Sắc trời dần sáng.
Sau một tửu lâu sụp đổ, có một quân nhân Vân Tần giơ cao trường đao chém bay đầu một quân nhân Đại Mãng.
Xung quanh hắn có rất nhiều thi thể quân nhân Vân Tần cũng như quân nhân Đại Mãng.
Khi nãy nơi đây còn có rất nhiều quân nhân Vân Tần và quân nhân Đại Mãng chém giết với nhau, nhưng cho tới bây giờ, chỉ còn mình hắn đang đứng vững.
Đây chính là lăng Thiều Hoa.
Có ít nhất một nửa lăng Thiều Hoa đã biến thành phế tích.
Bởi vì người chết quá nhiều, người sống cũng không còn nhiều, nên tòa thành bởi vì người người chiến đấu với nhau mà sụp đổ, bị tàn phá đến mức không thể chấp nhận được, trông còn an tĩnh hơn lúc bình thường rất nhiều.
Người chết quá nhiều, sự liên lạc giữa các bên sớm đã đứt đoạn.
Dưới ánh mặt trời đầu tiên yên tĩnh mà sáng chói, tên quân nhân Vân Tần đã bị thương ở ngay vai này thậm chí còn không biết bên nào đang chiến thắng ở lăng Thiều Hoa, cũng không biết cuộc chiến này khi nào sẽ kết thúc và ai là người thắng lợi sau cùng.
Bởi vì mồ hôi chảy quá nhiều, nên hắn lập tức rơi vào tình cảnh mất nước.
Hắn phát hiện túi nước trên người mình đã rơi xuống, nên hắn bắt đầu tìm kiếm xung quanh, xem thử trên những thi thể dưới đất có túi nước nào hay không.
Nhưng ngay lúc này, có một bóng ảnh cao lớn như sắt đúc, thân mặc áo giáp có áo choàng đỏ bay phấp phới sau lưng, xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Hắn dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, liếm liếm bờ môi khô khốc, nhìn tên tướng lãnh thân cao như sắt đúc đang đi tới chỗ mình, rồi cố gắng giơ cao trường đao biên quân màu đen lên, xông tới.
Hắn ta căn bản không nhìn thấy đối phương đã làm như thế nào, nhưng trường đao trong tay hắn bị bẻ gãy, sau đó hắn bị đánh bay ra ngoài, té xuống đất.
Có vài đoạn xương trong người hắn bị chặt đứt, nhưng hắn phát hiện mình chưa chết.
– Ta nhớ ngươi, ngươi đã từng tắm cho chiến mã của ta ở lăng Bích Lạc.
Tên tướng lãnh có mày rậm như mực, môi hồng như máu này uy nghiêm lên tiếng. Hắn ta tiếp tục đi tới phía trước, không để ý đến quân nhân Vân Tần té ngã trên mặt đất, âm thanh của hắn ta biến mất theo bước đi, nhưng vẫn truyền vào tai quân nhân Vân Tần một cách rõ ràng.
Tên quân nhân Vân Tần này phức tạp nhìn phương hướng tên tướng lãnh biến mất.
Quân nhân Vân Tần vẫn đang suy đoán một cường giả như Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tới thành nào.
Hiện tại tên quân nhân Vân Tần bình thường này đã biết được đáp án.
Hắn đã từng gặp qua Văn Nhân Thương Nguyệt. Đúng như những gì Văn Nhân Thương Nguyệt vừa nói, khi còn ở lăng Bích Lạc, hắn đã từng tắm rửa cho chiến mã Văn Nhân Thương Nguyệt một lần.
Hắn đã từng là biên quân lăng Bích Lạc.
Nhưng hắn cũng chỉ gặp qua Văn Nhân Thương Nguyệt một lần, đó là lúc Văn Nhân Thương Nguyệt đi tuần tra quân đội của mình ở lăng Bích Lạc, tùy tiện chọn hắn tắm rửa cho chiến mã của mình.
Khi còn ở lăng Bích Lạc, Văn Nhân Thương Nguyệt đã gặp qua không biết bao tướng sĩ, nhưng thật không ngờ lại nhớ một quân nhân bình thường như hắn.
Văn Nhân Thương Nguyệt không giết hắn là vì nhận ra hắn đã từng là biên quân lăng Bích Lạc, từng là thuộc hạ của mình.
Thật ra tên quân nhân Vân Tần này có thể còn sống đến bây giờ, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn đã từng trải qua các huấn luyện ở biên quân Bích Lạc…Biên quân Bích Lạc luôn là quân nhân có kinh nghiệm chiến đấu nhiều nhất trong các quân đội Vân Tần.
Nếu như còn ở lăng Bích Lạc, có thể được Văn Nhân đại tướng quân nhớ mặt mình dù chỉ mới nhìn một lần, hắn nhất định sẽ cảm thấy rất vinh quang.
Nhưng ngay lúc này, nhìn những chiến hữu đã chết đi xung quanh, tên quân nhân Vân Tần này lại không cảm thấy như vậy.
