Tiên Ma Biến – Chương 637: “Bóng đêm” tối nhất – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 637: "Bóng đêm" tối nhất

Hơi nước màu trắng mang theo khí nóng kinh khủng càn quét qua bốn phương.

Cao Á Nam kinh hãi hét lên, cấp tốc kéo Lâm Tịch rút lui.

Một tầng kim loại màu xanh lá lại xuất hiện trên người Khương Tiếu Y.

Thanh Loan chiến thần giáp thần uy vô thượng lại xuất hiện.

Cái đuôi dài sau lưng Khương Tiếu Y một lần nữa phân giải, hóa thành những mảnh phi đao mạnh mẽ.

“Ầm!”

Nhưng vừa xuyên qua màn hơi nước màu trắng, còn chưa thật sự tiếp xúc với ngọn lửa đang bao vây Thân Đồ Niệm, Khương Tiếu Y đã đau đớn hét lên, cả người bị đẩy mạnh ra sau, hai chân kéo dài trên mặt đất tạo thành hai cái rãnh sâu.

Khi nãy Sở Dạ Hàm rất mừng rỡ, rất phấn chấn, nhưng bây giờ lại rất khẩn trương.

Đệ nhất tiễn sư Đại Mãng Công Tôn Dương đã tới lăng Đông Cảnh.

Chủ nhân của Kiếm Trai Đại Mãng – Quân tiên sinh, nhiều năm trước đã thành công trở thành Thánh sư cũng đi tới lăng Đông Cảnh.

Còn có hai thanh kiếm Đường Tàng.

Thánh sư Đại Mãng xuất hiện ở đây không phải là Thánh sư bình thường như Hứa Thiên Vọng, mà chính là những người tu hành đủ khiến Nghê Hạc Niên cảm thấy phấn kích.

Nhiều Thánh sư như vậy thật ra đã ngang với sáu hoặc bảy Thánh sư bình thường đồng cấp khác.

Bởi vì những người này xuất hiện mà sức mạnh của quân đội Đại Mãng ở lăng Đông Cảnh đã hoàn toàn vượt qua khỏi dự đoán của quân đội Vân Tần trước đó, vì nếu như chỉ có hai hoặc ba Thánh sư, mấy người Chung Thành, Dạ Oanh và Đường Sơ Tình đã đủ khả năng đối phó.

Có thể nói nếu không có Lâm Tịch lãnh đạo, quân đội Vân Tần không thể đối phó được với hai thanh kiếm Đường Tàng kia. Nhưng dù vậy, Dạ Oanh và Chung Thành đã mất hết chiến lực, Đường Sơ Tình cũng không ra tay được. Hiện giờ Quân tiên sinh bên đối phương đã lưỡng bại câu thương với Đường Sơ Tình, nhưng Thân Đồ Niệm cũng là một Thánh sư.

Trong lăng Đông Cảnh đã không còn Thánh sư nào có thể ra tay.

Mà Thân Đồ Niệm lại là con cháu dòng họ Thân Đồ núi Luyện Ngục, là một Thánh sư bất phàm.

Sở Dạ Hàm tự tin rằng mình có thể ngăn chặn một Thánh sư bình thường, nhưng đối mặt với một Thánh sư rất có thể sau này sẽ trở thành đại trưởng lão núi Luyện Ngục, ông ta lại không có lòng tin như vậy.

Ngay lúc hơi nước trong nháy mắt bị đông lạnh, rồi sau đó bị một nhiệt độ kinh khủng làm bốc hơi, ông ta đã lướt tới trước người Khương Tiếu Y.

Hiện giờ Thân Đồ Niệm còn cách ông ta khoảng ba mươi bước.

Tuy có hồn lực bảo vệ, nhưng da thịt trên người Sở Dạ Hàm vẫn bị nhiệt độ kinh khủng xung quanh làm ửng đỏ lên, thậm chí còn có nhiều nơi sưng to như một cái phao. Nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh truyền hồn lực vào trong cái rương lớn đang đeo trên người.

Có một luồng khí phóng ra ngoài.

Từ trong lỗ thủng lớn trên cái rương đấy, có một cây đoản côn màu trắng bạc bay ra ngoài.

Ngay lúc bay ra ngoài, cây đoản côn màu trắng bạc đấy lập tức triển khai, hóa thành một tấm kim loại mỏng màu trắng bạc.

Thân Đồ Niệm còn cách ông ta không quá mười bước.

Lông mày và đầu tóc ông ta đã khô vàng, bắt đầu bốc cháy.

Nhưng cùng một lúc, tấm kim loại mỏng màu trắng bạc đã bị gió thổi lên, bao quanh Thân Đồ Niệm.

