Vì đã quá quen thuộc với cảnh vật nơi này, nên Trì Tiểu Dạ căn bản không có sự tò mò như Lâm Tịch.
– Bọn ngươi tự nhìn sẽ hiểu thôi.
Nàng thậm chí không nhìn về những tòa tháp cao kia, chỉ quan sát những tộc nhân hoặc quen thuộc hoặc xa lạ đang đứng từ xa, thuận miệng giải thích:
– Đây là những kiến trúc mà chỉ có vài ngưởi trong chúng ta mới xây được, có thể trợ giúp ong Thiên Phong xây tổ bên trong, tất nhiên là sẽ lấy được mật của bọn chúng. Mật ong Thiên Phong không chỉ tốt cho cơ thể, mà mùi thơm của nó còn xua đuổi được kiến độc hay rắn rết.
– Vậy không khác gì một cái tổ nuôi ong khổng lồ à?
Lâm Tịch ngẩn cả người.
– Tốc độ của ong Thiên Phong không kém hơn phi kiếm bao nhiêu cả.
Trì Tiểu Dạ nói:
– Nếu như có người nào đó hoặc yêu thú lợi hại đánh vào thành Lục Dã, chúng ta có thể dùng ong Thiên Phong đang bị chọc giận để đối địch. Số lượng ong Thiên Phong trong một tòa tháp rất kinh khủng, người tu hành lợi hại đến đâu cũng bị mài chết.
Lâm Tịch vừa đi bên cạnh Trì Tiểu Dạ, vừa quan sát tòa thành không hề có một viên gạch này, gần như đã trở thành một người tò mò chuyên nghiệp, không ngừng hỏi:
– So sánh với phi kiếm không chậm hơn…vậy có phải khi đụng người không khác gì bắn một cây tên sao? Có đau không? Hay là bên trong có độc?
– Độc tính rất kỳ lạ, không nguy hiểm chết người, nhưng sẽ khiến người trúng sưng lên. Nếu như bị mấy chục con ong Thiên Phong đốt, cả người sẽ sưng phồng lên, căng đến mức làn da sẽ bóng bẩy, sợ rằng không thể giảm đau được.
Trì Tiểu Dạ nói.
Lâm Tịch há mồm hỏi tiếp:
– Vậy không phải là biến thành một đầu heo đầy mỡ sao?
Từ khi xuất phát đến thành Lục Dã cho tới nay, bởi vì chuyện Lâm Tịch nhờ vả có liên quan đến cả vận mệnh của bộ lạc Huyệt man, nên tâm tình Trì Tiểu Dạ luôn nặng nề. Hiện giờ nghe thấy Lâm Tịch nói một câu như vậy, nàng bất giác bật cười, khiến không khí cũng dễ dàng hơn trước.
Đi trên một con đường trải đầy thảm cỏ xanh, hoặc có thể nói thành Lục Dã căn bản không có đường, bởi vì trên nền đất luôn mọc lấy một loại cỏ xanh mềm mại, Lâm Tịch nhanh chóng nhìn thấy Phong tháp trong thành Lục Dã.
– Cái này còn sống sao?
– Rốt cuộc đây là cây gì mà bọn cô có thể khắc đục những cái lỗ cao như vậy, sau đó khiến ong Thiên Phong phải vào bên trong xây tổ?
– Muốn ăn mật ong này, mọi người chỉ cứ việc đến lấy sao?
Đứng phía dưới một tòa tháp cao khoảng ba mươi thước, ánh mắt tò mò của Lâm Tịch gần như mở to hết mức, liên tục hỏi.
Hắn nhìn thấy những hoa văn hiện đầy trên thân tháp cao này đều là những hình vẽ được dùng cỏ non mềm mại đắp thành, khiến cho hắn cảm thấy một sự hài hòa tự nhiên.
Bên dưới thân tháp khoảng bốn hoặc năm thước có rất nhiều lỗ thủng, để lộ những tổ ong màu trắng ở bên trong, tựa như những cái lỗ của kem đánh răng vậy. Chỉ là những tổ ong này vô cùng cứng rắn, tựa như những hang động trong hang thạch nhũ.
Chính điều này đã giúp Lâm Tịch có một cái nhìn rất tổng thể, đây là một cái cây vô cùng khổng lồ, bên trong những có động thạch nhũ khổng lồ, bên ngoài lại được trang trí bằng những hình vẽ màu sắc khác nhau.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ hơn chính là từng con ong Thiên Phong từ bên trong thân cây bay ra ngoài cũng có màu trắng, toàn thân tản phát một loại ánh sáng nhu hòa màu trắng như bạch ngọc. Từng con có kích thước như nắm đấm em bé, tốc độ bay quả nhiên giống như Trì Tiểu Dạ đã nói, vô cùng nhanh, cứ mỗi khi có một con ong Thiên Phong bay ra bay vào, người ta lại tưởng đấy là một thanh phi kiếm.
