Sáng sớm, Từ Sinh Mạt giống như một con chim ưng màu đen, đứng thẳng trên một tảng đá trong sơn cốc.
Những mảng rêu xanh sinh trưởng không theo một quy tắc nhất định bám đầy những tảng đá lớn, mặt rêu còn lấm tấm những giọt nước sớm mai, hết sức trơn trượt, nhưng dường như điều này không ảnh hưởng đến vị giảng viên vốn rất lạnh lùng.
Nhìn thấy Lâm Tịch đang theo cầu trượt tơ bạc trượt xuống, đi thẳng tới chỗ mình đang đứng, Từ Sinh Mạt bất giác cau mày, vẻ căm ghét hiện rõ lên khuôn mặt nghiêm nghị.
Không hiểu tại sao, không chỉ vì lý do Lâm Tịch là đệ tử được Đông Vi coi trọng, mà còn vì…rốt cuộc thế gian này có bao nhiêu chuyện có thể khiến con người phải vui mừng? Hắn biết rõ cuộc đời mỗi người không có nhiều niềm vui, nhưng tại sao cứ mỗi lần xuất hiện trước mặt mình hắn ta lại luôn cười, vui vẻ đến mức làm cho mình phải chán ghét.
– Tu hành đau khổ, làm người cũng đau khổ, thế gian thường có nhiều chuyện con người không thể nào hiểu rõ. Chẳng lẽ đối với ngươi, tu hành và thế gian này có nhiều chuyện khiến ngươi vui mừng như vậy sao?
Từ Sinh Mạt chỉ hơi nghiêng người qua rồi hỏi chuyện, chứ không xoay đầu lại nhìn Lâm Tịch đang đi tới.
Nhưng thái độ Lâm Tịch hôm nay thật sự rất khác, cười cười rồi thi lễ với hắn:
– Lão sư, chào buổi sáng.
Từ Sinh Mạt càng nhíu mày hơn, dứt khoát xoay đầu lại nhìn Lâm Tịch, cười lạnh:
– Ta rất muốn biết hiện giờ ngươi đang nghĩ gì trong đầu mà có thể giúp sáng sớm cao hứng đến như vậy?
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
– Ta đang suy nghĩ vài việc, cảm thấy dược lý ở cõi đời này rất thâm ảo, tu hành hồn lực cũng rất thâm ảo, nhưng lại rất thú vị.
Từ Sinh Mạt xoay đầu lại, đưa mắt nhìn mặt trời đang hiện dần ở xa, cười lạnh và giễu cợt:
– Ta thấy ngươi học nhiều quá đầu óc bị lú lẫn rồi đấy. Nếu như có thứ gì đó đáng để ngươi cao hứng, đó chính là ngươi còn trẻ, còn có thời gian để suy nghĩ lung tung…Không nói nhiều, ngươi có thể biến mất khỏi mắt ta rồi. Bắt đầu từ bây giờ không cho phép ngươi đi nữa, phải liên tục chạy.
– Được…Nhưng tại sao rêu xanh trong sơn cốc này lại nhiều như vậy rồi, đi đã khó chứ đừng nói chạy. Lão sư, không phải là do ngài cố ý trồng chứ?
– Lâm Tịch! Ngươi cho rằng ta cũng rãnh rỗi như ngươi? Trồng rêu xanh?
Thiếu chút nữa Từ Sinh Mạt đã không nhịn được gầm thét lên. Mặc dù chính xác hắn ta cố ý lựa chọn sơn cốc này là vì ở đây có rất nhiều rêu xanh, làm Lâm Tịch tu hành khó hơn. Với thân phận và tu vi của hắn ta, đúng là không cần thiết phải nhàm chán đến mức đi trồng rêu xanh để gây khó dễ với Lâm Tịch. Nhưng hắn ta lập tức hiểu ra, nãy giờ những gì Lâm Tịch biểu hiện dường như đang cố ý chọc tức mình, mình càng giận thì hắn ta càng đắc ý hơn.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể nhận ra mấy mánh khóe này?” – Đang cười lạnh trong lòng, hắn chuẩn bị không để ý đến Lâm Tịch nữa mà cứ thế xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy giọng Lâm Tịch nói từ đằng xa truyền đến:
– Lão sư, ngài nhìn qua một chút.
