Tiên Ma Biến – Chương 641: Tường gãy, khói bay, kiếm trong tay – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 641: Tường gãy, khói bay, kiếm trong tay

Ngày mới trời sáng, người quân đội Vân Tần kiêng kỵ nhất – Văn Nhân Thương Nguyệt, cuối cùng đã xuất hiện tại lăng Thiều Hoa, đang cố gắng tự mình giết chết người mình muốn giết chết nhất, đồng thời dùng sức mạnh một người thay đổi kết cục lăng Thiều Hoa.

Ngày mới ở lăng Đông Cảnh, Lâm Tịch tựa lưng vào một góc tường nghỉ ngơi.

Trường kiếm màu xanh nhạt trong tay hắn đầy những vết máu khô, bộ trường bào Đại tế ti hắn đang mặc không tổn hại, nhưng lại có nhiều vết dơ, còn có những vết xước do bị đao kiếm chém lên.

Lúc này Tần Tích Nguyệt đang ở cách hắn không xa, dựa vào góc tường gãy nghỉ ngơi.

Cao Á Nam, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm, kể cả Ngải Khí Lan dường như đã quá quen với hắc ám, không thích tiếp xúc với ánh sáng, tất cả đều dựa vào góc tường gãy này.

Bọn họ là những thanh niên học viện Thanh Loan, phần lớn trên cơ thể đều mang theo những vết thương nhìn thấy rõ ràng, hoặc là ám thương khó phát hiện, bộ dáng vô cùng thê thảm, mệt mỏi tới mức ngay cả một đầu ngón tay cũng không động được.

Lâm Tịch cảm giác như mình vừa mới tới học viện Thanh Loan, sau khi bị trận pháp mâu đánh thẳng đánh thê thảm tới mức không thể bò dậy được nữa, hắn ta lại bị kéo vào trong để chịu trận.

Hắn nhìn những đồng bạn của mình, thấy họ cũng đang vô lực ngồi dựa vào góc tường gãy, bất giác cảm thấy rất buồn cười, cảm thấy mấy người bọn hắn tựa như mấy con khỉ vì một viên nho khô bị người ta đánh chết lên chết xuống, cuối cùng thê thảm tới mức không thể bò dậy dược nữa. Nhưng cho dù là những con khỉ, đó cũng là những con khỉ đã bảo vệ tòa thành này.

Khu vực khuân vác chính là nơi chiến đấu thảm khốc nhất lăng Đông Cảnh.

Ở nơi đây có một con phố đáng lẽ chỉ có thể nhồi nhét nhiều nhất hai ba trăm người, nhưng hiện giờ số thi thể chất trong đó đã lên đến hai nghìn người.

Từ góc tường gãy mà bọn hắn đang dựa vào, phóng mắt nhìn xung quanh, thật khó để tìm thấy một căn phòng hoàn hảo có thể che mưa che nắng được.

Nhưng hiện giờ cả con phố đã yên tĩnh lại.

Tại một nơi xa trong thành, thậm chí còn có những làn khói bếp nhàn nhạt bốc lên cao.

Quân nhân Vân Tần đang nấu ăn.

Nhìn những làn khói bếp nhàn nhạt bình thường đến mức không thể bình thường hơn, lại thấy các đồng bạn của mình đang ngồi chồm hổm nhìn mặt trời mọc như những chú khỉ con, Lâm Tịch cảm thấy rất xúc động.

– Đồ vật ngươi dùng khiến cho hồn lực của Thân Đồ Niệm cũng như tất cả chúng ta biến mất là gì vậy?

Hắn hít một hơi thật sâu, chuyển động cái cổ đau nhức, nhìn Ngải Khí Lan bên cạnh Cao Á Nam, hỏi.

Ngải Khí Lan hơi khẩn trương.

Đã lâu rồi nàng không nói chuyện với người khác, nhất là sau khi Lâm Tịch biết được thân phận của nàng, nàng vẫn nhìn Lâm Tịch với ánh mắt của một cô bé luôn truy tìm vinh quang.

– Là …Trương…Trương….

