Tiên Ma Biến – Chương 622: Trả giá thật đắt – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 622: Trả giá thật đắt

Đại quân Đại Mãng tràn vào lăng Đông Cảnh tựa như một cơn nước lũ, mà tất cả đường phố trong thành lại là mương máng.

Mặc dù hiện giờ có bảy vạn đại quân đồng thời xông vào trong thành, khí thế như cơn hồng thủy, nhưng cho dù cơn hồng thủy này có thể phá tan mọi phòng ốc, nó vẫn bị vô số đường phố phân cách thành những dòng nước riêng biệt.

Chiến đấu trên đường phố như vậy, quân đội Vân Tần tất nhiên muốn ngăn ngừa từng nhánh quân, từ từ tiêu diệt đại quân Đại Mãng. Mà quân đội Đại Mãng lại muốn thọc sâu cắt vào, dựa vào ưu thế binh lực, chia ra bao vây quân đội Vân Tần trong từng khu phố, giống như cắt bánh ngọt vậy, rồi từ từ giết chết quân đội Vân Tần.

Trong một ngõ phố hẹp, có vô số bộ quân Đại Mãng đang xông tới.

Chợt ngay trong ngõ phố hẹp đấy vang lên vô số âm thanh dây cung chấn động như có vô số con ve sầu cùng lúc bay lên. Ngay trong nháy mắt đấy, có rất nhiều mưa tên màu đen Vân Tần đâm rách mái nhà, từ trong ngõ phố bắn ra ngoài, nhắm thẳng vào trong đội quân Đại Mãng.

Từng tên lính Đại Mãng bi thảm ngã xuống đất, thậm chí còn có nhiều người bị trúng hơn hai mươi cây tên.

– Tam quân! Lên!

Một tên tướng lãnh Đại Mãng nhìn thấy thuộc hạ của mình không ngừng ngã xuống, sắc mặt khó coi vô cùng, lớn tiếng hô quân lệnh.

Một hàng Khinh khải quân cầm chiến phủ từ sau lưng hắn chạy lên trước, xông vào trong những ngôi nhà ở hai bên ngõ phố.

Khinh khải quân, trọng khải quân đều là khắc tinh của tiễn quân và bộ quân. Nhưng khi đội Khinh khải quân này của Đại Mãng xông vào trong những ngôi nhà vừa bắn ra ra ngoài, bên trong lại trống không. Ngoại trừ hai bên cửa sổ có rất nhiều lỗ thủng do bị tên bắn, dưới sàn nhà có rất nhiều dấu chân cho thấy vừa rồi có không ít tiễn quân Vân Tần đã đứng ở đó bắn tên ra, bọn họ không thể nhìn thấy bất kỳ ai của quân đội Vân Tần.

Một hàng kỵ quân Đại Mãng dũng mãnh bước đi trên con đường chính dẫn vào thành lăng Đông Cảnh, bộ quân hai bên tràn vào những phố nhỏ ở hai bên, không ngừng tìm kiếm lục soát.

Hơn năm mươi quân sĩ mặc trọng khải Dạ Ma Đại Mãng đi trước mở đường, nhằm tránh quân đội Vân Tần bố trí dây cản ngựa và dây thép.

Ở ngay phía trước, trên con đường rộng rãi được lát gạch xanh, có những tảng đá đã được nạy ra bên ngoài, kết hợp với bùn đất tạo thành một bức tường đất vừa dày vừa rộng, phong bế hoàn toàn con đường chính.

Nhìn đống đất đá trước mặt mình cao chưa tới hai thước, chỉ có thể ngăn cản một số quân giới không thể vượt qua được, một tên tướng lãnh Đại Mãng mặc quân giáp khinh miệt đưa tay lên. Hơn năm mươi tên quân sĩ mặc trọng khải Dạ Ma Đại Mãng kia đi vòng qua tường đất, mà những chiến mã đằng sau cũng bắt đầu tăng tốc, chạy nhanh, đạp vó trên tường đất hơi dốc, nhảy qua bên kia.

Trong hơn một năm qua, kỵ quân Đại Mãng đã bắt đầu được huấn luyện nghiêm ngặt như quân đội chính quy Vân Tần, vô cùng gian khổ. Dưới sự huấn luyện nghiêm ngặt cũng như thưởng phạt phân minh của Văn Nhân Thương Nguyệt, sau những lần phải trả giá, cái quân đội Đại Mãng nhận được bây giờ chính là trình độ cưỡi ngựa cao siêu.

– Nếu như có người nào nhảy không qua, đó là do bất tài vô dụng, là phế vật liên lụy đến quân đội, lập tức xử quyết.

Trong lúc nhìn vào đống đất đá chất cao đó, tên tướng lãnh này thầm nghĩ.

