đề cao hơn, nhưng dĩ nhiên không thể không nói đến ý chí và vũ kỹ.
– Trở về!
Mang theo sự hưng phấn trong lòng, Lâm Tịch gượng sức nói hai chữ này.
….
Cả thân thể còn hơi run rẩy vì sự đau nhức vừa rồi, Lâm Tịch lại lần nữa đứng ở lối vào đại sảnh.
“Khi gần đạt đến cực hạn, thân thể con người sẽ trở nên nhạy cảm với cơn đau.”
Nghĩ tới những lý lẽ La Hầu Uyên vừa nói với mình cách đó không lâu, Lâm Tịch hiểu rõ càng kéo dài thời gian thì những ký ức về đau đớn thân thể vừa rồi càng dễ quên đi, cho nên, sau khi hít sâu một hơi hắn đã nắm chặt trường đao biên quân màu đen trong tay, một lần nữa hóa thành một cơn gió xông vào trong đại sảnh trống trải.
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Trường đao biên quân màu đen không ngừng chém vào các trường mâu phá không bay đến, bước chân Lâm Tịch lúc này gấp gáp như đang có mưa to rơi ngoài hiên, không thể nào phân biệt được nữa.
Khương Tiếu Y, người đệ tử này không biết rằng bản thân mình đã từng nhìn thấy Lâm Tịch xông vào một lần, càng không biết mình đã từng phải nín thở, lúc này lại một lần nữa nín thở.
Hai mươi bước, ba mươi bước…năm mươi bước…một trăm bước!
Cả người Lâm Tịch tựa như đã biến thành một cơn cuồng phong, một cơn cuồng phong màu đen không thể nào ngăn chặn. Liên tục lướt qua khoảng cách một trăm bước, nhưng các trường mâu vẫn không thể nào đâm trúng người đệ tử đang liều chết xông tới kia!
Nhưng tất cả vẫn chưa dừng lại, Lâm Tịch còn đang tiến về phía trước!
Có lẽ vì liên quan tới câu “hãy cố gắng hơn” La Hầu Uyên đã nói, có lẽ vì hôm nay Từ Sinh Mạt không biết tu vi hắn tiến bộ nên đã không gia tăng thêm độ khó đặc huấn, cho nên, khi tiến vào đây Lâm Tịch cảm thấy cả tinh thần lẫn sức khỏe minh còn rất sung mãn…Đây chính là trạng thái tốt nhất Lâm Tịch từng có kể từ lúc tiến vào ngôi đền mâu đánh thẳng này, rất kỳ lạ, nhất là lần này mình còn có thể vung đao chém sạch mọi trường mâu phóng tới, chính điều này đã giúp lòng tin hắn tăng lên rất nhiều.
Nỗi sợ hãi trong lòng dường như đã bị những đường đao hắn vung ra chém ra bên ngoài, động tác hắn càng lúc càng lưu loát, tinh thần hoàn toàn tập trung lại.
“A!”
Tiếng kinh hô của Khương Tiếu Y bỗng nhiên vang lên khắp đại điện trống trải.
Hắn thấy Lâm Tịch đã thông qua khoảng cách ít nhất một trăm bảy mươi bước, từ vị trí hắn đang đứng nhìn tới, có thể thấy Lâm Tịch đã rất gần với cánh cửa đồng xanh ở cuối đại sảnh rồi, thật sự…thật sự…Lâm Tịch chỉ cần vung tay ra là đụng tới!
Bởi vì trong lòng quá khiếp sợ, bởi vì thời gian tiếng thở hắn ngừng lại quá dài, Khương Tiếu Y thậm chí không thể nào khống chế được âm lượng mình phát ra, tiếng hét hắn trong đại sảnh vốn rất im lặng này lại trở nên vô cùng chói tai.
Cũng vì tiếng hét này nên Lâm Tịch bị kinh động, động tác hơi chậm lại. Nhưng nhờ vậy hắn mới phát hiện ra rằng cánh cửa bằng đồng xanh kia không còn cách mình quá xa. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Gần như là trực giác bản năng của thân thể khi có nguy hiểm, mắt thấy chung quanh có bốn năm thanh trường mâu màu đen đang phóng tới, Lâm Tịch dùng hết sức hít sâu một hơi, hai chân hắn đạp mạnh xuống đất rồi cả người bay vọt lên liều mạng xông tới cánh cửa bằng đồng xanh! Đụng vào!