Người trên Thần mộc phi hạc chính là Lý Ngũ, Khương Tiếu Y, Cao Á Nam và Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn Thân Đồ Niệm.
Thân Đồ Niệm đang nhìn hắn mà tươi cười.
Trong tình huống đại chiến thảm thiết và đầy sinh ly tử biệt này, nụ cười của Thân Đồ Niệm hiện giờ thật quỷ dị.
Thật ra trước lúc đó, quyết định của Thân Đồ Niệm đã hết sức quỷ dị.
Hắn ta dồn tất cả quân lực mình đang có, bao gồm một vạn hậu quân và cả một vạn mấy ngàn quân nhân Đại Mãng đã rời khỏi khu vực khuân vác lúc trước, toàn bộ nhập vào trong con phố này.
Sau đấy hắn cùng với kiếm sư áo trắng và hơn mười thần quan núi Luyện Ngục khác, cũng đích thân tiến vào, trước tiên ám sát Đường Sơ Tình.
Dồn tất cả sức mạnh hiện có, đích thân thống soát và tự đưa mình vào khu vực nguy hiểm, đây chính là quyết chiến cuối cùng.
Cho nên, Lâm Tịch nhất định phải xuất hiện ở đây.
– Ngươi cười cái gì?
Lâm Tịch tận mắt nhìn thấy có rất nhiều quân nhân Vân Tần ngã xuống, áp lực cực lớn khiến hắn tưởng như đã buông tay, nhưng sau đấy tâm tình chuyển đổi lại giúp cho Lâm Tịch quyết định cùng chết cùng sống với tất cả quân nhân Vân Tần trong lăng Đông Cảnh, nay lại nhìn thấy chủ soái của đối phương, cũng chính là người Lâm Tịch thống hận nhất, nhưng khuôn mặt Lâm Tịch hiện giờ lại rất bình tĩnh. Hắn ta thản nhiên nhìn Thân Đồ Niệm đang tươi cười, hỏi.
Thân Đồ Niệm nhìn hắn, cười nói:
– Ta cười là vì ngươi thật sự ở đây.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
– Ngươi còn thủ đoạn gì?
Thân Đồ Niệm chưa trả lời Lâm Tịch, ngược lại hơi trào phúng:
– Trong tòa thành rộng lớn, cuối cùng chỉ có các ngươi xuất hiện trước mặt chúng ta…từ khi nào Thánh sư Vân Tần ít ỏi như vậy?
Lâm Tịch cũng cười cười, nói:
– Thánh sư Vân Tần vĩnh viễn nhiều hơn Đại Mãng. Thành này ít, cho thấy hai thành kia sẽ nhiều hơn, cơ hội chiến thắng bọn ngươi càng ít đi.
– Một Tướng thần thay cho Thánh sư? Xem ra học viện Thanh Loan các ngươi thật sự cho là như vậy.
Thân Đồ Niệm lạnh lùng nhìn thoáng qua những người bên cạnh Lâm Tịch, nói:
– Chỉ là hiện giờ không cần thủ đoạn gì, ta cũng có thể giết chết các ngươi. Các ngươi chỉ có một Thánh sư, cộng thêm một tên nhiều nhất chỉ được coi là có chiến lực Thánh sư, nhưng lại không phải là Thánh sư.
Lâm Tịch trực tiếp cắt đứt lời Thân Đồ Niệm, nói:
– Chúng ta còn có rất nhiều quân nhân Vân Tần.
Thân Đồ Niệm trào phúng:
– Chỉ tiếc bọn chúng tuyệt đối không thể đột phá tới ngay đây được.
Lâm Tịch tiếp tục nói:
– Ngươi có thể thử một chút.
Thân Đồ Niệm gật đầu, nói:
– Ta đang muốn thử đây.
Người nói muốn thử là Thân Đồ Niệm, nhưng người đầu tiên ra tay không phải là hắn, mà chính là kiếm sư áo trắng sau lưng hắn.
Ông ta vung chỉ làm kiếm, đâm thẳng tới trước.
Khi ông ta làm động tác này, một luồng kiếm khí cuồng bạo đã bộc phát như lũ quét xuống, phá vỡ không khí, tạo thành một lối đi thẳng trên chân không.
