Hoàng cung sau lưng hoàng đế Vân Tần đã đổ nát, thành Trung Châu trước mặt hắn ta, có rất nhiều đường phố bởi vì những trận chiến trước kia với Chung gia, Giang gia và với Văn Huyền Xu vừa rồi mà bị tàn phá, thậm chí còn có một số căn nhà bị đổ sập, cỏ hoang mọc cao lên, gây nên một cảm giác hoang vu.
Nhưng hoàng đế Vân Tần vô cùng thỏa mãn.
Không phá thì không xây được.
Theo hắn nghĩ, đây chính là một cuộc sống mới, một thế giới mới.
Tựa như những con vật nhỏ màu đỏ tím mà tên văn sĩ mặc áo trắng bên cạnh Văn Huyền Xu đã thả ra, có sống thì mới có chết, nhưng cũng chỉ có chết đi sự sống mới được duy trì, đó là một cái chết ý nghĩa.
Cũng vì đã có quá nhiều người già chết đi, nên thế giới mới này mới trở nên ý nghĩa trong mắt Trưởng Tôn Cẩm Sắt.
…
Thời gian dần trôi qua.
Vào thời điểm cuối thu, nhiệt độ trên núi Luyện Ngục rốt cuộc đã hạ thấp một chút.
Trương Bình nắm chặt một văn thư màu hồng đen trong tay mình, sắc mặt rất tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.
Trong lúc run rẩy, mạch máu màu lam bên dưới lớp da của hắn bỗng nhiên căng phồng lên rất rõ ràng, tựa như có một đường phù văn dài muốn bay khỏi người hắn.
Trải qua chiến dịch nam phạt do Vân Tần phát động, chiến dịch hành tỉnh Nam Lăng, qua một thời gian dài giao chiến với đế quốc Vân Tần như vậy, hiện nay núi Luyện Ngục đã bị tổn thất rất nhiều sức mạnh. Chưởng giáo núi Luyện Ngục nhìn xa trông rộng cảm thấy nhiều nguy cơ đang tiềm tàng, nên núi Luyện Ngục cần sức mạnh mạnh hơn.
Mặc dù núi Luyện Ngục rất kiêng kỵ và sợ hãi đối với vùng đất khởi nguyên của mình, nhưng bởi vì đã trở thành một trong những đệ tử quan trọng nhất của núi Luyện Ngục, Trương Bình cũng có thể biết hầu hết các phương pháp tu hành của núi Luyện Ngục đều đến từ vùng đất không thể biết phia sau vùng đất khởi nguyên, Thiên Ma ngục nguyên.
Trên thế gian này Thiên Ma ngục nguyên có rất nhiều tên gọi, có tên là Hỏa ngục nguyên, có tên là Ma hỏa tử vực, có tên là Luyện ngục nguyên, nhưng bất kể gọi tên như thế nào, các điển tịch đều có ghi chép giống nhau về vùng đất không thể biết này.
Khu vực này bao gồm rất nhiều miệng núi lửa đang hoạt động mạnh cùng với những dòng suối nóng. Xung quanh các miệng núi lửa luôn xuất hiện khói đen dày đặc, lửa nóng và nham tương, xen kẽ trong đấy là một số di tích từ thời tiên ma đại chiến trong truyền thuyết. Nếu như tìm tòi cẩn thận, có thể tìm thấy trong các di tích đấy một số hồn binh, phương pháp tu hành cường đại hoặc là một số bảo thạch, tài liệu luyện kim vô cùng quý giá mà ngoại giới không thể có được.
Mấy trăm năm qua, từ các điển tịch của thế giới người tu hành, mọi người tu hành đều biết rằng trong những di tích cổ xưa ở những vùng đất không thể biết, tỷ lệ phương pháp tu hành cường đại hoặc là hồn binh mạnh mẽ xuất hiện rất hiếm, hoặc có thể nói là gần như không tìm thấy gì. Tuy nhiên, một khi xuất hiện, đó thường là những hồn binh mà cho dù các tượng sư thế gian này có hợp sức lại cũng không thể chế tạo được, tỷ như Đại Hắc của Trương viện trưởng. Nếu như thứ xuất hiện là phương pháp tu hành, đó nhất định là phương pháp tu hành sánh ngang được với các điển tịch tu hành đứng đầu của học viện Thanh Loan hay chùa Bàn Nhược, hết sức kinh khủng.
Qua một thời gian dài như vậy, mọi người tu hành đều ngầm đồng ý với nhau rằng bất kể năm xưa có thật sự giống như trong truyền thuyết hay không, liệu có dị tộc cường đại xâm lấn hay không, hay là các đế quốc khổng lồ chinh chiến với nhau, nhưng trận chiến đó nhất định lớn đến mức khó tưởng tượng được, thậm chí là hủy diệt thế giới người tu hành.
Vào thời gian đấy, sự nghiên cứu của người tu hành đối với hồn binh, đối với phù văn, nhất định đã vượt xa thế gian hiện tại.
Cho nên, trong mắt những người tu hành cường đại hiện nay, vùng đất không thể biết chính là nơi khởi nguyên sức mạnh. Cho dù là chỉ tìm thấy một hai kiện tàn phiến hồn binh trong đất, nhưng dựa trên các phù văn được khắc sâu, rất có thể các tượng sư hay người tu hành cũng có thể chế tạo nên những hồn binh vượt xa hiện tại.
Nhưng nguyên nhân vùng đất không thể biết được gọi là không thể biết bởi vì không có ai trên thế gian này biết được bên trong rốt cuộc có gì. Cho dù là người tu hành Thánh sư mạnh nhất ở thế gian tiến vào những chỗ này, cơ hội còn sống đi ra cũng rất ít.