Từ Sinh Mạt vừa cau mày vừa xoay người lại, vẻ mặt chợt biến đổi. Trong đám đá lộn xộn ở xa, chỉ thấy Lâm Tịch đang nở nụ cười làm hắn chán ghét nhất, đồng thời thân mang ba vật nặng dễ dàng nhảy lên mấy cái, sau đó chạy thật nhanh giữa đám đá trơn trợt đầy rêu xanh.
– Ngươi!
Từ Sinh Mạt quát lên một tiếng chói tai, nhưng dường như Lâm Tịch không nghe được, ngay cả đầu cũng xoay lại, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt hắn.
– Ngươi…ngươi lại đạt được phần thưởng học phần? Nhưng ngươi nghĩ làm thế sẽ làm ta nhìn nhận ngươi khác sao? Ngươi thật quá ngây thơ.
Từ Sinh Mạt hít sâu một hơi, mỉa mai tự nói với chính mình. Nhưng nỗi căm hận nhất thời không thể nào xóa bỏ ngay được, hắn hậm hực đạp mạnh xuống đất một cái, tảng đá dưới chân nhất thời bị nứt vỡ.
– Ta cũng không có nói dối đâu, bất kể là dược lý hay tu hành, tất cả đều rất thâm ảo.
Lâm Tịch vừa thì thầm nói với mình vừa chạy thật nhanh, tránh Từ Sinh Mạt lại gọi mình về để trách phạt. Dường như việc chọc tức được vị giảng viên lạnh lùng này khiến hắn rất vui vẻ, khóe miệng thỉnh thoảng lại cười cười.
Đối với người thiếu niên xuất thân từ trấn Lộc Lăng nghèo khó này, thế gian này đúng là có rất nhiều chuyện thú vị khiến con người phải vui sướng.
Dùng hai học phần đổi lấy Tụ hồn đan, sau một đêm minh tưởng tu hành toàn bộ vết thương không những khỏi hẳn mà tu vi hồn lực còn nhanh chóng tiến thêm. Hắn đã thử một chút, tuy hiện giờ chưa thể nâng cao cự thạch hai trăm cân nhưng nhấc bổng cự thạch nặng khoảng một trăm bốn mươi cân lại không phải là vấn đề. Hơn nữa, vào lúc rửa mặt sáng sớm, hắn đã thử nín thở dưới nước như thường ngày vẫn làm, kết quả mình đã có thể nhịn lâu hơn tám phút, mà bình thường cho dù có thử hơn mười lần thì hắn cũng không thể nào làm như vậy được. Nói cách khác, ở thế giới này tu vi hồn lực tăng lên hẳn đã giúp cho toàn bộ tố chất thân thể tốt hơn, chứ không phải chỉ có khí lực mạnh hơn.
Trừ việc tu vi tăng lên, hiện giờ An Khả Y cũng không cần khổ sở vì nghiên cứu nữa…đúng là khi giúp người khác vui bản thân mình cũng sẽ vui hơn. Nhưng điều quan trọng nhất là người mình giúp phải đồng thời là người mình có thiện cảm. Nếu giống như Từ Sinh Mạt luôn lạnh lùng, ngay cả việc chán ghét mình cũng không biết cách che giấu, vậy điều khiến Lâm Tịch vui nhất khi gặp người này là có thể thấy được sự ngạc nhiên và tức giận trên khuôn mặt hắn ta.
…
Ban đêm, trong khu rừng đằng sau những mảnh ruộng cầu vồng.
Sau khi kết thúc buổi đặc huấn Phong Hành Giả hôm nay, Lâm Tịch mới thỉnh giáo với Đông Vi vài vấn đề đang khúc mắc trong lòng:
– Lão sư, với tu vi hiện giờ của ngài, không biết có thể tu luyện phi kiếm hay không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Bởi vì biểu hiện của Lâm Tịch hôm nay rất tốt, nên Đông Vi ôn hòa gật đầu và trả lời:
– Có thể.
Lâm Tịch tiếp tục hỏi:
– Vậy không biết trong phần lớn thời gian tu luyện phi kiếm, người tu hành có thể dùng phi kiếm để chém mũi tên đang bay tới làm hai hay không?
Vừa nghe thấy câu này Đông Vi nhất thời cau mày lại, cười lạnh hỏi:
– Ta còn tưởng ngươi muốn hỏi việc gì, vòng vo nãy giờ vẫn chỉ cảm thấy mũi tên không linh hoạt bằng phi kiếm.
