Tiên Ma Biến – Chương 713: Lãnh khốc chiến đấu – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 713: Lãnh khốc chiến đấu

Ở ngay trung tâm đàn kên kên che khuất bầu trời có một con yêu thú khổng lồ.

Khuôn mặt của nó có rất nhiều đường vân, trông như một mặt quỷ được dùng nước màu vẽ thành.

Có rất nhiều loài tuy trông rất hung ác, nhưng thật ra lại dịu ngoan.

Tuy nhiên, yêu thú chim gáy mặt quỷ này lại chính là loại bề ngoài hung ác, nhưng tính tình còn hung ác hơn rất nhiều.

Phía đông Vân Tần có một trấn nhỏ tên là Độn Thụ Vi. Tất cả người cũng như súc vật trong trấn nhỏ này đột nhiên bị giết chết một cách bí ẩn, khiến tiểu trấn sầm uất biến thành bãi tha ma ngoài trời, thậm chí đã có một chi quân đội được phái tới, nhưng kết quả là có đi lại không có về. Đợi đến lúc có nhiều quân đội và người tu hành cùng tới điều tra, họ mới phát hiện ra thứ chiếm đoạt tiểu trấn đó hơn hai mươi ngày, giết chết hơn ngàn người không phải là ôn dịch, không phải là giặc cỏ, mà chính là một con chim gáy mặt quỷ, không biết đã đuổi theo con mồi nào mà lạc tới trấn nhỏ đó.

Con chim gáy mặt quỷ đang ở trung tâm đàn kên kên rất hung ác dữ tợn, nên những con kên kên xung quanh nó đều sợ hãi cách xa nó đến mấy chục thước. Tuy nhiên, khi nhìn lên bóng người cao lớn ở trên người mình, con chim gáy mặt quỷ này lại không dám chống cự.

Xung quanh cổ của nó có một cái vòng sắt màu hồng tím, bên trong vòng sắt có rất nhiều răng nhọn được buột chặt lại với nhau như răng cưa. Chiếc vòng này còn được nối dài với một sợi xích dài, và người đang nắm giữ sợi xích dài đó chính là bóng người cao lớn kia.

Cái vòng sắt đó luôn luôn buột chặt, răng nhọn đâm sát vào ngay làn da của chim gáy mặt quỷ, thậm chí chỉ cần bóng người cao lớn đó giật mạnh sợi xích một cái, đầu của nó sẽ rơi xuống đất ngay.

Có thể khống chế một con yêu thú mạnh mẽ như vậy, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy mình thật cường đại.

Văn Nhân Thương Nguyệt đứng trên người chim gáy mặt quỷ trông thật lãnh khốc và thô bạo.

Ngay giữa trời đất đột nhiên xuất hiện một vệt sáng đen tinh tế.

Tựa như một thanh đao lớn vô hình đột nhiên từ mặt đất chém ra, mang theo sức mạnh kinh khủng, cắt cả nửa bầu trời.

Hai hàng lông mày đen đậm như mực của Văn Nhân Thương Nguyệt đột nhiên nhướng lên.

Trong cảm giác của hắn, vệt sáng đen tinh tế này chính là một mảnh đêm tối phủ xuống.

Chỉ trong một tíc tắc ngắn ngủi, hắn quát lớn lên một tiếng, Thất diệu ma kiếm tàn phá từ trong tay áo của hắn bay ra ngoài, va chạm mạnh mẽ với luồng sức mạnh không một tiếng động đánh tới kia.

Thất diệu ma kiếm phát ra tiếng vang chói tai trên không trung.

Tia lửa văng khắp nơi.

Vô số kên kên kêu vang, lông vũ và huyết nhục của chúng từ trên không trung rơi xuống như mưa.

Ánh mắt Văn Nhân Thương Nguyệt chợt sáng ngời.

Có một sợi xiềng xích từ trong ống tay áo của hắn phóng ra ngoài.

Có một tiếng động lớn vang lên, có một cây tên kim loại dài màu vàng bị sợi xích của hắn đánh nát thành vô số mảnh, sợi xích đấy còn tạo thành một cơn cuồng phong quét ngang qua không trung.

Mũi chân của Văn Nhân Thương Nguyệt đặt lên một chỗ trên lưng của chim gáy mặt quỷ.

Chim gáy mặt quỷ gào thét tựa như đang khóc, bắt đầu hạ xuống.