Cũng bởi vì mấy trăm năm qua, thậm chí là hơn ngàn năm qua, phần lớn người tu hành tiến vào trong đều bị chết, chết nhiều đến mức khiến người sau phải thất vọng đau khổ, khiến người nghe cảm thấy hoảng sợ, nên từ từ mới không có người dám đi vào bên trong.
Tuy nhiên, đối với khu vực phía nam đế quốc Đại Mãng, nhất là ở khu vực Thiên Ma ngục nguyên, núi Luyện Ngục luôn luôn tiến hành thăm dò.
Núi Luyện Ngục có rất nhiều nông nô.
Trong mắt những đại nhân vật của núi Luyện Ngục, các nông nô này thật không khác gì con kiến.
Cho nên, trong mấy trăm năm qua, bọn họ luôn xua đuổi các con kiến đó vào Thiên Ma ngục nguyên tiến hành thăm dò.
Một con kiến bị ném vào lò lửa tất nhiên sẽ bị nướng cháy, nhưng qua nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng vẫn có một hoặc hai con kiến có vận may, mang ra những món đồ hữu ích. Chính những món đồ đó đã giúp núi Luyện Ngục vẫn đứng vững trên đỉnh núi Đại Mãng, đồng thời ngày càng trở nên thần bí và lớn mạnh.
Thật ra trong mắt những đại nhân vật núi Luyện Ngục, các đệ tử núi Luyện Ngục mặc thần bào màu đỏ cũng không khác gì con kiến cả.
Nếu như có khác, đấy cũng chỉ là một con kiến cao cấp hơn.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đã mất rất nhiều sức mạnh, đồng thời nhận ra rằng mặc dù hắn đã thông qua Văn Nhân Thương Nguyệt phát động chiến tranh, mặc dù Trương viện trưởng không xuất hiện, có lẽ là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại, nhưng hắn lại không thể chinh phục Vân Tần, cảm nhận được sự uy hiếp, nên hắn cần có sức mạnh lớn hơn. Vì vậy, hắn cần phải có một con kiến cao cấp.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã bị đánh gãy hai chân kia vốn là một con kiến rất tốt.
Sau khi đưa con kiến gãy chân đó tới Vân Tần, hắn cần có một con kiến khác thay.
Nếu như điều một lượng lớn con kiến vào bên trong lò lửa, hiển nhiên cần phải có một con kiến tuyệt đối trung thành với núi Luyện Ngục dẫn dắt.
Trương Bình không phải là một con kiến tuyệt đối trung thành với núi Luyện Ngục, nhưng hắn lại thông qua khảo nghiệm trung thành của núi Luyện Ngục, nên trong mắt các đại nhân vật núi Luyện Ngục, hắn chính là con kiến trung thành nhất.
Cho nên, hắn lập tức nhận được mệnh lệnh như vậy, trở thành một con kiến cao cấp dẫn dắt các con kiến khác tiến vào ma nguyên.
Đây là chuyện Trương Bình không thể ngờ được.
Hắn căn bản không thể ngờ rằng sau khi mình đã thành công tiếp nhận dược vật ma biến, nhất định sẽ tu thành ma biến, chắc chắn trở thành một đệ tử quan trọng của núi Luyện Ngục, nhưng vẫn bị phái đi thi hành mệnh lệnh như vậy.
Hắn biết rằng so với việc tiếp nhận dược vật tu hành ma biến, nhiệm vụ này còn nguy hiểm hơn, tỷ lệ sống sót rất ít.
Cho nên, hắn tức giận, sợ hãi, cảm thấy quyết định này thật vô lý.
Nhưng ở núi Luyện Ngục này, từ trước đến nay vốn không có lý lẽ, chỉ có hàng phục, tiếp nhận hoặc là tử vong.
Vì thế, Trương Bình chỉ còn cách cảm thấy đau đớn, đau đớn đến mức mình không thể chấp nhận được…Hắn nghĩ rằng sau khi mình tu thành ma biến, có lẽ sẽ có một ngày trở về được với người con gái có dung nhan xinh đẹp hoàn mỹ mà hắn không thể quên kia, nhưng tại sao tất cả mọi chuyện bất hạnh đều rơi xuống người hắn như vậy.
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể hàng phục và phục tùng.
…
Trong không khí lạnh cuối thu, có một thanh niên mập mạp đang cầm rất nhiều quyển trục, đi lại trong quân bộ hành tỉnh Nam Lăng.
Năng lực suy đoán chính xác và trí nhớ kinh người của hắn đã khiến vị trí của hắn trong quân bộ ngày càng quan trọng hơn, quan vị ngày một cao hơn. Nhưng điều khiến các tướng lãnh cao cấp trong quân bộ không hài lòng chính là người thanh niên tên Mông Bạch này tựa như quá nhát gan.
– Thật không ngờ núi Chân Long có nhiều bí mật như vậy.
Ở lăng Trụy Tinh, dưới nắng thu nhàn nhạt, Lâm Tịch đang ngồi bên bàn đọc sách cạnh cửa sổ khẽ khép quyển trục trong tay mình lại, nhẹ giọng cảm thán.
Trên một cái ghế cách hắn không xa, Chu thủ phụ đang mặc một chiếc áo bông bình thường.
– Học viện Tiên Nhất biến mất, học viện Lôi Đình trở thành tư quân, Hồ gia thất thế, Dung gia tỏ rõ thái độ. Nếu như là dân chúng Vân Tần bình thường, họ sẽ nghĩ đây chính là thánh tích của hoàng quyền Trưởng Tôn thị, không thể xâm phạm. Hắn đã quét sạch mọi chướng ngại trong mắt mình.