Hiện giờ xung quanh đội quân Đại Mãng này không có bất kỳ binh lính Vân Tần nào, nhưng ngay lúc tên tướng lãnh Đại Mãng nghĩ như vậy, đồng thời giục ngựa nhảy qua bức tường đất đó, đột nhiên có những cây trường thương từ bên trong đống đất đá đó đâm xuyên ra bên ngoài, hất tung lớp đá xanh phủ ở ngoài cùng.

Ít nhất cũng có hơn trăm cây trường thương màu đen đâm thủng ra ngoài với tốc độ cực nhanh, tựa như đây là trận pháp mâu đánh thẳng mà Lâm Tịch đã từng tập luyện ở học viện Thanh Loan.

Một thanh trường thương màu đen đâm xuyên thủng bụng con ngựa mà tên tướng lãnh này đang cưỡi. Mũi thương sắc bén trực tiếp đâm xuyên thân ngựa, tiếp xúc với cái mông của tên tướng lãnh này rồi thọc sâu vào bên trong.

Mỗi một thanh trường thương màu đen đâm ra ngoài tựa như mang theo sức mạnh vô cùng kiên quyết.

Bởi vì mỗi một quân sĩ Vân Tần mai phục trong hầm bên dưới đã ẩn nhẫn từ lâu, đã súc tích sức mạnh của mình rất lâu, nay vừa xuất kích lập tức sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.

Sự khinh miệt trong ánh mắt tên tướng lãnh kỵ quân nhanh chóng biến mất, hóa thành nỗi sợ hãi và đau đớn vô tận.

Trong tíc tắc đó, hắn ta nghe thấy có âm thanh trường thương đụng vào vách gỗ hai bên. Đến lúc này hắn ta mới biết được rằng bên trong đống đất đá trước mặt mình, trong những cánh cửa che lấp các cửa hàng, trong những đường hầm bên dưới, tất cả đều có quân nhân Vân Tần ẩn núp!

Đằng trước là vô số quân sĩ mặc trọng khải rống to xông tới, đằng sau lại có những kỵ quân dũng mãnh không sợ chết vung đao chém giết, các quân sĩ bên dưới lại không ngừng lấy trường kích đâm ra ngoài, dốc hết sức mạnh trong người mình. Trong không trung trên con đường chính dẫn vào thành, vô số âm thanh gào thét đau đớn vang lên không ngừng nghỉ.

Từng vật lớn từ trong bầu trời đêm mạnh mẽ đập xuống, những luồng máu tươi, những cánh tay cánh chân bị dập nát từ trong trận địa quân đội Đại Mãng văng ra ngoài.

Trên con phố này không có xe bắn đá, nhưng trong một con đường ở bên cạnh, lại có rất nhiều cây cối được dựng sẵn từ trước.

Ngay từ ban đầu, số cây cối này đã được dùng dây da buột chặt lên trên cao. Trong nháy mắt vừa rồi, đã có những lưỡi dao màu đen được vung lên cao rồi chém xuống, chặt đứt những sợi dây da buột chặt, khiến cho số cây cối này được bắn mạnh ra ngoài.

Trong cùng một lúc, những đợt phục kích như vậy không ngừng xuất hiện trong những con phố trong thành lăng Đông Cảnh.

Quân nhân Vân Tần có ưu thế địa lợi tuyệt đối, lợi dụng số bẫy rập mình đã thiết kế từ trước, khiến cho quân đội Đại Mãng liên tục bị chém chết, tiêu hao lực lượng dần dần.

Những tất cả quân nhân Vân Tần cũng phát hiện được một việc: Phần lớn các quân sĩ Đại Mãng này đều đang trong tình trạng hưng phấn cực độ, đối mặt với vô số bẫy rập có thể khiến người nhìn phải hoảng sợ cũng như thất kinh, nhưng bọn quân sĩ Đại Mãng này không những không sợ hãi mà còn cảm thấy kích thích lạ thường, dũng mãnh vung đao chém giết.

Mà ở nhiều khu vực khác, có một số đội quân Đại Mãng không hề đi vào khu vực có bẫy, dựa vào ưu thế binh lực cũng như khí thế đang rất tốt, cho nên quân đội Vân Tần lập tức bị thương vong thảm trọng.

Tại quân bộ tối cao thành lăng Đông Cảnh ở Vô vi quán, quân tình trong thành luôn được truyền vào bên trong. Tăng Nhu và các tướng lãnh quân đội khác không ngừng dùng bản đồ bằng cát quân đội để suy diễn tình huống chiến đấu sẽ như thế nào, điều chỉnh quân đội chiến đấu một cách thích hợp.

Lâm Tịch nghiêm mặt nhìn tấm bản đồ bằng cát này.

Cứ mỗi khi có một mặt cờ nhỏ Vân Tần trên bản đồ ngã xuống, có nghĩa chỗ đấy đã bị quân đội Đại Mãng chiếm lấy, cũng có nghĩa có vô số quân nhân Vân Tần đã vĩnh viễn ngã xuống.