Nguyên bàn tay phải của Thân Đồ Niệm hiện chỉ còn ngón tay phải đưa ra ngoài.

Lúc này, trên ngón tay phải đấy bỗng nhiên có một tia lửa màu tím, tựa như đó là ánh nến nhỏ giữ bầu trời đêm.

“Ầm!”

Nhưng chính tia lửa màu tím nho nhỏ đấy đã khiến cho không khí quanh người hắn ta một lần nữa nổ tung, Sở Dạ Hàm không thể mở mắt nhìn rõ cảnh vật đằng trước, lông mày và đầu tóc ông ta đã bốc cháy hừng hực.

Khí nóng bay lên ầm ầm khiến cho tấm kim loại mỏng khổng lồ như muốn bị thổi tung lên.

Nhưng trong nháy mắt đó, tấm kim loại mỏng khổng lồ màu trắng bạc này lại co rút mạnh vào bên trong.

“Xoẹt”.

Tấm kim loại mỏng đó đã tự biến thành một cái túi kim loại đường kính vài thước, dán chặt vào người Thân Đồ Niệm.

Cho đến bây giờ, Sở Dạ Hàm mới đau đớn hét lớn lên, nhanh chóng dập lửa trên đầu mình.

Cách thức chiến đấu của Sở Dạ Hàm hiển nhiên khiến Lâm Tịch cảm thấy rất mới lạ,

Cách chiến đấu như vậy thậm chí khiến hắn cảm thấy tựa như có một người lính bình thường đang dùng những dụng cụ đặc biệt để đối phó với dị năng giả.

Tấm kim loại mỏng khổng lồ màu trắng bạc đang nhanh chóng co rút lại, liên tục dán chặt vào người Thân Đồ Niệm.

Lâm Tịch cảm thấy khẩn trương.

Tất cả mọi người cũng rất khẩn trương.

Nếu như bị một tấm kim loại mỏng dán chặt vào người trong tình huống nhiệt độ xung quanh cao tới mức hơi nước bốc lên như vậy, sợ rằng Thánh sư bình thường bên trong đã bị hấp chín, nhưng tất cả nhiệt độ cao và ngọn lửa khủng khiếp đang xuất hiện ở đây lại do chính Thân Đồ Niệm phát ra, cũng không có ai biết tấm kim loại mỏng này có thể hấp chết hắn hay không.

Bỗng nhiên có những hạt mưa bụi lả tả bay xuống tấm kim loại mỏng khổng lồ, nhưng lại bị nhiệt độ kinh khủng đốt nóng, hóa thành hơi nước bay đi.

“Ầm!”

Tấm kim loại mỏng màu bạc đột nhiên chấn động mạnh mẽ, phát ra tiếng vang như tiếng trống gõ.

Tấm kim loại mỏng màu bạc không bị đánh tan.

Nhưng đám người Lâm Tịch không cảm thấy mừng rỡ, bởi vì tất cả bọn họ có thể cảm giác được có một luồng sức mạnh đáng sợ vô cùng đang từ bên trong truyền ra ngoài.

– Các ngươi mau ngồi Thần mộc phi hạc rời đi!

Sở Dạ Hàm quay đầu, quát to với mấy người Lâm Tịch.

“Rầm!”

Ông ta vừa mới mở miệng, chữ “các” vừa mới xuất hiện, chưa đầy một tức sau đó, tấm kim loại mỏng màu bạc đã bị chấn động liên tục.

Khoảng thời gian một tức đã quá đủ để một Thánh sư có thể làm chuyện mình cần.

Có mấy tia sáng xuất hiện trên mặt ngoài tấm kim loại mỏng màu bạc, hóa thành những khe lửa rõ ràng.

Tấm kim loại mỏng bị xé rách.

Thân Đồ Niệm trong hình thái cả người được một ngọn lửa màu tím bao phủ từ trong tấm kim loại mỏng màu bạc bước ra ngoài.

Một ngọn lửa hừng hực được ngưng kết lại, phóng mạnh về phía Sở Dạ Hàm còn đang quát chói tai.

Trong nháy mắt này, Sở Dạ Hàm chỉ còn kịp xoay người.

“Ầm!”

Cả người ông ta tựa như một cái thùng sắt bị ngọn lửa hừng hực này đánh tới, nhưng nhờ có bộ giáp đang mặc bên ngoài nên ông ta không trực tiếp bị đốt thành tro tàn. Tuy nhiên, ông ta không thể nào đứng vững nữa, vừa ngã xuống đất, Sở Dạ Hàm đã phun ra một ngụm máu tươi nóng hổi.