Chu thủ phụ đột nhiên thở dài một tiếng.
Lâm Tịch yên lặng nói:
– Chỉ còn một chướng ngại lớn nhất.
Chu thủ phụ nhìn Lâm Tịch, đắng chát nói:
– Cho nên, hết thảy đã không thể vãn hồi được nữa.
Lâm Tịch tỏ ra tôn kính, nhưng hắn lại nhìn thẳng vào mắt Chu thủ phụ, nói:
– Vãn bối cho rằng ngài vẫn có thể nghĩ cách ngăn cản hoặc vãn hồi..
Chu thủ phụ gượng cười, nhìn thoáng qua nắng thu ngoài cửa sổ:
– So với bất kỳ ai trên thế gian, ta luôn là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, nên so với các ngươi, ta hiểu rõ hắn hơn. Vì thế ta biết rằng bất kể ta làm chuyện gì, chuyện kế tiếp hắn muốn làm nhất chính là khai chiến với học viện Thanh Loan.
– Vãn bối chưa từng có ý nghĩ sẽ thay đổi cả thế gian này. Vãn bối chỉ là một người rất lười biếng, vãn bối cũng từng hứa với Trưởng Tôn Vô Cương vài chuyện, nhưng cuối cùng lại ép làm vài chuyện khác. Lần này, vãn bối không thể trốn tránh.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, nhẹ giọng nói:
– Vãn bối chỉ có thể đối mặt với cuộc chiến này.
Chu thủ phụ gật đầu. Ông ta không nói gì, nhưng cái gật đầu của ông ta đã cho thấy thái độ của ông ta.
Điều này khiến Lâm Tịch rất vui mừng, càng thêm tôn kính.
Trong ấn tượng ban đầu của Lâm Tịch, hắn cảm thấy Chu thủ phụ là một người rất cổ hủ, nhưng đến bây giờ, hắn mới phát hiện ra rằng Chu thủ phụ luôn là người mong muốn đế quốc này tốt hơn, luôn muốn dùng cách ôn hòa để giải quyết mọi chuyện.
– Trận đại chiến này hoàng đế thắng, hắn được kính sợ, nhưng đồng thời bại lộ bí mật núi Chân Long…Núi Chân Long muốn phát huy sức mạnh như vậy nhất định cần nhiều thời gian để chuẩn bị, nếu không, hắn sẽ không để những người trung thành với mình phải chiến đấu chết trận, kéo dài thời gian. Cho nên, vãn bối cảm thấy học viện Thanh Loan có cơ hội chiến thắng nếu đấu với hoàng đế.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, khom người hành lễ:
– Vãn bối có một thỉnh cầu.
Chu thủ phụ đáp lễ lại, đồng thời nhẹ giọng hỏi:
– Thỉnh cầu gì?
– Mong Chu thủ phụ rời khỏi Vân Tần.
Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn ông ta:
– Vãn bối mong ngài có thể cùng với gia đình của vãn bối tới Đường Tàng.
– Bởi vì cuộc chiến này đã bắt đầu, cả Vân Tần sẽ trở thành chiến trường, nên hiện giờ vãn bối nhất định phải chuẩn bị. Vãn bối không muốn mình phải lo nghĩ đến việc khác.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, chân thành nói:
– Hạ phó viện trưởng cũng cho rằng Đường Tàng là nơi an toàn nhất.
– Ta đồng ý yêu cầu của ngươi, ta tới Đường Tàng có lẽ còn có tác dụng.
Chu thủ phụ gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
– Nhưng ta cũng có một yêu cầu.
Lâm Tịch hỏi:
– Yêu cầu gì?
– Trước khi ta rời khỏi Vân Tần, ngươi và Á Nam hãy cưới nhau.
Chu thủ phụ tươi cười, sau đấy nhẹ giọng:
Hoàng cung sau lưng hoàng đế Vân Tần đã đổ nát, thành Trung Châu trước mặt hắn ta, có rất nhiều đường phố bởi vì những trận chiến trước kia với Chung gia, Giang gia và với Văn Huyền Xu vừa rồi mà bị tàn phá, thậm chí còn có một số căn nhà bị đổ sập, cỏ hoang mọc cao lên, gây nên một cảm giác hoang vu.
Nhưng hoàng đế Vân Tần vô cùng thỏa mãn.
Không phá thì không xây được.
Theo hắn nghĩ, đây chính là một cuộc sống mới, một thế giới mới.
Tựa như những con vật nhỏ màu đỏ tím mà tên văn sĩ mặc áo trắng bên cạnh Văn Huyền Xu đã thả ra, có sống thì mới có chết, nhưng cũng chỉ có chết đi sự sống mới được duy trì, đó là một cái chết ý nghĩa.
Cũng vì đã có quá nhiều người già chết đi, nên thế giới mới này mới trở nên ý nghĩa trong mắt Trưởng Tôn Cẩm Sắt.
…
Thời gian dần trôi qua.
Vào thời điểm cuối thu, nhiệt độ trên núi Luyện Ngục rốt cuộc đã hạ thấp một chút.
Trương Bình nắm chặt một văn thư màu hồng đen trong tay mình, sắc mặt rất tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.
Trong lúc run rẩy, mạch máu màu lam bên dưới lớp da của hắn bỗng nhiên căng phồng lên rất rõ ràng, tựa như có một đường phù văn dài muốn bay khỏi người hắn.
Trải qua chiến dịch nam phạt do Vân Tần phát động, chiến dịch hành tỉnh Nam Lăng, qua một thời gian dài giao chiến với đế quốc Vân Tần như vậy, hiện nay núi Luyện Ngục đã bị tổn thất rất nhiều sức mạnh. Chưởng giáo núi Luyện Ngục nhìn xa trông rộng cảm thấy nhiều nguy cơ đang tiềm tàng, nên núi Luyện Ngục cần sức mạnh mạnh hơn.