Văn Nhân Thương Nguyệt bị buộc hạ xuống.

Ngay từ khi cảm nhận được luồng khí tức bạo động của Đại thánh sư, hắn đã mơ hồ cảm thấy không ổn.

Mà bây giờ lại có đến hai cây tên đánh lén bất ngờ, đã khiến hắn hiểu được hoàn toàn điều gì đang xảy ra, âm mưu bọn họ nhằm vào học viện Thanh Loan không những không thành công, ngược lại còn giúp đối phương thiết kế một trận mai phục vô cùng cẩn thận.

Hắn biết chỉ có Đại hắc và Tiểu hắc của học viện Thanh Loan mới có thể bắn ra hai cây tên như vậy.

Mặc dù hắn có yêu thú như chim gáy mặt quỷ, mặc dù hắn có thể chậm rãi ngăn chặn tên của hai tiễn thủ này, nhưng hắn rất hiểu rõ trong tình huống đối phương có hai tiễn sư như vậy, nếu như hắn còn ngoan cố ở trên không trung lâu như vậy, kết quả cuối cùng chính là bị bắn rơi.

Hắn bị buộc phải hạ xuống.

Một khi đã hạ xuống cũng có nghĩa rằng hắn không thể trốn được nữa, chỉ có thể đối mặt với mai phục cẩn thận mà đối phương đã giăng từ trước.

Nhưng hắn không những không kinh hoảng, ngược lại trên khuôn mặt lãnh khốc đấy còn xuất hiện một nụ cười châm chọc.

Hắn vô cùng tự tin và mạnh mẽ.

Hơn nữa, sau khi nhận được huệ linh đan, hắn ta tựa như một người vốn đang ngồi xổm, nhưng bây giờ đã đứng thẳng lên. Hiện giờ sự tin tưởng cũng như sức mạnh tràn ngập trong cơ thể thậm chí còn mạnh hơn trong quá khứ nhiều.

Hắn đúng là không ngờ tới việc mình lại rơi vào mai phục của đám người Lâm Tịch.

Hắn cũng không ngờ ở đây lại xuất hiện một Đại thánh sư.

Nhưng hắn cũng biết rằng sau khi giết chết nhiều người tu hành núi Luyện Ngục như vậy, Đại thánh sư đó cũng không thể sống tiếp được.

Hắn cũng biết rằng Vân Tần chỉ còn lại bấy nhiêu người tu hành cường đại.

Cho nên, mặc dù đã rơi vào tình huống không có lợi cho mình, nhưng hắn càng tin rằng mình có thể giết chết Lâm Tịch.

– Ta vốn không muốn cho ngươi nhiều thời gian, nhưng nếu chính ngươi đã tự mình đưa tới cửa, ta vừa lúc đưa ngươi lên đường.

Nhìn vào phương hướng cây tên thứ hai bắn ra, hắn lạnh lùng nói trong lòng.

Lâm Tịch nhìn con chim gáy mặt quỷ đang cấp tốc từ trên không trung hạ xuống, bình tĩnh gật đầu với Biên Lăng Hàm.

Bắt đầu từ bây giờ, việc hắn cần làm thật sự rất đơn giản, chính là cùng với mọi người, dùng hồn lực đánh vào người Văn Nhân Thương Nguyệt.

Biên Lăng Hàm đặt ba ngón tay lên ba sợi dây cung Đại hắc.

Toàn bộ hồn lực và sức mạnh Kính thiên nhân ngư trong cơ thể nàng đã toàn bộ rót vào bên trong Đại hắc.

Trong nháy mắt này, có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu nàng.

Nàng nghĩ tới Khương Ngọc Nhi ngừng thở bên cạnh nàng, nghĩ tới Mông Bạch nhiều lần nhảy vực.

Năm xưa ở lăng Bích Lạc, khi Trưởng Tôn Vô Cương và Khương Ngọc Nhi chết đi, Lâm Tịch cũng bị trọng thương gần chết, phải hôn mê sâu nhiều ngày, nên những hình ảnh khắc cốt ghi tâm đấy trong đầu nàng thậm chí còn sâu sắc hơn trong đầu Lâm Tịch rất nhiều. Thậm chí chính việc Lâm Tịch lượn bờ bên bờ vực tử vong, bất tỉnh nhân sự cũng là một trong những hình ảnh khắc cốt ghi tâm trong đầu nàng.