Cho nên, sau khi nghe Lâm Tịch hỏi như vậy, nàng lại nói chuyện rất cà lăm.

– Trương Lương?

Lâm Tịch và mấy người Cao Á Nam sửng sốt:

– Sao cái tên này kỳ lạ vậy?

– Không…không phải.

Ngải Khí Lan đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

– Trương…Trương viện trưởng gọi nó là chúng sanh ngang hàng.

– Chúng sanh ngang hàng?

Lâm Tịch liền giật mình.

Ngải Khí Lan gật đầu, nói:

– Bởi vì đồ vật này có thể lan tỏa rất rộng, ít nhất là bốn dặm, khiến tất cả hồn lực của người tu hành trong phạm vi đó hoàn toàn biến mất, trở thành người bình thường.

– Tên rất hay. Nhưng tại sao có vật này, học viện không dùng nó để đối phó với Văn Nhân Thương Nguyệt?

Lâm Tịch nói tiếp câu này, nhưng lại đột nhiên lắc đầu, tự giễu:

– Đây quả là một câu hỏi ngu xuẩn.

Biên Lăng Hàm bĩu môi.

Chính nàng cũng tính nói như vậy, nhưng vừa động thân thể, hai cánh tay của nàng đã đau đớn đến mức nàng suýt nữa đã la lên một tiếng.

Đây quả thật là một câu hỏi ngu xuẩn.

Nếu như có thể dùng, sao học viện có thể không dùng?

Hiển nhiên đây là một vật nếu không phải đến lúc bất đắc dĩ thì không thể dùng được.

Nếu như không phải vì trận chiến này, không phải vì Lâm Tịch, sợ rằng phải rất lâu nữa vật này mới xuất hiện lại trên thế gian.

– Còn có môt chuyện, ta chưa nói xong.

Ngải Khí Lan không vì Lâm Tịch tự giễu mà thật sự cảm thấy Lâm Tịch ngu xuẩn, nàng vẫn khẩn trương mà nhẹ giọng nói:

– Theo kế hoạch ban đầu, chúng ta định dùng vật này để đối phó chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Lâm Tịch và mấy người Cao Á Nam nhất thời trầm mặc.

Đằng sau chiến tranh giữa Đại Mãng và Vân Tần, chính là cuộc chiến giữa học viện Thanh Loan và núi Luyện Ngục.

Núi Luyện Ngục, chưởng giáo núi Luyện Ngục mới là đối thủ mạnh mẽ thật sự của học viện Thanh Loan.

– Tu vi Văn Nhân Thương Nguyệt không bằng Lý Khổ, Lý Khổ không bằng chưởng giáo núi Luyện Ngục…chưởng giáo núi Luyện Ngục mới đúng là người xứng đáng với đồ vật này.

Lâm Tịch thở nhẹ một hơi, nói:

– Đồ vật này là hồn binh hay sao? Học viện lấy nó ở đâu?

– Không biết! Theo truyền thuyết và sách cổ ghi lại, vật này và những vật trong những vùng đất không ai biết rất giống nhau, có thể là vũ khí của người tu hành xa xưa.

Ngải Khí Lan nhẹ giọng nói:

– Chúng ta đã từng dùng vật này trong trận chiến lăng Trụy Tinh năm xưa, đó là do Trương viện trưởng đi chu du mà lấy được. Sau đấy học viện luôn truy tìm nguồn gốc của vật này, cho đến khi Vân Tần lập quốc được hai mươi năm, học viện mới tra được đồ vật này do một thương đội Đường Tàng mang ra ngoài. Tìm hiểu kỹ tiếp, mới biết được có một số người Đường Tàng tìm được trong cát vàng, khi đang tham bái đại phật Bàn Nhược. Vì thế, học viện đã cho người tới đại phật Bàn Nhược tìm hiểu, mới tìm được mảnh thứ hai.

Lâm Tịch cau mày lại, kinh ngạc:

– Chẳng lẽ đại phật Bàn Nhược cũng là một di tích của vùng đất chưa ai biết?