Lâm Tịch cũng không khẩn trương, cười nói:
– Xin lão sư giải thích vấn đề.
Đông Vi hừ lạnh mạnh một tiếng, trầm giọng:
– Ngươi phải hiểu rằng mặc dù phi kiếm có thể tùy tâm thay đổi, vô cùng linh hoạt, giống như là bàn tay gắn liền với thân thể, nhưng mũi tên do tiễn thủ cường đại bắn ra không chỉ có toàn bộ lực lượng bản thân mà còn có thể lợi dụng lực bắn, thậm chí là lực xuyên thấu mạnh mẽ đến từ cấu tạo đặc biệt của mũi tên. Cho nên, nếu như là hai đối thủ có tu vi ngang hàng với nhau, lực bắn toàn thân của một mũi tên còn mạnh hơn lực lượng phi kiếm một chút. Nói cách khác, tuy mũi tên không thể tùy ý thay đổi quỹ tích trên không trung, nhưng ở nhiều địa hình thích hợp và thời cơ chuẩn xác, mũi tên lại có thể phát uy uy lực mạnh nhất. Ngoài ra, khoảng cách xa nhất người tu hành có thể bắn tên là hai trăm bước, mà phi kiếm chỉ mạnh nhất khi di chuyển xung quanh người thi triển mấy chục bước, nếu như đổi sang khoảng cách xa hơn, chẳng những không thể phá được phòng ngự của đối phương mà thời gian quay về cũng lâu hơn, nhất thời không thể nào ngăn cản mũi tên được bắn tới từ phương vị khác. Điều này khiến hắn khi đối mặt với một tiễn thủ có thuật ẩn thân cường đại, chỉ còn cách lựa chọn phòng ngự và bị người khác tấn công. Quan trọng hơn, mặc dù phần lớn phi kiếm của hắn có thể chém vào mũi tên của tiễn thủ, nhưng sức mạnh của mũi tên nhất định cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định với việc khống chế phi kiếm, thậm chí là đánh văng phi kiếm, như vậy chỉ cần tên của ngươi đủ nhanh và mạnh, tên thứ hai đã có thể trực tiếp giết chết đối thủ. Dĩ nhiên không thể quên rằng những người ngự kiếm trước giờ đều luôn có vũ kỹ rất mạnh mẽ, bởi vì chỉ khi nào đạt đến cảnh giới Thánh Sư, tu vi hồn lực của họ mới có thể ly thể duy trì phi kiếm.
Sau khi dừng lại một chút, Đông Vi lạnh lùng nhìn Lâm Tịch nói tiếp:
– Cho nên ngươi phải nhớ kỹ điều này, dù là phi kiếm hay mũi tên, mỗi thứ cũng đều có ưu điểm riêng, nhưng có thể ngự sử phi kiếm thì người đó chắc chắn là một người tu hành rất mạnh, nếu như chỉ nghĩ vào tiễn kỹ và khoảng cách mà đánh chết đối phương, đó là điều hết sức ngu xuẩn. Tiễn thủ tu hành cường đại cũng được, Phong Hành Giả cũng được, ưu thế lớn nhất của họ chính là có thể khiến sức mạnh của mũi tên mạnh hơn lúc mình toàn lực vung một đao hoặc một kiếm, nhờ thế họ có thể vượt cấp khiêu chiến những đối thủ có tu vi hơn mình một chút…Trừ tu vi, điều quan trọng nhất chính là tĩnh táo phán đoán và năng lực nắm chắc cơ hội.
….
Vừa đi tới thần miếu ở sát ngay cầu trượt tơ bạc dẫn thẳng vào sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử, Lâm Tịch liền nhìn thấy một lão nhân mặc áo bào giảng viên cũ kỹ đang đứng đợi mình.
– Chào lão sư.
Sau khi Lâm Tịch chân thành thi lễ, La Hầu Uyên cũng đáp lễ lại rồi dẫn hắn vào trong một gian phòng tối ánh trăng không chiếu vào được. La Hầu Uyên nhìn Lâm Tịch, nói:
– Ngươi giơ cao hai tay lên cho ta nhìn.
Lâm Tịch dứt khoát làm theo lời La Hầu Uyên nói, giơ cao hai tay lên.
Ngón tay già nua của La Hầu Uyên vỗ nhẹ vào vài bộ vị trên hai cánh tay Lâm Tịch, có một luồng chấn động kỳ lạ từ đầu ngón tay lão truyền ra, giống như đang thăm dò một điều gì đó.
