Tiên Ma Biến – Chương 625: Hai thanh kiếm Đường Tàng – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 625: Hai thanh kiếm Đường Tàng

Đông đi xuân tới, hoa nở lại tàn, vạn vật biến hóa, dù là lớn hay nhỏ nhưng tất cả đều phải tuân theo tự nhiên.

Quăng một hòn đá lên cao, cho dù ném cao đến đâu, cuối cùng cũng phải rơi xuống đất. Cũng như vậy, tùy cùng một kích thước, nhưng hoàng kim hiển nhiên luôn nặng hơn cái bánh bao. Dù nước chảy mạnh như thế nào, nhưng tất nhiên cũng phải chảy từ trên cao xuống thấp…Đây chính là quỹ tích và lý lẽ của tự nhiên. Sinh trưởng trên thế gian này, dù sinh linh có mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể thoát khỏi quy luật tự nhiên.

Một ngàn binh sĩ mặc trọng khải bình thường còn có thể tiêu hao hết hồn lực một Thánh sư, có thể đè chết một Thánh sư, huống chi đây là một đội quân chính quy mặc toàn trọng khải Dạ Ma.

Đội quân này chính là đội quân quan trọng nhất trong bảy lộ quân Đại Mãng.

Một Thánh sư đấu với đội quân này cũng như đứa trẻ đánh với người lớn, đứa trẻ có thể vung quyền đánh ngã người lớn được sao?

Vào lúc Chung Thành và Lâm Tịch lần lượt xuất hiện, lòng tin của nam tử mặc áo đen, tay cầm đoản kiếm màu cam đúng là đã bị lay động. Hắn thẳn thắn thừa nhận mình không đủ tự tin, nhưng nếu như lý lẽ bình thường nhất bị đánh bại, vậy đối với hắn, đối với thế giới này, việc hắn tu hành không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng nếu như không chiến, vậy chẳng lẽ hắn phải hoài nghi toàn bộ thế giới này, hoài nghi những gì mình đã trải qua trong cuộc đời?

Sức mạnh của người tu hành vốn dựa vào bản thân và trời đất, nhưng cho dù là tự thân, người tu hành vốn đã sử dụng rất nhiều nguyên khí trời đất rồi. Nếu như ngay cả trời đất này cũng không thể dựa được nữa, vậy người tu hành còn có thể đặt chân trong trời đất sao?

Cho nên, tên Thánh sư mặc áo đen, tay cầm đoản kiếm màu da cam này quyết định đánh một trận.

Thánh sư mặc áo lam bên cạnh hắn cũng thế.

Một người mặc trọng khải Dạ Ma như người sắt ở thế giới hiện đại bước vào phố Trùng Minh.

Nam tử mặc áo đen, tay cầm đoản kiếm màu da cam nhìn thấy Lâm Tịch đang nói chuyện với mấy người Dạ Oanh, Chung Thành, nhưng âm thanh rất bé, đồng thời xoay cả người lại. Trong màn đêm đầy gió mưa như thế, tên Thánh sư mặc áo đen này không thể dựa vào cách đọc môi để biết được hiện giờ Lâm Tịch đang nói gì.

Biện pháp đối địch tốt nhất hiện giờ hẳn là dùng các quân sĩ mặc hồn binh trọng khải kia tiêu hao hồn lực đối phương, nhưng tên Thánh sư mặc áo đen cầm kiếm này cảm thấy không thể đợi thêm được nữa. Bởi vì càng chờ đợi, lòng tin của hắn càng dao động, kiếm thế càng yếu ớt hơn.

Cho nên, ngay lúc này hắn hít một hơi thật sâu, buông lỏng tay mình.

Thanh tiểu kiếm màu cam trong tay hắn tự động bay lên trời cao, lóe lên rồi biến mất trong mưa bụi. Khi xuất hiện lại, thanh tiểu kiếm này đã hóa thành một luồng ánh sáng, xuất hiện trên đầu Lâm Tịch, vẽ một đường vòng cung rõ ràng trên không trung rồi cắt xuống cổ Lâm Tịch.

Lâm Tịch không nhúc nhích.