Ngải Khí Lan gật đầu, nhỏ giọng nói:

– Không có điển tích nào ở Đường Tàng ghi lại đại phật Bàn Nhược được xây dựng vào lúc nào…các tượng sư trong học viện cũng không thể suy đoán đại phật Bàn Nhược đã xuất hiện bao lâu, nên đó chắc là một di tích.

– Chẳng lẽ là một thế giới một văn minh vừa suy vong, một văn minh khác lại chấn hưng sao?

Lâm Tịch chậm rãi lắc đầu, bởi vì khi nhìn thấy các phế tích trước mặt mình, hắn biết bây giờ không có thời gian để nghĩ tới những chuyện đó.

– Giúp ta tìm Tăng Nhu tướng quân, nói ngài ấy lệnh cho một người tu hành có hồn lực nhiều nhất trong thành bây giờ tới đây giúp chúng ta ngự sử Thần mộc phi hạc.

Lâm Tịch gọi một tướng lãnh Vân Tần vốn được phân tới đây để đợi lệnh hắn, nói xong một câu liền lập tức đứng lên.

Nửa đêm đã trôi qua, năng lực của hắn đã hồi phục vài phần, hồn lực cũng bắt đầu có lại. Nếu như dựa vào Thần mộc phi hạc, có thể hắn sẽ đến được hai tòa thành khác trước khi đại chiến kết thúc hoàn toàn.

Chẳng qua ngay lúc này, hắn cũng hi vọng quân đội Vân Tần ở hai thành kia đã thắng lợi, không cần phải dùng đến sức mạnh của hắn nữa.

Khi hắn nghĩ như vậy, trên con đường lớn bằng đá đang bị bông tuyết bao phủ ở lăng Thiều Hoa, thanh tiểu kiếm băng giá đâm về phía Văn Nhân Thương Nguyệt đã lớn và dài hơn trường kiếm bình thường đến gấp đôi.

Thanh trường kiếm do vô số bông tuyết ngưng tụ thành này không những có thể bay như phi kiếm chân chính, tản ra nguyên khí, hơn nữa còn trở nên nặng như kim loại.

Khi kiếm này còn cách Văn Nhân Thương Nguyệt khoảng mười thước, trong không khí quanh thân Văn Nhân Thương Nguyệt đã xuất hiện một tầng băng cứng.

Ngay cả khuôn mặt Văn Nhân Thương Nguyệt cũng bị một tầng băng mỏng bao phủ.

Cảnh này khiến Văn Nhân Thương Nguyệt rất giống một con cá bị đóng băng trên một mặt hồ lúc mùa đông.

Trong cảm giác của Văn Nhân Thương Nguyệt, thanh kiếm này đã biến thành một dòng sông băng, một dòng sông băng chuyển động trong biển, ầm ầm đè hắn xuống.

Thanh kiếm này càng tới gần, sắc mặt vốn đã chăm chú của hắn ngày càng chăm chú hơn.

Thất diệu ma kiếm chợt lui về sau vài thước, trở lại trong tay hắn.

Kiếm đạo của Văn Nhân Thương Nguyệt chính là càng gần thân thể, sức mạnh bộc phát càng khủng khiếp.

Cho nên, thanh kiếm của hắn lui về sau cũng có nghĩa hắn chuẩn bị tung chiêu mạnh nhất.

Tất cả băng cứng bao phủ thân thể hắn trong nháy mắt vỡ vụn, mỗi một mảnh băng đều phản chiếu hình ảnh bóng người cao lớn của Văn Nhân Thương Nguyệt đang đối đầu với một thanh thần kiếm băng tuyết.

Hắn cầm chặt Thất diệu ma kiếm, đâm tới thanh thần kiếm băng tuyết.

Mũi kiếm chạm mũi kiếm.

Hai luồng nguyên khí bàng bạc giằng co trên không trung, thời gian tựa như dừng lại, cho nên các hạt bông tuyết cũng hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.

Thân thể Văn Nhân Thương Nguyệt tựa như biến thành sắt đúc.

Hắn mạnh mẽ đi tới phía trước.