Mặc dù núi Luyện Ngục rất kiêng kỵ và sợ hãi đối với vùng đất khởi nguyên của mình, nhưng bởi vì đã trở thành một trong những đệ tử quan trọng nhất của núi Luyện Ngục, Trương Bình cũng có thể biết hầu hết các phương pháp tu hành của núi Luyện Ngục đều đến từ vùng đất không thể biết phia sau vùng đất khởi nguyên, Thiên Ma ngục nguyên.
Trên thế gian này Thiên Ma ngục nguyên có rất nhiều tên gọi, có tên là Hỏa ngục nguyên, có tên là Ma hỏa tử vực, có tên là Luyện ngục nguyên, nhưng bất kể gọi tên như thế nào, các điển tịch đều có ghi chép giống nhau về vùng đất không thể biết này.
Khu vực này bao gồm rất nhiều miệng núi lửa đang hoạt động mạnh cùng với những dòng suối nóng. Xung quanh các miệng núi lửa luôn xuất hiện khói đen dày đặc, lửa nóng và nham tương, xen kẽ trong đấy là một số di tích từ thời tiên ma đại chiến trong truyền thuyết. Nếu như tìm tòi cẩn thận, có thể tìm thấy trong các di tích đấy một số hồn binh, phương pháp tu hành cường đại hoặc là một số bảo thạch, tài liệu luyện kim vô cùng quý giá mà ngoại giới không thể có được.
Mấy trăm năm qua, từ các điển tịch của thế giới người tu hành, mọi người tu hành đều biết rằng trong những di tích cổ xưa ở những vùng đất không thể biết, tỷ lệ phương pháp tu hành cường đại hoặc là hồn binh mạnh mẽ xuất hiện rất hiếm, hoặc có thể nói là gần như không tìm thấy gì. Tuy nhiên, một khi xuất hiện, đó thường là những hồn binh mà cho dù các tượng sư thế gian này có hợp sức lại cũng không thể chế tạo được, tỷ như Đại Hắc của Trương viện trưởng. Nếu như thứ xuất hiện là phương pháp tu hành, đó nhất định là phương pháp tu hành sánh ngang được với các điển tịch tu hành đứng đầu của học viện Thanh Loan hay chùa Bàn Nhược, hết sức kinh khủng.
Qua một thời gian dài như vậy, mọi người tu hành đều ngầm đồng ý với nhau rằng bất kể năm xưa có thật sự giống như trong truyền thuyết hay không, liệu có dị tộc cường đại xâm lấn hay không, hay là các đế quốc khổng lồ chinh chiến với nhau, nhưng trận chiến đó nhất định lớn đến mức khó tưởng tượng được, thậm chí là hủy diệt thế giới người tu hành.
Vào thời gian đấy, sự nghiên cứu của người tu hành đối với hồn binh, đối với phù văn, nhất định đã vượt xa thế gian hiện tại.
Cho nên, trong mắt những người tu hành cường đại hiện nay, vùng đất không thể biết chính là nơi khởi nguyên sức mạnh. Cho dù là chỉ tìm thấy một hai kiện tàn phiến hồn binh trong đất, nhưng dựa trên các phù văn được khắc sâu, rất có thể các tượng sư hay người tu hành cũng có thể chế tạo nên những hồn binh vượt xa hiện tại.
Nhưng nguyên nhân vùng đất không thể biết được gọi là không thể biết bởi vì không có ai trên thế gian này biết được bên trong rốt cuộc có gì. Cho dù là người tu hành Thánh sư mạnh nhất ở thế gian tiến vào những chỗ này, cơ hội còn sống đi ra cũng rất ít.
Cũng bởi vì mấy trăm năm qua, thậm chí là hơn ngàn năm qua, phần lớn người tu hành tiến vào trong đều bị chết, chết nhiều đến mức khiến người sau phải thất vọng đau khổ, khiến người nghe cảm thấy hoảng sợ, nên từ từ mới không có người dám đi vào bên trong.
Tuy nhiên, đối với khu vực phía nam đế quốc Đại Mãng, nhất là ở khu vực Thiên Ma ngục nguyên, núi Luyện Ngục luôn luôn tiến hành thăm dò.
Núi Luyện Ngục có rất nhiều nông nô.
Trong mắt những đại nhân vật của núi Luyện Ngục, các nông nô này thật không khác gì con kiến.
Cho nên, trong mấy trăm năm qua, bọn họ luôn xua đuổi các con kiến đó vào Thiên Ma ngục nguyên tiến hành thăm dò.
Một con kiến bị ném vào lò lửa tất nhiên sẽ bị nướng cháy, nhưng qua nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng vẫn có một hoặc hai con kiến có vận may, mang ra những món đồ hữu ích. Chính những món đồ đó đã giúp núi Luyện Ngục vẫn đứng vững trên đỉnh núi Đại Mãng, đồng thời ngày càng trở nên thần bí và lớn mạnh.
Thật ra trong mắt những đại nhân vật núi Luyện Ngục, các đệ tử núi Luyện Ngục mặc thần bào màu đỏ cũng không khác gì con kiến cả.
Nếu như có khác, đấy cũng chỉ là một con kiến cao cấp hơn.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đã mất rất nhiều sức mạnh, đồng thời nhận ra rằng mặc dù hắn đã thông qua Văn Nhân Thương Nguyệt phát động chiến tranh, mặc dù Trương viện trưởng không xuất hiện, có lẽ là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại, nhưng hắn lại không thể chinh phục Vân Tần, cảm nhận được sự uy hiếp, nên hắn cần có sức mạnh lớn hơn. Vì vậy, hắn cần phải có một con kiến cao cấp.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã bị đánh gãy hai chân kia vốn là một con kiến rất tốt.