Bên trong những tổ ong cứng rắn màu trắng dưới đáy phong tháp, thỉnh thoảng lại có một loại chất dịch màu vàng nâu như hổ phách chảy ra ngoài, hội tụ bên dưới, nhìn giống như một vũng nước to trong lá cây.
Loại mật ong này tản phát ra một hương thơm ngào ngạt, tuy không truyền đi xa, nhưng tựa như rất kéo dài.
– Cây này thật sự đang sống, tên là Hương la thụ tháp, bên trong thân cây lại trống không. Loại cây này không chỉ giúp cho ong Thiên Phong được che mưa che gió, mà còn giúp chúng sống thọ hơn. Người trẻ tuổi, ngươi nói không sai, người bên trong thành Lục Dã này, nếu như muốn ăn mật ong, cứ tự nhiên đến lấy là được rồi.
Một giọng nói già nua nhưng ôn hòa từ sau lưng Lâm TịLaamvang lên.
Trong tình huống này, trong không gian này, đột nhiên lại có một người nói được tiếng Vân Tần mà Lâm Tịch hiểu, hơn nữa người nói lại không phải là Nam Cung Vị Ương hay Trì Tiểu Dạ, là một chuyện rất dọa người.
Lâm Tịch sợ hết hồn, đợi đến lúc xoay người lại, hắn mới nhìn thấy đó là một ông lão có râu mép dài đang bình tĩnh nhìn hắn.
Sắc mặt ông lão này hơi tái xám, mái tóc có màu xanh biếc như lá cây và một chòm râu hơi khô héo.
Khí tức của ông lão này không hề mạnh mẽ, nhưng điều quan trọng chính khí tức của ông lão này quá bình thường. Nếu như nhắm mắt lại, sợ rằng Lâm Tịch còn cảm thấy ông ta không khác gì một cái cây cả.
Nếu một người như vậy lại tiềm ẩn trong rừng, sợ rằng đối thủ rất khó nhận ra.
Lâm Tịch còn nhìn tháy những nam nữ tóc xanh mắt xanh đang đứng trên những chiếc hồn thuyền đi trước dẫn đường đã dừng lại, từ phía xa quay xung quanh ông lão này.
– Ngài hiểu được tiếng Vân Tần sao?
Lâm Tịch theo bản năng nói một câu này, nhưng hắn lập tức khiêm tốn hành lễ, rồi hỏi:
– Ngài chính là trí giả trong thành?
– Người trẻ tuổi Vân Tần, các ngươi có thể cho rằng là như vậy.
Ông lão này mỉm cười nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.
– Các ngươi có thể gọi ta là Trì Bồ. Là người tu hành Vân Tần đầu tiên tới đây trong hơn trăm năm qua, các ngươi có thể cho ta biết tên của các ngươi không?
– Lâm Tịch.
Lâm Tịch nói tên của minh, quay đầu nhìn Nam Cung Vị Ương.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng nàng vẫn nói:
– Nam Cung Vị Ương.
-Trước kia có một trí giả trong tộc chúng ta đã nói rằng cho dù mang theo một con ong Thiên Phong vào trong rừng Cổ Yêu, để cho con ong Thiên Phong này bay đi, sau này vẫn sẽ có những chuyện liên quan đến con ong Thiên Phong đó xuất hiện trước mắt mình. Giống như là nguyên khí trong trời đất và phù văn, Hương la thụ tháp và ong Thiên Phong, tất cả đều có quan hệ với nhau. Trải qua một vài chuyện, ngươi cho rằng mình đã thay đổi quỹ tích trong đó, nhưng sợ rằng rất lâu về sau, những quỹ tích mà ngươi đã thay đổi vẫn quay về ứng nghiệm trên người ngươi.
Ông lão có râu mép dài này mỉm cười nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, lại nhìn Hương la thụ tháp, rồi thở dài nói một câu.
Đối với Lâm Tịch, những lời này thật sự quá thâm ảo và khó hiểu, nên trong lúc nhất thời hắn hơi sợ run, không biết nói gì.
– Đến phòng của ta ngồi đi.
Ông lão Yêu tộc này mỉm cười, chỉ về một tòa thần miếu cách đấy không xa, nói:
– Ta sẽ giải thích những điều mê hoặc trong lòng các ngươi.
Lâm Tịch nhất thời cảm thấy ông lão này rất giống một trí giả, nhưng lại càng giống một lão lưu manh hơn.
Nhưng thân làm một người tò mò chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một người tò mò chuyên nghiệp có chuyện nhờ vả người khác, nên Lâm Tịch rất biết điều đi theo ông lão này. Khi đi đến trước một tòa thần miếu, hắn lại mở miệng hỏi:
– Đó cũng là một cây tháp nào sao?
– Không phải.
Ông lão Yêu tộc này tựa như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Lâm Tịch, cười nhẹ một tiếng rồi nghiêm mặt lại, chân thành nói:
– Đây là rễ cây của thành Lục Dã.