Thần kiếm băng tuyết tựa như sẽ bắt đầu băng liệt, giải thể.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một cánh tay trắng nõn cầm lấy thanh thần kiếm băng tuyết này.

Chu thủ phụ xuyên qua băng tuyết, cầm lấy kiếm của mình.

Người của ông ta đã không còn khí tức ấm áp như mùa xuân, mà đang tản phát ra khí lạnh chí cực, thậm chí còn lạnh hơn cả thanh kiếm băng tuyết.

Ông ta dùng sức, đâm thanh kiếm băng tuyết tới trước.

Thất diệu ma kiếm gào thét, chấn động mạnh rồi lui về sau.

Thân thể Văn Nhân Thương Nguyệt chấn động, bay ngược về sau.

Văn Nhân Thương Nguyệt mạnh mẽ tới mức có thể thay đổi thắng bại ở một tòa thành, thậm chí cả thiên hạ đã không còn mấy người ngăn cản được, lại bị Chu thủ phụ một kiếm đánh bay!

Văn Nhân Thương Nguyệt khẽ kêu lên đau đớn.

Trong lúc bay ngược, má trái của hắn bị một hạt bông tuyết cắt rách, một vệt máu tươi đỏ lòm xuất hiện.

– Ngươi quả nhiên rất mạnh, đúng như những gì ta đã tưởng tượng! Ngươi mới là người tu hành mạnh nhất trong thành Trung Châu!

Nhưng hắn ta không những không khiếp sợ, mà còn tỏ ra hưng phấn và cảm khái.

– Sinh tử chiến đấu, ta không phải là đối thủ của ngươi. Chỉ tiếc trong tay ta còn có kiếm của Lý Khổ.

Hắn kiềm nén sự rung động trong lòng, giọng nói run rẩy nhưng hưng phấn, thu hồi thanh Thất diệu ma kiếm về trong ống tay áo, sau đấy lấy một thanh tiểu kiếm.

Một thanh tiểu kiếm làm bằng xương cốt, hoặc có thể nói là xá lợi tiểu kiếm.

Sau khi lão hoàng đế Trạm Thai Mãng quyết định truyền ngôi vị hoàng đế cho đệ tử của mình, ông ta đã gần như có ý định với quyền uy được tích lũy qua ngàn năm của núi Luyện Ngục, nên Lý Khổ đã từng có một lần luận đạo với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Lần luận đạo đấy, Lý Khổ biết chưởng giáo núi Luyện Ngục thật sự mạnh mẽ như truyền thuyết. Chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng biết rằng dựa vào sức một người, mặc dù địch nổi Lý Khổ, nhưng không thể ngăn Lý Khổ chạy trốn.

Cho nên, chưởng giáo núi Luyện Ngục bắt đầu tìm kiếm một người tu hành có thể phối hợp với lão để ngăn cản Lý Khổ, cuối cùng lão đã tìm được Văn Nhân Thương Nguyệt.

Mà Lý Khổ vẫn đang tu thành một thanh kiếm, một thanh kiếm cường đại đến mức có thể giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Đây là thể kiếm, là vương kiếm của Thiên Ma quật. Một khi đối địch, thanh kiếm này có thể bộc phát sức mạnh mạnh đến nỗi đủ chém ma diệt thần.

Chỉ là trong lúc đang lẩn trốn trên đường, hắn đã bị chưởng giáo núi Luyện Ngục truy tung được, phối hợp với Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết.

Thanh kiếm này được chưởng giáo núi Luyện Ngục ban cho Văn Nhân Thương Nguyệt, bởi vì lão ta muốn dùng Văn Nhân Thương Nguyệt và thanh kiếm đó để đối phó Vân Tần và học viện Thanh Loan.

Tuy kiếm này còn chưa tu hành, nhưng lại là kiếm mà Lý Khổ cả đời tu hành, bản thân vốn mạnh hơn Văn Nhân Thương Nguyệt.

Văn Nhân Thương Nguyệt nắm chặt thanh kiếm này, khi còn bay ngược trong không trung, đã phóng thẳng về phía Chu thủ phụ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.