Sau khi đưa con kiến gãy chân đó tới Vân Tần, hắn cần có một con kiến khác thay.
Nếu như điều một lượng lớn con kiến vào bên trong lò lửa, hiển nhiên cần phải có một con kiến tuyệt đối trung thành với núi Luyện Ngục dẫn dắt.
Trương Bình không phải là một con kiến tuyệt đối trung thành với núi Luyện Ngục, nhưng hắn lại thông qua khảo nghiệm trung thành của núi Luyện Ngục, nên trong mắt các đại nhân vật núi Luyện Ngục, hắn chính là con kiến trung thành nhất.
Cho nên, hắn lập tức nhận được mệnh lệnh như vậy, trở thành một con kiến cao cấp dẫn dắt các con kiến khác tiến vào ma nguyên.
Đây là chuyện Trương Bình không thể ngờ được.
Hắn căn bản không thể ngờ rằng sau khi mình đã thành công tiếp nhận dược vật ma biến, nhất định sẽ tu thành ma biến, chắc chắn trở thành một đệ tử quan trọng của núi Luyện Ngục, nhưng vẫn bị phái đi thi hành mệnh lệnh như vậy.
Hắn biết rằng so với việc tiếp nhận dược vật tu hành ma biến, nhiệm vụ này còn nguy hiểm hơn, tỷ lệ sống sót rất ít.
Cho nên, hắn tức giận, sợ hãi, cảm thấy quyết định này thật vô lý.
Nhưng ở núi Luyện Ngục này, từ trước đến nay vốn không có lý lẽ, chỉ có hàng phục, tiếp nhận hoặc là tử vong.
Vì thế, Trương Bình chỉ còn cách cảm thấy đau đớn, đau đớn đến mức mình không thể chấp nhận được…Hắn nghĩ rằng sau khi mình tu thành ma biến, có lẽ sẽ có một ngày trở về được với người con gái có dung nhan xinh đẹp hoàn mỹ mà hắn không thể quên kia, nhưng tại sao tất cả mọi chuyện bất hạnh đều rơi xuống người hắn như vậy.
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể hàng phục và phục tùng.
…
Trong không khí lạnh cuối thu, có một thanh niên mập mạp đang cầm rất nhiều quyển trục, đi lại trong quân bộ hành tỉnh Nam Lăng.
Năng lực suy đoán chính xác và trí nhớ kinh người của hắn đã khiến vị trí của hắn trong quân bộ ngày càng quan trọng hơn, quan vị ngày một cao hơn. Nhưng điều khiến các tướng lãnh cao cấp trong quân bộ không hài lòng chính là người thanh niên tên Mông Bạch này tựa như quá nhát gan.
– Thật không ngờ núi Chân Long có nhiều bí mật như vậy.
Ở lăng Trụy Tinh, dưới nắng thu nhàn nhạt, Lâm Tịch đang ngồi bên bàn đọc sách cạnh cửa sổ khẽ khép quyển trục trong tay mình lại, nhẹ giọng cảm thán.
Trên một cái ghế cách hắn không xa, Chu thủ phụ đang mặc một chiếc áo bông bình thường.
– Học viện Tiên Nhất biến mất, học viện Lôi Đình trở thành tư quân, Hồ gia thất thế, Dung gia tỏ rõ thái độ. Nếu như là dân chúng Vân Tần bình thường, họ sẽ nghĩ đây chính là thánh tích của hoàng quyền Trưởng Tôn thị, không thể xâm phạm. Hắn đã quét sạch mọi chướng ngại trong mắt mình.
Chu thủ phụ đột nhiên thở dài một tiếng.
Lâm Tịch yên lặng nói:
– Chỉ còn một chướng ngại lớn nhất.
Chu thủ phụ nhìn Lâm Tịch, đắng chát nói:
– Cho nên, hết thảy đã không thể vãn hồi được nữa.
Lâm Tịch tỏ ra tôn kính, nhưng hắn lại nhìn thẳng vào mắt Chu thủ phụ, nói:
– Vãn bối cho rằng ngài vẫn có thể nghĩ cách ngăn cản hoặc vãn hồi..
Chu thủ phụ gượng cười, nhìn thoáng qua nắng thu ngoài cửa sổ:
– So với bất kỳ ai trên thế gian, ta luôn là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, nên so với các ngươi, ta hiểu rõ hắn hơn. Vì thế ta biết rằng bất kể ta làm chuyện gì, chuyện kế tiếp hắn muốn làm nhất chính là khai chiến với học viện Thanh Loan.
– Vãn bối chưa từng có ý nghĩ sẽ thay đổi cả thế gian này. Vãn bối chỉ là một người rất lười biếng, vãn bối cũng từng hứa với Trưởng Tôn Vô Cương vài chuyện, nhưng cuối cùng lại ép làm vài chuyện khác. Lần này, vãn bối không thể trốn tránh.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, nhẹ giọng nói:
– Vãn bối chỉ có thể đối mặt với cuộc chiến này.
Chu thủ phụ gật đầu. Ông ta không nói gì, nhưng cái gật đầu của ông ta đã cho thấy thái độ của ông ta.
Điều này khiến Lâm Tịch rất vui mừng, càng thêm tôn kính.
Trong ấn tượng ban đầu của Lâm Tịch, hắn cảm thấy Chu thủ phụ là một người rất cổ hủ, nhưng đến bây giờ, hắn mới phát hiện ra rằng Chu thủ phụ luôn là người mong muốn đế quốc này tốt hơn, luôn muốn dùng cách ôn hòa để giải quyết mọi chuyện.