Mấy người Cao Á Nam, Khương Tiếu Y bên cạnh hắn cũng không hành động.

Bởi vì bọn họ còn chưa có khả năng chiến đấu với Thánh sư, đối thủ của hai tên Thánh sư Đại Mãng này chính là Dạ Oanh và Chung Thành. Cái bọn họ cần làm chính là không để cho những hồn binh trọng khải Đại Mãng kia quấy nhiễu Chung Thành và Dạ Oanh đang chiến đấu với Thánh sư đối phương.

Người hành động là Chung Thành.

Đối với người tu hành bình thường, tốc độ của thanh tiểu kiếm màu cam đã đạt tới cực điểm, tựa như gió lạnh đột ngột xuất hiện, nhưng Chung Thành vẫn kịp thời bước ra trước một bước.

Vừa sải bước ra, đại tác phẩm khói lửa của cuộc chiến đấu giữa hai người tu hành đã xuất hiện.

Xung quanh người Chung Thành xuất hiện những cơn cuồng phong, vô số hạt mưa nhỏ bị bắn ra bên ngoài, xoay tròn lại rồi tạo thành một mặt gương trong suốt. Khiến cho khoảng không giữa Chung Thành và mấy người Lâm Tịch trở nên mông lung huyền ảo.

Đồng thời hai tay của hắn giơ lên, ôm lại trong không trung. Cả hai tay hắn ta đều tỏa sáng, tựa như đang ôm lấy một vầng trăng.

Một thanh phi kiếm, một vầng trăng sáng.

Chung Thành đơn giản mà dứt khoát, dùng vầng trăng sáng này để ngăn cản thanh tiểu kiếm màu da cam.

Nhưng ngay lúc này, vào lúc đám người Lâm Tịch còn chưa kịp biết được chuyện gì đã xảy ra, thanh phi kiếm màu cam đang tỏa sáng này đột nhiên ảm đạm. Hai luồng nguyên khí mãnh liệt dao động, tựa như có hai đóa hoa sen bình thường nở rộ, đồng thời xuất hiện trước mặt Thánh sư áo đen và Thánh sư áo lam.

Kiếm khí lăng lệ chấn nát mưa bụi thành những đường tơ mỏng màu trắng, lan tràn khắp không trung. Nhưng bởi vì mang theo sức mạnh cường đại, đồng thời dừng lại trên không trung quá lâu, nên những đường tơ mỏng đấy như đọng lại thành một mặt gương.

Một thanh tiểu kiếm hình dáng ngà voi, một thanh tiểu kiếm màu lam, đồng thời từ trong tay áo Thánh sư áo đen và Thánh sư áo lam bay ra ngoài, mang theo sức mạnh bàng bạc bay sát mặt đất, đồng loạt đâm về Dạ OanH!

Cái khăn che mặt màu đen của Thánh sư mặc áo đen và chiếc mặt nạ màu trắng của Thánh sư mặc áo lam đều bị khí tức cuồng bạo trên người hai người chấn vỡ, bởi vì hai người đều cảm thấy không cần thiết phải che giấu thân phận của mình nữa.

Vào ngày Cốc Tâm Âm và Vân Hải liên thủ ám sát hoàng thúc Đường Tàng, hai thanh phi kiếm này đã từng xuất hiện.

Thanh tiểu kiếm hình dáng ngà voi có tên “Thánh thiên tượng”, thanh tiểu kiếm màu lam có tên “Trí tuệ hải”, đều xuất từ Đường Tàng.

Cho nên, tên Thánh sư mặc áo đen chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng hoàng thúc Tiêu Tương Đường Tàng năm xưa, Đường Tàng đệ nhất kiếm sư Hàn Tư Tử. Thánh sư mặc áo lam chính là con nuôi của Tiêu Tương, Tiêu Tuệ Hải.

Dù là Hàn Tư Tử hay Tiêu Tuệ Hải, vào ngày hoàng thúc Tiêu Tương bị Cốc Tâm Âm giết chết, tân hoàng Đường Tàng và Hạ phó viện trưởng có hiệp nghị hòa bình bí mật, họ đã không còn chỗ đặt chân ở Đường Tàng. Cho nên, hai người này dứt khoát gia nhập cuộc chiến giữa Đại Mãng và Vân Tần, núi Luyện Ngục và học viện Thanh Loan.