Kiếm của ông tạo thành một lối đi trong suốt, đâm thẳng về phía Lâm Tịch.
Sau khi phát ra kiếm này, hai ống tay áo của ông ta bị chấn nát tơi tả, tựa như hai dòng sông trắng bị đổ vỡ. Hai cánh tay trắng như ngọc của ông ta cũng xuất hiện những vết nứt chi chít, như phù văn được khắc họa.
Đây là một kiếm mạnh nhất của ông ta từ trước đến nay.
Ngày xưa đánh một trận ở lăng Trụy Tinh, lão sư ông ta lệnh ông ta rời khỏi lăng Trụy Tinh, tĩnh tu ở Đại Mãng, ông ta đã ngộ ra được một kiếm mạnh nhất của mình, chân không kiếm.
Ông ta chế luyện kim loại thành những sợi nhỏ, đưa vào trong kinh mạch trong hai cánh tay, xem chúng như những phù văn mạnh mẽ.
Vào lúc hồn lực hoàn toàn bộc phát, sức mạnh ẩn chứa bên trong sẽ trực tiếp phá vỡ hư không, sau đấy truyền hồn lực trong phi kiếm. Thanh phi kiếm của ông ta lúc này tựa như phi hành trong chân không, không có gió ngăn cản, tốc độ tất nhiên nhanh hơn.
Phi kiếm của người bình thường, nếu như đi thẳng như vậy, cho dù có nhanh hơn nữa cũng chỉ như một cây tên, rất dễ bị cường địch ngăn cản.
Nhưng phi kiếm của ông ta vốn chính là bảy mảnh kiếm ghép lại. Khi tới trước mặt đối thủ, thanh kiếm của ông ta sẽ hóa thành bảy mảnh kiếm, hành tung phiêu hốt vô định, chỉ có ông ta mới biết được quỹ tích tiếp theo của bảy mảnh kiếm đó.
…
Sở Dạ Hàm không biết tại sao Lâm Tịch nhất định phải xuất hiện ở đây.
Theo ông ta nghĩ, một khi tu vi của Lâm Tịch chưa đạt tới Thánh sư, vậy vai trò của Lâm Tịch trong đại chiến này chính là ra quyết sách và thống soái toàn quân, chứ không phải đích thân chiến đấu. Cho nên, nếu như biết được đây là nơi đang có các Thánh sư quyết đấu với nhau, đáng lẽ Lâm Tịch phải tránh xa ra mới đúng.
Ông ta không hiểu, nhưng ông ta có thể dự cảm kiếm sư áo trắng sẽ ra tay.
Vào mùa xuân, con vịt chính là con vật đầu tiên biết nước sông có ấm áp hay không.
Khi thủy triều sắp xảy ra, có rất nhiều con vật ở bên trong có thể tiên đoán được thủy triều sẽ bao phủ bọn chúng.
Trong một chớp mắt trước khi kiếm sư áo trắng ra tay, cái rương lớn màu đồng cổ bên ngoài có vô số hoa văn tinh mịn ông ta mang theo bởi vì cảm nhận được nguyên khí trong không khí dao động khác thường, đã tự động hội tụ hồn lực của ông ta lại.
Người bên ngoài nhìn vào cho rằng cái rương lớn này là một vật để ông ta chứa đựng nhiều vũ khí, nhưng chỉ có ông ta biết rằng cái rương lớn này thật ra chính là bí mật lớn nhất của mình, cũng là bí mật tại sao ông ta với tu vi Đại quốc sư đỉnh phong lại có thể chiến đấu với Thánh sư.
Cho nên, tốc độ ra tay của ông ta không hề chậm hơn kiếm sư áo trắng.
Ngay lúc hai cánh tay tựa như được làm từ kim loại của kiếm sư áo trắng rung động, hồn lực rung động trực tiếp tạo thành một lối đi chân không, các lỗ thủng lớn trên cái rương đồng cổ sau lưng ông ta bỗng nhiên phun ra những luồng khí màu trắng, giống như một con trâu già thở mạnh.
Một cây cột màu bạc từ trong lỗ thủng bắn ra ngoài, đóng đinh trên mặt đất, sau đấy duỗi dài ra và mở rộng ra, cuối cùng là xoay tròn với một tốc độ khó tưởng tượng được.