– Khi còn ở trên trời, ta không thể làm gì được nó. Nhưng nếu đã hạ xuống, đừng nghĩ đến việc bay lên.

Thân Đồ Niệm không nhìn Sở Dạ Hàm đang phun máu tươi, ánh mắt của hắn ta đang khóa chặt Lâm Tịch và Thần mộc phi hạc ở cách đấy không xa.

Hắn tiếp tục đi tới trước, hơi thở phun ra ngoài tựa như cũng mang theo khí nóng.

– Những chuyện xảy ra trong thành này và liên quan đến ngươi, có lẽ ta không thể hiểu được. Ta không thể hiểu Tướng Thần rốt cuộc là gì, ta cũng biết rằng ngươi đã từng một lần không hợp lý mà vượt cấp giết chết Tư Thu Bạch. Ngươi khiến ta tuyệt vọng, nhưng ta vẫn rất muốn biết liệu ngươi có thể không hợp lý mà vượt cấp giết địch nữa hay không…Trong tình huống hồn lực bị tiêu hao như vậy, ngươi có thể vượt cấp giết chết một Thánh sư nữa hay không?

Thân Đồ Niệm muốn nói hết những lời này ra, nên động tác của hắn bất giác chậm hơn khi nãy.

Những gì Thân Đồ Niệm vừa nói cũng chính là cảm xúc chân thật nhất của hắn hiện giờ.

Hắn đã tuyệt vọng tới cực điểm, hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn cũng như hậu chiêu của mình, nhưng lại không thể giành lấy thắng lợi trước Lâm Tịch. Cuối cùng, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ còn lại chính mình.

Thậm chí bây giờ hắn còn muốn chết, chết trong tay Lâm Tịch.

Nhưng Lâm Tịch lại hiểu rằng phương thức chiến đấu hiện giờ của Thân Đồ Niệm là hiệu quả nhất.

Nếu như trong lúc đối phương đã tuyệt vọng nhất, nhưng cuối cùng đối phương lại giết chết được mình…vậy đối phương có thể trở lại bình thường hay không, đây có phải là một vở hí kịch đáng xem hay không?

Vào lúc này, Lâm Tịch bất ngờ lại nghĩ như vậy.

Hắn nhìn thoáng qua Khương Tiếu Y bên cạnh, tay nắm lấy tay Cao Á Nam, miệng đắng chát nghĩ tới những gì ba người đã nói khi trước.

Trong tay áo trường bào Tế ti rộng rãi Lâm Tịch đang mặc, có một vệt ánh sáng màu vàng thoáng xuất hiện, đó chính là tiểu phượng hoàng Vân Tần Thụy Thụy.

Nó cũng muốn chiến đấu, cũng muốn đợi chờ cơ hội ra tay, nhưng lúc này nó cũng rất tuyệt vọng. Bởi vì nó biết rằng nếu như mình xông lên, nó sẽ không phải là Trụy Tinh Thiên Phượng nữa, mà là một con gà nướng.

Tất cả quân nhân Vân Tần đã cùng sinh cùng tử với tòa thành này đã dùng hết sức lực của mình, không thể tái chiến.

Nhưng ngay lúc này, có một người còn khả năng chiến đấu lại đang do dự.

Người này ở trên một mái nhà tranh đổ nát gần ngay bờ sông, cả người của nàng tựa như đã hòa thành một thể với bóng đêm, ngay cả Thân Đồ Niệm và kiếm sư áo trắng cũng không thể phát hiện ra nàng.

Sứ mạng của nàng chính là bảo vệ Lâm Tịch, cho dù phải hi sinh cả tính mạng của mình.

Chỉ là đồ vật nàng đang giữ trong người thật quá quý giá, sự quan trọng của nó có thể sánh ngang với hạt châu đã khiến Thân Đồ Niệm phải tuyệt vọng và thất thố kia. Cho dù là lúc học viện đại loạn, chủ nhân lúc trước của vật này đã bị kẻ thù đuổi giết tới mức trọng thương gần chết cũng không sử dụng vật này, cho đến khi tận tay trao cho nàng rồi mới trút hơi thở cuối cùng. Hoặc có thể nói vật này cũng giống như Minh ca, chính là sát chiêu của học viện Thanh Loan.

Nếu như tính mạng của nàng có thể đổi lấy vật này, nàng nhất định sẽ dùng tính mạng của mình để trao đổi, lưu lại vật này cho học viện.

Nhưng tình thế bây giờ rất hung hiểm, không có cách nào để giữ lại cả.