Nàng rất hoài niệm hình ảnh vô số lều nhỏ được dựng trước hồ Linh Hạ.

Hoài niệm hình ảnh nhiều người trong học viện Thanh Loan tụ tập bên đống lửa.

Vô số hình ảnh tốt đẹp, xen lẫn là những hình ảnh khắc cốt ghi tâm không thể nào phai mờ trong ký ức, vào lúc này đã hóa thành sát ý và hận ý vô tận, ngưng tụ bên trong mũi tên này.

Da thịt cánh tay phải của nàng nứt toác, máu tươi nhiễm đỏ cả góc tay áo.

Con ngươi Văn Nhân Thương Nguyệt trong nháy mắt co lại, Thất diệu ma kiếm phát ra một tiếng vang, chém về sau lưng hắn.

Cùng lúc đó có hai luồng hồn lực từ dưới chân hắn phong ra ngoài, đẩy chim gáy mặt quỷ bên dưới ra phía trước mấy thước.

Một tiếng nổ lớn vang lên, vô số ánh sáng chớp lên rồi bị dập tắt, Thất diệu ma kiếm mạnh mẽ xuyên qua một tầng hơi nước và hắc ám, thân kiếm nho nhỏ tựa như biến thành một tấm khiên khổng lồ, che chắn không gian đằng sau cho Văn Nhân Thương Nguyệt.

Nhưng sợi xiềng xích nối liền cánh tay Văn Nhân Thương Nguyệt và chim gáy mặt quỷ đã bị chặt đứt.

Chim gáy mặt quỷ bị đẩy bay ra xa.

Văn Nhân Thương Nguyệt từ vị trí cách mặt đất khoảng mấy chục thước, mạnh mẽ rớt xuống đất như một khối vẫn thạch bị rơi.

“Rắc!”

Hai chân của Văn Nhân Thương Nguyệt giẫm lên mặt đất.

Giày của hắn bị xé rách.

Mặt đất xung quanh hắn bị lõm xuống, bụi đất chấn lên cao. Trong lúc bùn đất và bụi bặm cùng lúc bị chèn ép, có rất nhiều âm thanh vỡ vụn cùng lúc vang lên.

Hai đầu gối của Văn Nhân Thương Nguyệt hơi chùn xuống.

Có một tiếng nứt xương từ hai đầu gối đấy phát ra ngoài.

Sức mạnh ẩn chứa trong một tên của Biên Lăng Hàm đủ uy hiếp đến hắn, vì không muốn tọa kỵ chim gáy mặt quỷ của mình bị chết, nên hắn phải dùng biện pháp như vậy để rơi xuống đất. Trong tình huống hồn lực do hai chân phóng ra không đủ mạnh, xương cốt ngay đầu gối của hắn không thể không bị vỡ vụn.

Chỉ là khuôn mặt của Văn Nhân Thương Nguyệt lại rất lạnh lùng, không một chút đau đớn hay thống khổ.

Thân thể của hắn vẫn cao lớn như sắt đúc, không có bất kỳ rung động nào. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Hắn biết rằng trong trận chiến hôm nay, thân thể hắn không thể không bị tổn thương.

Mà đối với một người như hắn, thứ mạnh mẽ nhất vĩnh viễn là hồn lực của hắn.

Cho nên, ngay từ khi biết phải đánh một trận này, hắn đã lựa chọn biện pháp chiến đấu là chấp nhận cơ thể bị tổn thương để bảo tồn hồn lực của mình.

Cũng chỉ có một cường giả lãnh khốc đến mức tự tin như hắn mới chọn cách chiến đấu này.

Ngay nháy mắt rơi xuống đất, Văn Nhân Thương Nguyệt đã nhìn thấy rõ mấy người Lâm Tịch.

– Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà muốn giết ta?

Hắn nhìn ống tay áo nhuốm đầy máu tươi của Biên Lăng Hàm, nhìn Trạm Thai Thiển Đường và mấy người Lâm Tịch, nói ra một câu đầy ý trêu chọc.

– Không ngờ thương thế của ngươi đã khôi ngục, giúp ngươi có thể sử dụng hồn lực như vậy.

Lâm Tịch nhíu mày, lạnh lùng nói.