Giống như một cây dù đang nhanh chóng xoay tròn.
Nhưng cây dù này lại không có mặt dù để che ở trên.
Chỉ có hàng trăm hàng ngàn sợi tơ màu trắng bạch hợp với đỉnh thoi tạo thành mũi nhọn.
Tựa như có vô số sợi xích thật nhỏ đang bay múa trước mặt bọn họ, tạo nên nhiều tầng vòng tròn mờ ảo bằng kim loại.
Sở Dạ Hàm không quán chú hồn lực của mình vào trong vũ khí này.
Bởi vì thân làm bậc tượng sư biết chiến đấu nhất, ông ta chưa bao giờ dùng phương pháp chiến đấu của người tu hành để đối địch.
Thanh vũ khí đang xoay tròn với một tốc độ cao của ông ta nhanh chóng vươn các sợi tơ ra, ngay nháy mắt thanh kiếm của kiếm sư áo trắng phân thành bảy mảnh, các sợi tơ đấy đã quấn lấy các mảnh kiếm thật mỏng.
Mảnh kiếm thật mỏng kêu vang một cái, từng sợi tơ màu trắng bạc không chống đỡ nổi mà đứt gãy, thậm chí cả cây cột đang xoay tròn cũng phát ra vô số tia lửa, bắt đầu bị thương tổn.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch nhìn Đường Sơ Tình một cái.
Bóng đêm ở khu vực này chợt bị xua đi.
Bốn bề sáng như ban ngày.
Đôi mắt của hắn ta phát ra ánh sáng tinh khiết thậm chí còn chói mắt hơn mặt trời ban ngày, phóng thẳng tới Đường Sơ Tình, thấm vào trong cơ thể Đường Sơ Tình.
Bởi vì mất máu rất nhiều, nên hiện giờ Đường Sơ Tình rất yếu, thậm chí là gần như không thể sử dụng hồn lực, nhưng khi tia sáng do Lâm Tịch phóng ra truyền vào trong cơ thể, Đường Sơ Tình lập tức khiếp sợ vô cùng. Đồng thời, đôi mắt của ông ta lại trở nên sáng ngời.
Thanh Ỷ Thiên kiếm dính đầy máu tươi đang ở trong tay ông ta nháy mắt bay lên.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nên thân kiếm đã ma sát mạnh với không khí tạo thành một ngọn lửa màu lam.
Một vệt lửa màu lam xuất hiện ngay trên không trung.
Ngay lúc mọi người nhìn thấy vệt lửa, ở ngay cuối vệt lửa đấy, thanh kiếm của Đường Sơ Tình đã mạnh mẽ chém vào một mảnh kiếm mỏng.
Bất kỳ một mảnh kiếm nào cũng là một phần của thanh kiếm của kiếm sư áo trắng, hoặc có thể nói là bản thể của thanh kiếm đấy.
Một kiếm chém xuống của Đường Sơ Tình vừa rồi tựa như một cây gậy to đập vào lồng ngực kiếm sư áo trắng, trong lúc kiếm sư áo trắng đấy đang chơi trò kéo co với Sở Dạ Hàm.
Bảy mảnh kiếm đó bỗng mạnh mẽ cắt đứt những sợi tơ còn lại, bay trở về.
Cây cột màu trắng đang xoay tròn phát ra vô số tia lửa, phát ra một tiếng “răng rắc” rồi gãy lìa, ngã xuống mặt đất.
Nhưng kiếm sư áo trắng cũng phải run người một cái, lui một bước mới có thể đứng vững.
Ông ta ho nhẹ một cái, máu tươi từ trong miệng phun ra bên ngoài.
Hai cánh tay của ông ta nhất thời cũng không thể đưa lên cao được nữa.
– Thật tiếc cho một vũ khí tinh xảo như vậy.
Lâm Tịch nhìn cây cột màu trắng đã gãy, than thở tự đáy lòng.
Sở Dạ Hàm còn đang rung động bởi quang minh Lâm Tịch phát ra, nhưng lúc này cũng phải khom người xuống, thở dài:
– Thật đáng tiếc.
– Ta nói giết không chết, sự thật chính là như vậy.
Lâm Tịch nghiêng đầu, nhìn Thân Đồ Niệm, nói.