– Trận đại chiến này hoàng đế thắng, hắn được kính sợ, nhưng đồng thời bại lộ bí mật núi Chân Long…Núi Chân Long muốn phát huy sức mạnh như vậy nhất định cần nhiều thời gian để chuẩn bị, nếu không, hắn sẽ không để những người trung thành với mình phải chiến đấu chết trận, kéo dài thời gian. Cho nên, vãn bối cảm thấy học viện Thanh Loan có cơ hội chiến thắng nếu đấu với hoàng đế.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, khom người hành lễ:
– Vãn bối có một thỉnh cầu.
Chu thủ phụ đáp lễ lại, đồng thời nhẹ giọng hỏi:
– Thỉnh cầu gì?
– Mong Chu thủ phụ rời khỏi Vân Tần.
Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn ông ta:
– Vãn bối mong ngài có thể cùng với gia đình của vãn bối tới Đường Tàng.
– Bởi vì cuộc chiến này đã bắt đầu, cả Vân Tần sẽ trở thành chiến trường, nên hiện giờ vãn bối nhất định phải chuẩn bị. Vãn bối không muốn mình phải lo nghĩ đến việc khác.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, chân thành nói:
– Hạ phó viện trưởng cũng cho rằng Đường Tàng là nơi an toàn nhất.
– Ta đồng ý yêu cầu của ngươi, ta tới Đường Tàng có lẽ còn có tác dụng.
Chu thủ phụ gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
– Nhưng ta cũng có một yêu cầu.
Lâm Tịch hỏi:
– Yêu cầu gì?
– Trước khi ta rời khỏi Vân Tần, ngươi và Á Nam hãy cưới nhau.
Chu thủ phụ tươi cười, sau đấy nhẹ giọng:
Hoàng cung sau lưng hoàng đế Vân Tần đã đổ nát, thành Trung Châu trước mặt hắn ta, có rất nhiều đường phố bởi vì những trận chiến trước kia với Chung gia, Giang gia và với Văn Huyền Xu vừa rồi mà bị tàn phá, thậm chí còn có một số căn nhà bị đổ sập, cỏ hoang mọc cao lên, gây nên một cảm giác hoang vu.
Nhưng hoàng đế Vân Tần vô cùng thỏa mãn.
Không phá thì không xây được.
Theo hắn nghĩ, đây chính là một cuộc sống mới, một thế giới mới.
Tựa như những con vật nhỏ màu đỏ tím mà tên văn sĩ mặc áo trắng bên cạnh Văn Huyền Xu đã thả ra, có sống thì mới có chết, nhưng cũng chỉ có chết đi sự sống mới được duy trì, đó là một cái chết ý nghĩa.
Cũng vì đã có quá nhiều người già chết đi, nên thế giới mới này mới trở nên ý nghĩa trong mắt Trưởng Tôn Cẩm Sắt.
…
Thời gian dần trôi qua.
Vào thời điểm cuối thu, nhiệt độ trên núi Luyện Ngục rốt cuộc đã hạ thấp một chút.
Trương Bình nắm chặt một văn thư màu hồng đen trong tay mình, sắc mặt rất tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.
Trong lúc run rẩy, mạch máu màu lam bên dưới lớp da của hắn bỗng nhiên căng phồng lên rất rõ ràng, tựa như có một đường phù văn dài muốn bay khỏi người hắn.
Trải qua chiến dịch nam phạt do Vân Tần phát động, chiến dịch hành tỉnh Nam Lăng, qua một thời gian dài giao chiến với đế quốc Vân Tần như vậy, hiện nay núi Luyện Ngục đã bị tổn thất rất nhiều sức mạnh. Chưởng giáo núi Luyện Ngục nhìn xa trông rộng cảm thấy nhiều nguy cơ đang tiềm tàng, nên núi Luyện Ngục cần sức mạnh mạnh hơn.
Mặc dù núi Luyện Ngục rất kiêng kỵ và sợ hãi đối với vùng đất khởi nguyên của mình, nhưng bởi vì đã trở thành một trong những đệ tử quan trọng nhất của núi Luyện Ngục, Trương Bình cũng có thể biết hầu hết các phương pháp tu hành của núi Luyện Ngục đều đến từ vùng đất không thể biết phia sau vùng đất khởi nguyên, Thiên Ma ngục nguyên.
Trên thế gian này Thiên Ma ngục nguyên có rất nhiều tên gọi, có tên là Hỏa ngục nguyên, có tên là Ma hỏa tử vực, có tên là Luyện ngục nguyên, nhưng bất kể gọi tên như thế nào, các điển tịch đều có ghi chép giống nhau về vùng đất không thể biết này.
Khu vực này bao gồm rất nhiều miệng núi lửa đang hoạt động mạnh cùng với những dòng suối nóng. Xung quanh các miệng núi lửa luôn xuất hiện khói đen dày đặc, lửa nóng và nham tương, xen kẽ trong đấy là một số di tích từ thời tiên ma đại chiến trong truyền thuyết. Nếu như tìm tòi cẩn thận, có thể tìm thấy trong các di tích đấy một số hồn binh, phương pháp tu hành cường đại hoặc là một số bảo thạch, tài liệu luyện kim vô cùng quý giá mà ngoại giới không thể có được.