Nàng do dự, hi vọng rằng Lâm Tịch có thể tạo nên kỳ tích, giúp nàng có thể giữ vật này lại.

Nhưng hiện giờ đã đến thời khắc quan trọng.

Nàng không còn biện pháp nào khác…Nàng do dự, nghĩ đến người đã trao cho mình đồ vật này, nước mắt bất giác chảy xuống, nhưng hồn lực trong người nàng lại không ngừng truyền vào đồ vật trong tay nàng.

Đồ vật trong tay nàng tựa như một tấm vải rách màu đen, nhưng trên thế gian này không có sợi bông hoặc loại vải nào có thể tạo nên một tấm vải rách vừa nhẹ, vừa mỏng và mềm mại như vậy. Thậm chí, nàng còn tưởng rằng tấm vải rách này chính là một đám mây mềm mại.

Điều đặc biệt của tấm vải rách màu đen này chính là trên bề mặt của nó có rất nhiều phù văn huyền ảo, khiến nó trông như một đạo phù thần bí.

Trong nháy mắt hồn lực của nàng truyền vào bên trong, đồ vật trong tay nàng chợt phân giải, biến thành một dải lụa mỏng màu đen đánh về phía Thân Đồ Niệm.

Thân Đồ Niệm cảm giác được có một luồng hồn lực đang dao động tại một vị trí ở trên cao, nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm giác được nguyên khí trong trời đất bỗng nhiên dao động một cách kỳ lạ, đó là cảm giác hắn chưa từng trải qua.

Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Gần như là trực giác, hắn ta khẽ nín thở, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể nhất thời co rút lại.

Hai tay của hắn hợp lại, tạo thành một ngọn lửa thực chất như thanh đao, nhanh chóng chém về dải lụa mỏng màu đen.

Vừa chạm vào ngọn lửa đấy, dải lụa mỏng màu đen chợt vỡ vụn thành hàng tỷ mảnh vụn màu den, khuếch tán ra theo gió, bao phủ khắp nơi.

Điều kỳ dị chính là sau khi đánh tan dải lụa mỏng màu đen, ngọn lửa mang theo sức mạnh kinh khủng mà Thân Đồ Niệm đã phát ra lại biến mất, giống như là bị vô số cơn gió nhẹ thổi tan đi.

Tốc độ khuếch tán của những mảnh vụn màu đen này rất kinh người và quỷ dị.

Vào lúc Thân Đồ Niệm căn bản không kịp thực hiện động tác thứ hai, thậm chí là căn bản không kịp suy nghĩ, không kịp kinh hãi hay hoảng sợ, đã có ít nhất hơn trăm mảnh vụn màu đen rớt xuống người hắn.

Thân thể hắn phản ứng theo trực giác, muốn bộc phát hồn lực đánh bay những mảnh vụn màu đen này ra ngoài.

Nhưng những mảnh vụn màu đen này tựa như không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh khủng khiếp của Thân Đồ Niệm, ngược lại còn thẩm thấu vào trong cơ thể hắn.

Tại những nơi da thịt cơ thể tiếp xúc với các mảnh vụn màu đen, hồn lực trong người Thân Đồ Niệm không còn bị hắn khống chế nữa, tản ra bên ngoài cơ thể, trong nháy mắt biến mất trong không trung.

Ngọn lửa trên người hắn hoàn toàn biến mất, ánh sáng đã bị dập tắt.

Từ vị thế là một hỏa thần nắm mọi thứ trong tay, trong nháy mắt hắn ta đã biến thành một người bình thường không còn hồn lực.

Lâm Tịch cũng giống như vậy.

Cảm giác của hắn ta không thể sánh với Thân Đồ Niệm, cho nên hắn ta không thể biết được những gì Thân Đồ Niệm đang cảm thấy. Hắn chỉ biết là trong nháy mắt này, một chút hồn lực còn lại trong cơ thể hắn đã nhanh chóng chảy ra bên ngoài, biến mất hoàn toàn.

Cao Á Nam bên cạnh hắn cũng giống như vậy…nhưng không chỉ riêng những người xung quanh hắn, ngay cả những người tu hành trong quân đội Vân Tần đang chiến đấu với các sứ đồ núi Luyện Ngục cũng phải chịu tình cảnh tương tự.

Từng tiếng hét kinh hãi vang lên, rồi có rất nhiều tiếng hét tương tự từ những khu vực khác nhau không ngừng vang lên.

Trong những người này, chỉ có kiếm sư áo trắng là người duy nhất bình tĩnh.

Bởi vì ông ta đã từng nhìn thấy dải lụa màu đen đó.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.