Đối với Hàn Tư Tử, trong trận đánh với Vân Hải khi trước, hắn thua không chỉ mất nơi đặt chân, mà còn mất cả kiêu ngạo và dũng khí.

Nếu như trong lúc chiến đấu và tu hành mà xuất hiện sợ hãi, vậy cho dù là Thánh sư, họ cũng đã bước qua ngọn núi cao nhất trong đời mình, bắt đầu đi về điểm cuối trên con đường tu hành. Chỉ khi chiến thắng được một đối thủ cường đại khác, bọn họ mới có thể khôi phục cảnh giới như trước, kéo mình trở lại con đường tu hành và đỉnh phong…Cho nên, so với bất kỳ thời khắc nào trong quá khứ, Hàn Tư Tử càng cẩn thận hơn.

Chiếc khăn che mặt và chiếc mặt nạ của hai người không chỉ vì muốn che giấu thân phận của họ, mà còn muốn che giấu một kiếm vừa rồi.

Thanh tiểu kiếm màu da cam trông thật bén nhọn, nhưng đó chỉ là “giả kiếm”.

Hành động trong nháy mắt buông một thanh phi kiếm ra, dốc hết sức mạnh đổ vào một thanh phi kiếm khác, nói thật đơn giản, nhưng muốn thực hiện lại là việc cực kỳ khó khăn. Có thể hình dung việc này bằng cách có một người muốn đổ rất nhiều nước vào một cái vạc lớn, sau đấy bưng cái vạc lớn đấy đổ vào một cái vạc thứ ba, mọi việc phải như mây trôi nước chảy, thật sự là cực kỳ khó khăn.

Hàn Tư Tử cũng không biết rằng ngoại trừ mình ra, trên thế gian này còn có ai làm được hay không, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn ta dùng chiêu thức giả kiếm như vậy.

Vầng trăng sáng kia chính là chiêu thức mạnh nhất của Chung Thành, vô cùng mạnh mẽ, tựa như dốc cả thân thể vào bên trong, trong tình huống bị giả kiếm của hắn thu hút, tuyệt đối không biến thế kịp. Mà Dạ Oanh tuy mạnh, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Nghê Hạc Niên, nên không thể ngăn cản một kiếm toàn lực của hai người.

Vì thế, trong lòng Hàn Tư Tử, sau chiêu kiếm này, Dạ Oanh hẳn phải chết.

Hai thanh phi kiếm, cực kỳ ăn ý chia ra trước sau, đâm về ngực và eo lưng Dạ Oanh.

Đối mặt với hai thanh phi kiếm, lựa chọn của Dạ Oanh chính là lấy một ngón tay gõ vào trường đao trong tay mình.

Trường đao trong tay Dạ Oanh chấn động, vô số âm thanh chói tai vang lên, tựa như tạo thành rất nhiều phù văn. Khi âm thanh vang lên, có rất nhiều luồng sức mạnh vô hình cùng lúc xuất hiện trước mặt bà ta, đánh trúng thanh phi kiếm màu lam.

Dạ Oanh chỉ có thể ngăn cản một kiếm.

Bà ta lựa chọn ngăn cản thanh phi kiếm màu lam đang tới trước.

Thanh tiểu kiếm hình dáng ngà voi của Hàn Tư Tử ầm ầm đâm tới ngực Dạ Oanh. Khi cảm thấy thành công đã ngay trước mặt, thanh phi kiếm của mình chuẩn bị đâm sâu vào da thịt đối phương, Hàn Tư Tử bất giác hưng phấn không thôi.

Nhưng sau một khắc đó, đôi mắt của hắn lại bị vô vàn cảm xúc phức tạp bao phủ.

Bởi vì hắn cảm giác được tất cả sức mạnh đang từ trong lồng ngực dâng lên của Chung Thành, tựa như một vầng trăng sáng đột ngột xuất hiện, rồi từ trên cao đánh xuống, không phải đánh vào thanh giả kiếm của hắn, mà chính là mạnh mẽ tấn công thanh kiếm Thánh thiên tượng đã tương thông với thân thể và hồn lực của hắn!

Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, không thể thay đổi.

Thanh tiểu kiếm màu lam chấn động mạnh, trên thân kiếm xuất hiện vô số khe nứt trong suốt.

Sắc mặt Tiêu Huệ Hải trắng như tờ giấy, máu tươi từ trên ngón tay rơi xuống, thanh tiểu kiếm màu lam nhanh chóng lướt về.

Trăng sáng biến mất, hai ống tay áo của Chung Thành căng phồng lên rồi bể tan tành, trên da thịt xuất hiện một vết thương dài hẹp rất nhỏ.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Đồng thời, thanh tiểu kiếm hình dáng ngà voi vỡ vụn.

Có một số mảnh vụn bay ngược về phía Hàn Tư Tử ở đằng xa, kèm theo đó là những mảnh vỡ vô hình trăng sáng của Chung Thành, ẩn bên trong đấy còn có sức mạnh hồn lực khủng khiếp.

Trên người Hàn Tư Tử xuất hiện năm sáu lỗ thủng thật nhỏ, thanh tiểu kiếm hình dạng ngà voi bay ra khỏi lưng hắn, rơi xuống.

Những luồng máu tươi màu đỏ từ năm sáu lỗ thủng rất nhỏ đấy chảy ra ngoài, thậm chí ở mũi miệng của hắn cũng xuất hiện máu tươi sềnh sệch.

Chung Thành lắc đầu, ngồi xuống đất.

Sau trận chiến với Nghê Hạc Niên, hắn đã bị nội thương nghiêm trọng, sau khi sử dụng chiêu thức vừa rồi, hắn đã mất hết chiến lực. Tuy nhiên, hắn có thể xác định rằng ít nhất mình cũng khiến Hàn Tư Tử không thể chiến đấu được nữa, nên mặc dù tiếc nuối, hắn ta vẫn nở một nụ cười thỏa mãn.

Hàn Tư Tử lập tức ngã xuống.

Phi kiếm vỡ nát, nội phủ bị thương nặng, thương thế của hắn ta còn nặng hơn Chung Thành, nhưng bị thương nặng nhất chính là nội tâm của hắn.

Người tu hành càng có tu vi cao, nhất là đạt đến Thánh sư như hắn, chiến đấu trông rất đơn giản, nhưng kỳ thật lại vô cùng huyền ảo, nhanh chóng phân thắng bại, thậm chí là phân sinh tử.

Giữa hai Thánh sư, chỉ là một lần thở ra hít vào, rất có thể sẽ biết được ai mạnh hơn ai yếu hơn, đây là chuyện rất bình thường. Bởi vì đối với người bình thường, đó chỉ là một lần hít thở bình thường, nhưng đối với Thánh sư, họ đã dốc hết cả tu vi cũng như lĩnh ngộ đời mình vào trong.

Cho nên, Hàn Tư Tử không phải là không thể chấp nhận việc mình bị thương nặng như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, cái hắn không tiếp nhận được chính là mọi việc diễn ra không có lý lẽ.

Vì thế, hắn ta cảm thấy thật trống rỗng, thật mơ hồ.

Tiêu Tuệ Hải bị thương nhẹ hơn, vẫn có thể ra tay được. Mặc dù cả hai bên đều bị mất đi một Thánh sư, nhưng toàn thế cục vẫn diễn ra theo chiều có lợi đối với bọn họ, nên hắn không quá hoảng loạn.

Tuy nhiên, có một điều mà chính hắn cũng không nhận ra, đó chính là lòng hắn đã sợ hãi.

– Bọn họ chỉ có mấy người, mau giết chết bọn họ!

Hắn thu hồi thanh phi kiếm màu lam của mình, để ngay trước người mình, đồng thời lớn tiếng ra lệnh đối với những quân sĩ mặc trọng khải Dạ Ma đã xuất hiện trong tầm mắt mình.

Trong tình thế như vậy, hắn hiển nhiên sẽ không để mình đi liều mạng, mà dựa vào một ngàn quân sĩ mặc trọng khải Dạ Ma để giết chết đối phương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.