Mấy trăm năm qua, từ các điển tịch của thế giới người tu hành, mọi người tu hành đều biết rằng trong những di tích cổ xưa ở những vùng đất không thể biết, tỷ lệ phương pháp tu hành cường đại hoặc là hồn binh mạnh mẽ xuất hiện rất hiếm, hoặc có thể nói là gần như không tìm thấy gì. Tuy nhiên, một khi xuất hiện, đó thường là những hồn binh mà cho dù các tượng sư thế gian này có hợp sức lại cũng không thể chế tạo được, tỷ như Đại Hắc của Trương viện trưởng. Nếu như thứ xuất hiện là phương pháp tu hành, đó nhất định là phương pháp tu hành sánh ngang được với các điển tịch tu hành đứng đầu của học viện Thanh Loan hay chùa Bàn Nhược, hết sức kinh khủng.
Qua một thời gian dài như vậy, mọi người tu hành đều ngầm đồng ý với nhau rằng bất kể năm xưa có thật sự giống như trong truyền thuyết hay không, liệu có dị tộc cường đại xâm lấn hay không, hay là các đế quốc khổng lồ chinh chiến với nhau, nhưng trận chiến đó nhất định lớn đến mức khó tưởng tượng được, thậm chí là hủy diệt thế giới người tu hành.
Vào thời gian đấy, sự nghiên cứu của người tu hành đối với hồn binh, đối với phù văn, nhất định đã vượt xa thế gian hiện tại.
Cho nên, trong mắt những người tu hành cường đại hiện nay, vùng đất không thể biết chính là nơi khởi nguyên sức mạnh. Cho dù là chỉ tìm thấy một hai kiện tàn phiến hồn binh trong đất, nhưng dựa trên các phù văn được khắc sâu, rất có thể các tượng sư hay người tu hành cũng có thể chế tạo nên những hồn binh vượt xa hiện tại.
Nhưng nguyên nhân vùng đất không thể biết được gọi là không thể biết bởi vì không có ai trên thế gian này biết được bên trong rốt cuộc có gì. Cho dù là người tu hành Thánh sư mạnh nhất ở thế gian tiến vào những chỗ này, cơ hội còn sống đi ra cũng rất ít.
Cũng bởi vì mấy trăm năm qua, thậm chí là hơn ngàn năm qua, phần lớn người tu hành tiến vào trong đều bị chết, chết nhiều đến mức khiến người sau phải thất vọng đau khổ, khiến người nghe cảm thấy hoảng sợ, nên từ từ mới không có người dám đi vào bên trong.
Tuy nhiên, đối với khu vực phía nam đế quốc Đại Mãng, nhất là ở khu vực Thiên Ma ngục nguyên, núi Luyện Ngục luôn luôn tiến hành thăm dò.
Núi Luyện Ngục có rất nhiều nông nô.
Trong mắt những đại nhân vật của núi Luyện Ngục, các nông nô này thật không khác gì con kiến.
Cho nên, trong mấy trăm năm qua, bọn họ luôn xua đuổi các con kiến đó vào Thiên Ma ngục nguyên tiến hành thăm dò.
Một con kiến bị ném vào lò lửa tất nhiên sẽ bị nướng cháy, nhưng qua nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng vẫn có một hoặc hai con kiến có vận may, mang ra những món đồ hữu ích. Chính những món đồ đó đã giúp núi Luyện Ngục vẫn đứng vững trên đỉnh núi Đại Mãng, đồng thời ngày càng trở nên thần bí và lớn mạnh.
Thật ra trong mắt những đại nhân vật núi Luyện Ngục, các đệ tử núi Luyện Ngục mặc thần bào màu đỏ cũng không khác gì con kiến cả.
Nếu như có khác, đấy cũng chỉ là một con kiến cao cấp hơn.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục đã mất rất nhiều sức mạnh, đồng thời nhận ra rằng mặc dù hắn đã thông qua Văn Nhân Thương Nguyệt phát động chiến tranh, mặc dù Trương viện trưởng không xuất hiện, có lẽ là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại, nhưng hắn lại không thể chinh phục Vân Tần, cảm nhận được sự uy hiếp, nên hắn cần có sức mạnh lớn hơn. Vì vậy, hắn cần phải có một con kiến cao cấp.
Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đã bị đánh gãy hai chân kia vốn là một con kiến rất tốt.
Sau khi đưa con kiến gãy chân đó tới Vân Tần, hắn cần có một con kiến khác thay.
Nếu như điều một lượng lớn con kiến vào bên trong lò lửa, hiển nhiên cần phải có một con kiến tuyệt đối trung thành với núi Luyện Ngục dẫn dắt.
Trương Bình không phải là một con kiến tuyệt đối trung thành với núi Luyện Ngục, nhưng hắn lại thông qua khảo nghiệm trung thành của núi Luyện Ngục, nên trong mắt các đại nhân vật núi Luyện Ngục, hắn chính là con kiến trung thành nhất.
Cho nên, hắn lập tức nhận được mệnh lệnh như vậy, trở thành một con kiến cao cấp dẫn dắt các con kiến khác tiến vào ma nguyên.
Đây là chuyện Trương Bình không thể ngờ được.
Hắn căn bản không thể ngờ rằng sau khi mình đã thành công tiếp nhận dược vật ma biến, nhất định sẽ tu thành ma biến, chắc chắn trở thành một đệ tử quan trọng của núi Luyện Ngục, nhưng vẫn bị phái đi thi hành mệnh lệnh như vậy.
Hắn biết rằng so với việc tiếp nhận dược vật tu hành ma biến, nhiệm vụ này còn nguy hiểm hơn, tỷ lệ sống sót rất ít.
Cho nên, hắn tức giận, sợ hãi, cảm thấy quyết định này thật vô lý.
Nhưng ở núi Luyện Ngục này, từ trước đến nay vốn không có lý lẽ, chỉ có hàng phục, tiếp nhận hoặc là tử vong.