Hắn liếm liềm bờ môi khô khốc, nhìn về phương hướng Văn Nhân Thương Nguyệt biến mất, mạnh mẽ xì một tiếng khinh miệt, phun ra một bãi nước miếng, rồi trở ngược nửa thanh trường đao đang cầm trong tay, tự chém về cổ họng mình.
…
Văn Nhân Thương Nguyệt cảm giác được chuyện gì đang xảy ra ở sau, nhưng trời sinh tính hắn lạnh lùng, khi nãy không giết tên quân nhân Vân Tần đó là vì nhớ về ngày xưa một chút. Cho nên, khi tên quân nhân Vân Tần đấy sử dụng cách thức ngoan cường nhất để tỏ rõ thái độ của mình, Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt không một chút biến hóa.
Nhưng trong khi hắn ta vẫn lạnh lùng đi tới trước, trong thế giới cảm giác mạnh mẽ của mình, hắn bỗng nhiên phát hiện có bông tuyết xuất hiện.
Chính sự biến hóa của trời đất này đã khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn xuất hiện một nụ cười hưng phấn.
Hắn đi thẳng tới nơi mình cảm giác được.
Đó là một con đường có vô số máu tươi và thi thể, nhưng không có một người nào còn sống xuất hiện trước người hắn, ngăn cản hắn đi tới trước.
Lý Khổ đã chết, Hạ phó viện trưởng già nua, chưởng giáo núi Luyện Ngục ở Đại Mãng xa xôi nhìn hắn, trên thế gian này còn có ai ngăn cản được bước chân của hắn.
Phế tích ít dần, thi thể ít dần, một đường phố nguyên vẹn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Có một văn sĩ mặc áo bạc, đang đứng trên một con đường đã được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, lặng lẽ chờ hắn.
Trời đã sáng tỏ.
Không khí ngày mới vô cùng mát mẻ, trong hơi gió còn truyền đến mùi cỏ xanh và lá chuối.
Trong không trung có những hạt bông tuyết trong suốt bay lả tả.
Văn Nhân Thương Nguyệt càng thêm hưng phấn.
Hồn lực trong cơ thể hắn bắt đầu chạy nhanh, khí tức trên thân mạnh mẽ tới mức khiến phòng ốc trước người hắn ầm ầm sụp đổ.
Hắn đi qua những căn phòng sụp đổ đấy, hắn làm vậy là vì muốn mình tiến vào trạng thái chiến đấu cao nhất, vì muốn mình có khí thế sắc bén nhất.
– Chu Nhược Hải, nhiều năm trước, từ lúc ta bắt đầu thống lĩnh biên quân Bích Lạc, ta vẫn hoài nghi người mạnh nhất thành Trung Châu không phải là Nghê Hạc Niên, mà chính là ngươi. Cho nên, ta luôn muốn được chiến đấu với ngươi. Chỉ là một người như ngươi, nếu như không có trận chiến sinh tử, sao có thể nhận ra ai mạnh ai yếu. Một khi đã không thể phân sinh tử, vậy cũng chỉ là một món ăn ngon được bày ra mà không ăn uống thỏa thích, khiến người ta thật chán ghét. Thật không ngờ hôm nay, tâm nguyện nhiều năm này lại được thỏa mãn.
Hắn đi qua căn phòng sụp đổ, người không nhiễm một hạt bụi nào, vừa cười vừa nói với Chu thủ phụ đang đứng trên con đường bằng đá.
Hắn không cần che giấu cảm xúc trong lòng mình, cười càng lúc càng lớn, cười càng lúc càng uy nghiêm.
– Chỉ vì tâm niệm cá nhân mà giết chóc nhiều như vậy, khiến nhiều người trôi giạt khắp nơi, đáng giá sao?
Thần sắc đáng tiếc xuất hiện trong ánh mắt Chu thủ phụ, ông ta nói:
– Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được rằng nếu như thế gian này có nhiều người nhìn ngươi với ánh mắt kính ngươi, được nhìn thấy những người đó sống yên vui hạnh phúc là một việc đáng vui mừng sao?
– Ta từng có ý nghĩ như vậy, nhưng người khi còn sống sẽ trải qua nhiều giai đoạn khác nhau. Vào lúc này đây, ta muốn lướt qua mọi ngọn núi cao nhất trên thế gian, trở thành ngọn núi cao nhất. Về việc sau khi đã trở thành ngọn núi cao nhất, ta có thể làm theo lời ngươi hay không, đó không phải là việc cần suy nghĩ.
Văn Nhân Thương Nguyệt nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
– Đối với một người như ta, thời đại bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để trèo lên ngọn núi cao nhất. Ta không biết ngươi làm cách nào để kháng cự sức hấp dẫn của việc này trong lòng, nhưng đối với ta, chỉ có việc trở thành ngọn núi cao nhất mới có thể thống khoái mà vui vẻ. Đến lúc đó, ta làm người như thế nào, cần làm những gì đều không bị ai ngăn cản, trói buộc tay chân. Ngươi nhìn mình thử xem, ngươi thân là bậc hiền giả trị quốc, tài hoa tuyệt thế, trung với quân, nhưng kết quả thì sao?