Văn Nhân Thương Nguyệt ít khi nói nhiều, nhưng khi đối mặt với Lâm Tịch, hắn lại không vội vàng ra tay, chỉ là hơi híp mắt lại, nói:

– Ngươi nhất định rất thất vọng.

– Nếu như ngươi đã đến đây, thương thế có bình phục hay không cũng không sao cả.

Lâm Tịch bình tĩnh lắc đầu, nói:

– Người thất vọng nhất định là ngươi, ngươi đang thất vọng bởi vì tại sao không có đại trưởng lão núi Luyện Ngục đến nơi này…ngươi cũng không cần kéo dài thời gian, bởi vì mấy tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đó vĩnh viễn không thể đến đây.

– Không có kẻ nào đi tới, ta vẫn có thể giết chết ngươi.

Văn Nhân Thương Nguyệt cười lạnh lên tiếng.

Trong nháy mắt nói ra lời này, Thất diệu ma kiếm của hắn đã phát ra một tiếng nổ kinh khủng, biến thành một dòng xoáy ngay giữa không trung, xông về phía Lâm Tịch.

Hiện giờ khoảng cách giữa hắn và đám người Lâm Tịch là khoảng bốn trăm bước.

Với khoảng cách như vậy, một Thánh sư ngự kiếm sẽ không thể ngự kiếm được.

Hắn chính là người hiểu kiếm đạo nhất, nhưng giờ khắc này, phi kiếm của hắn lại trực tiếp vượt qua khoảng cách bốn trăm bước, đâm về phía Lâm Tịch.

Hắn là Thánh sư biết chiến đấu nhất thế gian này. Với khoảng cách như vậy, cộng thêm việc Biên Lăng Hàm không thể ra tay nữa, những người khác căn bản không thể động đến được, điều này cũng có nghĩa đây là trận chiến đấu của riêng hắn và Lâm Tịch.

Nhưng ngay nháy mắt phi kiếm của hắn bay ra ngoài, hai hàng lông mày đen rậm như mực của hắn đột nhiên nhíu lại.

Một luồng ánh kiếm rét lạnh mang theo khí tức mạnh mẽ không ai bì nổi, từ trong cánh rừng đằng sau Lâm Tịch bay ra ngoài.

Cũng trong nháy mắt này, Lâm Tịch sử dụng Đại Hắc.

Một tiếng động vang lên.

Một luồng ánh sáng đen chuẩn xác đánh vào Thất diệu ma kiếm.

Mà sau một khắc này, không khí bình tĩnh đã hoàn toàn bị phá vỡ, thay vào đó là tiếng động đinh tai nhức óc.

Bởi vì mặc dù không có ai biết vì sao Lâm Tịch lại có thể đánh trúng Thất diệu ma kiếm có tốc độ đã hoàn toàn vượt qua cảm giác của hắn, nhưng ngay lúc tốc độ của Thất diệu ma kiếm chậm lại như vậy, ánh kiếm rét lạnh từ trong khu rừng kia bay ra đã chặn được Thất diệu ma kiếm. Chỉ trong một tíc tắc ngắn ngủi, hai bên đã va chạm với nhau không biết bao nhiêu lần.

Mà mỗi một lần đụng nhau, ánh kiếm rét lạnh kia đều sử dụng toàn lực của mình.

Loại va chạm này tựa như có một gã Thánh sư ngự kiếm dùng thân thể của mình đụng mạnh vào thân thể của một Thánh sư ngự kiếm khác.

Văn Nhân Thương Nguyệt ho nhẹ một tiếng, có vệt máu ở ngay khóe miệng.

Tất cả lá cây trong rừng đều bị kiếm khi mạnh mẽ và nguyên khí chấn động đánh nát, để lộ thân ảnh Nam Cung Vị Ương.

Lỗ mũi của Nam Cung Vị Ương rỉ máu, nhưng sắc mặt của nàng ta trông thật chân thành và bình tĩnh, tựa như một học sinh tiểu học đang thành thật chép bài.

Văn Nhân Thương Nguyệt có thể lựa chọn cách thức chiến đấu là chấp nhận cơ thể bị tổn thương để bảo tồn hồn lực của mình, nàng cũng có thể.

Mà khi nàng cũng giống hắn chọn lựa biện pháp này, Văn Nhân Thương Nguyệt đã không thể bảo lưu hồn lực của mình nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.