Vì thế, Trương Bình chỉ còn cách cảm thấy đau đớn, đau đớn đến mức mình không thể chấp nhận được…Hắn nghĩ rằng sau khi mình tu thành ma biến, có lẽ sẽ có một ngày trở về được với người con gái có dung nhan xinh đẹp hoàn mỹ mà hắn không thể quên kia, nhưng tại sao tất cả mọi chuyện bất hạnh đều rơi xuống người hắn như vậy.
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể hàng phục và phục tùng.
…
Trong không khí lạnh cuối thu, có một thanh niên mập mạp đang cầm rất nhiều quyển trục, đi lại trong quân bộ hành tỉnh Nam Lăng.
Năng lực suy đoán chính xác và trí nhớ kinh người của hắn đã khiến vị trí của hắn trong quân bộ ngày càng quan trọng hơn, quan vị ngày một cao hơn. Nhưng điều khiến các tướng lãnh cao cấp trong quân bộ không hài lòng chính là người thanh niên tên Mông Bạch này tựa như quá nhát gan.
– Thật không ngờ núi Chân Long có nhiều bí mật như vậy.
Ở lăng Trụy Tinh, dưới nắng thu nhàn nhạt, Lâm Tịch đang ngồi bên bàn đọc sách cạnh cửa sổ khẽ khép quyển trục trong tay mình lại, nhẹ giọng cảm thán.
Trên một cái ghế cách hắn không xa, Chu thủ phụ đang mặc một chiếc áo bông bình thường.
– Học viện Tiên Nhất biến mất, học viện Lôi Đình trở thành tư quân, Hồ gia thất thế, Dung gia tỏ rõ thái độ. Nếu như là dân chúng Vân Tần bình thường, họ sẽ nghĩ đây chính là thánh tích của hoàng quyền Trưởng Tôn thị, không thể xâm phạm. Hắn đã quét sạch mọi chướng ngại trong mắt mình.
Chu thủ phụ đột nhiên thở dài một tiếng.
Lâm Tịch yên lặng nói:
– Chỉ còn một chướng ngại lớn nhất.
Chu thủ phụ nhìn Lâm Tịch, đắng chát nói:
– Cho nên, hết thảy đã không thể vãn hồi được nữa.
Lâm Tịch tỏ ra tôn kính, nhưng hắn lại nhìn thẳng vào mắt Chu thủ phụ, nói:
– Vãn bối cho rằng ngài vẫn có thể nghĩ cách ngăn cản hoặc vãn hồi..
Chu thủ phụ gượng cười, nhìn thoáng qua nắng thu ngoài cửa sổ:
– So với bất kỳ ai trên thế gian, ta luôn là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, nên so với các ngươi, ta hiểu rõ hắn hơn. Vì thế ta biết rằng bất kể ta làm chuyện gì, chuyện kế tiếp hắn muốn làm nhất chính là khai chiến với học viện Thanh Loan.
– Vãn bối chưa từng có ý nghĩ sẽ thay đổi cả thế gian này. Vãn bối chỉ là một người rất lười biếng, vãn bối cũng từng hứa với Trưởng Tôn Vô Cương vài chuyện, nhưng cuối cùng lại ép làm vài chuyện khác. Lần này, vãn bối không thể trốn tránh.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, nhẹ giọng nói:
– Vãn bối chỉ có thể đối mặt với cuộc chiến này.
Chu thủ phụ gật đầu. Ông ta không nói gì, nhưng cái gật đầu của ông ta đã cho thấy thái độ của ông ta.
Điều này khiến Lâm Tịch rất vui mừng, càng thêm tôn kính.
Trong ấn tượng ban đầu của Lâm Tịch, hắn cảm thấy Chu thủ phụ là một người rất cổ hủ, nhưng đến bây giờ, hắn mới phát hiện ra rằng Chu thủ phụ luôn là người mong muốn đế quốc này tốt hơn, luôn muốn dùng cách ôn hòa để giải quyết mọi chuyện.
– Trận đại chiến này hoàng đế thắng, hắn được kính sợ, nhưng đồng thời bại lộ bí mật núi Chân Long…Núi Chân Long muốn phát huy sức mạnh như vậy nhất định cần nhiều thời gian để chuẩn bị, nếu không, hắn sẽ không để những người trung thành với mình phải chiến đấu chết trận, kéo dài thời gian. Cho nên, vãn bối cảm thấy học viện Thanh Loan có cơ hội chiến thắng nếu đấu với hoàng đế.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, khom người hành lễ:
– Vãn bối có một thỉnh cầu.
Chu thủ phụ đáp lễ lại, đồng thời nhẹ giọng hỏi:
– Thỉnh cầu gì?
– Mong Chu thủ phụ rời khỏi Vân Tần.
Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn ông ta:
– Vãn bối mong ngài có thể cùng với gia đình của vãn bối tới Đường Tàng.
– Bởi vì cuộc chiến này đã bắt đầu, cả Vân Tần sẽ trở thành chiến trường, nên hiện giờ vãn bối nhất định phải chuẩn bị. Vãn bối không muốn mình phải lo nghĩ đến việc khác.
Lâm Tịch nhìn Chu thủ phụ, chân thành nói:
– Hạ phó viện trưởng cũng cho rằng Đường Tàng là nơi an toàn nhất.
– Ta đồng ý yêu cầu của ngươi, ta tới Đường Tàng có lẽ còn có tác dụng.
Chu thủ phụ gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
– Nhưng ta cũng có một yêu cầu.
Lâm Tịch hỏi:
– Yêu cầu gì?
– Trước khi ta rời khỏi Vân Tần, ngươi và Á Nam hãy cưới nhau.
Chu thủ phụ tươi cười, sau đấy nhẹ giọng:
– Giúp ta chiếu cố tốt Á Nam.