Chu thủ phụ bình tĩnh nói:
– Trong mắt của ngươi, kết quả của ta chính là cô đơn, nhưng đối với ta, việc ta làm lại có ý nghĩa. Mà ngươi, trong lòng không có kính sợ, muốn thoát khỏi chúng sanh, đến lúc cuối cùng tất nhiên không còn cần thế gian này nữa.
– Đây gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Văn Nhân Thương Nguyệt cười to, nói:
– Đối với ta, trên khắp chiến trường rộng lớn này, phong ngang đế quốc Vân Tần khổng lồ, ngươi chính là điều duy nhất có ý nghĩa. Ngươi là người ta muốn giết chết nhất.
Chu thủ phụ nhìn hắn, hỏi:
– Không phải là Lâm Tịch sao?
– Hắn ta?
Văn Nhân Thương Nguyệt nhếch miệng cười:
– Hắn quá yếu…Sau khi giết người, có thể phải qua nhiều năm nữa ta mới giết chết hắn.
Chu thủ phụ không nói gì nữa.
Ông ta biết rằng mình không thể nào thay đổi tâm ý của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Trừ khi có người có thể đánh bại được Văn Nhân Thương Nguyệt, có lẽ tâm ý của Văn Nhân Thương Nguyệt mới thay đổi.
Ông ta thở dài.
Hơi thở ông ta ấm áp, nhưng những hạt bông tuyết đang bay trong không trung lại càng lúc càng lớn.
Mỗi một hạt bông tuyết lại biến lớn lên như những chiếc lá cây ngô đồng.
Lăng Thiều Hoa vốn là nơi quanh năm không có mấy lần tuyết rơi, nhưng trên con đường bằng đá này, lại đang có một trận tuyết lớn nhất Vân Tần từ trước đến nay rơi xuống.
Đó là những viên bông tuyết xinh đẹp đến mức người nhìn khó tưởng tượng được, nhưng mỗi một viên bông tuyết lại rơi xuống rất chậm, khiến người nhìn tưởng như thời gian đang ngừng lại.
Văn Nhân Thương Nguyệt ngẩng đầu.
Ngay lúc viên bông tuyết đầu tiên xuất hiện biến hóa, hắn ta đã ngẩng đầu lên.
Thất diệu ma kiếm từ trong ống tay áo của hắn bay ra ngoài, xoay tròn quanh người hắn với tốc độ cao, cắt nhỏ từng viên bông tuyết tới gần người mình, đồng thời xua tan đi hàn khí lạnh lẽo ẩn chứa trong từng viên bông tuyết.
Văn Nhân đại tướng quân nổi tiếng với kiếm đạo chỉ biết tiến công, nhưng trong trận chiến này, hắn ta lại bị bức đến nỗi phải phòng thủ.
Trong trận tuyết lớn nhất Vân Tần từ trước đến nay, Chu thủ phụ vươn tay ra, bắt lấy một viên bông tuyết.
Viên bông tuyết này biến mất trong tay ông ta.
Có một đóa hoa bằng băng trong suốt bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Văn Nhân Thương Nguyệt, từ từ nở rộ.
Văn Nhân Thương Nguyệt cau mày.
Có sương trắng đọng lại trên đầu và lông mày của hắn.
Tấm áo choàng màu đỏ ở sau người hắn vốn được làm từ chất liệu đặc biệt, cứng rắn hơn sắt thép, nhưng bây giờ lại xuất hiện vết rách.
“Rắc!”
Một tiếng động vang lên, Thất diệu ma kiếm đã cắt nát đóa hoa sau lưng hắn ta.
Có một viên bông tuyết rơi trên đầu vai Văn Nhân Thương Nguyệt.
Có một luồng máu tươi ngay trên đầu vai Văn Nhân Thương Nguyệt chảy ra ngoài, nhưng nhanh chóng kết đông, tựa như trên bộ giáp hắn ta đang mặc xuất hiện một phù văn đỏ tươi.
Trong nháy mắt này, Chu thủ phụ vung chỉ làm kiếm. Một luồng kiếm ý kinh người xuyên qua không trung đầy bông tuyết.
Vô số bông tuyết cùng lúc chấn động, ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm bằng băng, theo ánh mắt của ông ta đâm thẳng tới hai hàng lông mày Văn Nhân Thương Nguyệt.
Ánh mắt Văn Nhân Thương Nguyệt tập trung vào thanh tiểu kiếm bằng băng này.
Thất diệu ma kiếm huyền phù trước người hắn ta, rồi di chuyển lên cao, ngay tầm hai hàng lông mày, chờ đợi thanh tiểu kiếm bằng băng.
Nhưng thanh tiểu kiếm bằng băng này lại không nhanh chóng phóng đến như hắn ta dự đoán.
Có rất nhiều viên bông tuyết không ngừng rơi xuống thanh tiểu kiếm bằng băng.
Tốc độ bay tới của thanh tiểu kiếm bằng băng càng lúc càng chậm, mà thân kiếm ngày càng trở nên khổng lồ.
Văn Nhân Thương Nguyệt nhíu mày thật chặt.
Sự chăm chú trên khuôn mặt hắn hiện giờ càng tô đậm thêm nét lạnh lùng vốn có của hắn.