– Không có vấn đề gì.
Trong bóng tối, lão hài lòng gật đầu:
– Xem ra ngươi luyện tập rất khắc khổ. Ngươi nhờ người truyền tin muốn gặp ta, chắc là vì trong lúc tu luyện cảm thấy hơi dị thường, không hiểu lắm phải không.
– Không sai.
Lâm Tịch nhìn La Hầu Uyên, gật đầu rồi nói:
– Có đôi lúc….lúc hai cánh tay đệ tử đau nhức đến nỗi không thể nhấc lên được, đệ tử cảm thấy có những rung động rất đặc biệt từ trong hai cánh tay truyền ra, không biết là vì sao?
La Hầu Uyên chậm rãi lắc đầu, nói:
– Cũng không phải là đôi lúc, sự rung động này luôn hiện hữu. Chẳng qua, vào lúc ngươi còn đủ khí lực để nâng cao một tảng đá thì không cảm giác được, nhưng khi thân thể mệt mỏi gần như đạt đến cực hạn, các cảm giác ngươi sẽ trở nên nhạy cảm hơn và ngươi mới cảm nhận rõ ràng được.
Thấy Lâm Tịch chưa hiểu được, lão ôn hòa giải thích tiếp:
– Tu vi đạt đến Hồn Sĩ sơ cấp cũng có nghĩa ngươi đã chính thức là người tu hành, lực lượng hồn lực bắt đầu tác động trong người, giúp tố chất thân thể chúng ta tốt hơn rất nhiều. Những động tác ta dạy có thể giúp tăng hiệu quả tác động của hồn lực đến hai cánh tay và ngón tay của ngươi. Nếu như kiên trì luyện tập, hai tay ngươi sẽ càng linh hoạt, xúc giác càng trở nên nhạy cảm, hẳn sau này sẽ giúp ích rất nhiều.
Bản thân Lâm Tịch cũng như Trương viện trưởng đều là người đến từ thế giới hiện đại, biết rất nhiều kiến thức về y học. Sau khi nghe La Hầu Uyên giải thích như vậy, hắn lập tức đơn giản hóa vấn đề này thành huyết mạch mình được khơi thông nhiều hơn, hiệu quả hồn lực tốt hơn, cho nên hắn không cảm thấy giật mình nhiều lắm. Nhưng vẫn có vấn đề hắn không hiểu được:
– Lão sư, nếu như…nếu như mấy động tác này không khó học như vậy, tại sao ngài không dạy những đệ tử khác như hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan, mà chỉ dạy một mình đệ tử?
La Hầu Uyên ôn hòa nói:
– Bởi vì…những động tác này ta cũng chỉ mới tìm hiểu trong mấy năm gần đây, chưa được kiểm chứng trong một thời gian dài như hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan. Ta không chắc nó có lợi cho tất cả mọi người, cũng có khi gây ảnh hưởng xấu đến vài người. Cho dù hôm nay ngươi không tới tìm ta, cách một thời gian ta cũng sẽ tới kiểm tra thân thể ngươi, xem thử có dị chứng gì hay không. Ta chỉ truyền cho một mình ngươi là để quan sát và tìm hiểu kỹ hơn, nếu như nhiều người học, ta sẽ không có thời gian kiểm tra cặn kẽ. Ngươi phải hiểu rằng có vài người dùng cả đời mình để theo đuổi danh lợi và dục vọng riêng, nhưng khi đến tuổi của ta, hắn sẽ hiểu rằng thứ quý trọng nhất chính là thời gian và sự tĩnh lặng trong lòng.
– Đệ tử thụ giáo.
Lâm Tịch hiểu được tâm tư lão nhân này, cho nên, một lần nữa hắn lại cúi người thi lễ với lão.
La Hầu Uyên nhìn Lâm Tịch, trong ánh mắt xuất hiện sự tán thưởng:
– Đi đi. Nếu như có năng lực…khi xông vào mâu đánh thẳng…hãy cố gắng hơn.
…
– Cố gắng hơn? Vậy là có ý gì?
Ban đầu nghe La Hầu Uyên nói như vậy Lâm Tịch không có suy nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi thân mặc giáp đen đầu mang mặt nạ bạc, chậm rãi bước đi giữa núi rừng sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch mới hồi tưởng lại, dường như khi nói câu này giọng điệu của La Hầu Uyên hơi khác với thường ngày.