Tuy hiện giờ đang ở trong Vô vi quán, nhưng Lâm Tịch có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí ươn ướt, cho dù không phải suy nghĩ quá nhiều, hắn cũng có thể biết tình hình chiến đấu bên ngoài hiện đang thảm thiết như thế nào.

Lâm Tịch không muốn bất kỳ đội quân Vân Tần nào phải hi sinh, nhưng chỉ có hắn mới biết rõ rằng năng lực mạnh nhất của hắn, lại bị giới hạn trong thời gian mười phút đồng hồ.

Bây giờ là đêm tối, trong tình huống Thần mộc phi hạc không thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ chiến cuộc nữa, cách truyền tin duy nhất chính là dùng tên bắn. Tính từ lúc quân trinh sát quan sát chiến cuộc, dùng tên bắn đến chỗ hắn, rồi hắn phải điều động quân đội, ít nhất cũng phải mất hết 1 đình. Như vậy, trong suốt đêm nay, hắn chỉ có khoảng ba lần ra tay.

Cho nên, đối với một Tướng thần như hắn, quyết sách của Thân Đồ Niệm thật sự rất có lợi cho hắn.

Bởi vì nếu cuộc chiến này càng kéo dài, hắn càng có thể sử dụng năng lực đặc biệt này nhiều hơn.

Hiện giờ Thân Đồ Niệm tấn công như vậy, sợ rằng phải qua một đêm này, kéo dài cho đến tận trưa ngày mai, cuộc chiến ở lăng Đông Cảnh mới có thể kết thúc hoàn toàn.

Hắn không thể nào cứu hết các quân nhân Vân Tần đang chiến đấu trong thành này, chỉ có thể tích tụ sức mạnh, sử dụng vào thời khắc quan trọng nhất.

Tăng Nhu, các tướng lãnh, mưu sĩ trong quân bộ đều đang cùng với Lâm Tịch nhìn vào bản đồ bằng cát.

Bởi vì yêu cầu duy nhất của Lâm Tịch chính là tuyệt đối tin tưởng hắn và phải truyền quân tình cho hắn nhanh nhất, cho nên một khi có bất kỳ quân tình nào truyền đến, tất cả đều được đưa cho Tăng Nhu và Lâm Tịch.

Nếu như quân tình quá khẩn cấp, quân đội Vân Tần sẽ sử dụng phương thức bắn tên truyền tin. Các tiễn thủ Vân Tần có nhiệm vụ truyền tin hiện giờ có ở khắp trong thành, một khi có việc gấp xảy ra, bọn họ sẽ không ngừng bắn tên tới các điểm khác, cuối cùng truyền tới Vô vi quán.

“Phập!”.

Một cây tên kim loại màu đen xuyên qua khung cửa sổ đang được mở toang, bắn trúng một cây gỗ dựng đứng.

Trong khi âm thanh còn chưa ngừng hẳn, nguyên cả cây tên còn đang rung động, Tăng Nhu đã nhanh chóng xé đi sợi dây cuộn tờ giấy nhỏ ở ngay cuối cây tên, mở ra đọc.

Mới chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt vốn điềm đạm và lạnh lùng của Tăng Nhu lập tức tái đi.

Các tướng lãnh và mưu sĩ khác nhìn thấy nội dung trên tờ giấy nhỏ cũng không nhịn được mà cả người run rẩy, trong đó có hai tướng lãnh bất giác nhìn về phía Lâm Tịch. Bọn họ lo lắng Lâm Tịch vừa nhìn thấy tin báo tử của một số người, không chịu được mà kích động, cuối cùng ra những quyết định sai lầm, nhưng bọn họ nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tịch hiện giờ vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng.

Cũng trong nháy mắt đó, Lâm Tịch trực tiếp quát to trong lòng, sử dụng “bánh xe màu xanh” trong đầu mình.

Sinh tử một một hoặc hai Thánh sư, cùng với tiêu diệt được một đội quân quan trọng của quân địch, tất cả đã đủ để hắn phải sử dụng sức mạnh đặc biệt của mình.

Cảnh vật nhanh chóng biến đổi, tất cả quay về khoảng mấy đình lúc trước.

– Ta tới phố Trùng Minh! Nếu như có quân tình khẩn cấp, nhanh chóng đưa tới phố Trùng Minh!

Trong khi Tăng Nhu, các tướng lãnh và mưu sĩ khác còn lắng nghe một quân sĩ truyền miệng quân tình, Lâm Tịch đã quát to lên. Sau đấy, hắn ta không hề dừng lại, trực tiếp nhảy ra ngoài, phóng lên Thần mộc phi hạc đang chờ bên ngoài, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng nhạt bay lên không trung.

– Phố Trùng Minh?

Mấy tức sau đấy, Tăng Nhu và các tướng lãnh Vân Tần đang có mặt ở đây mới tỉnh giấc, tất cả gấp rút nhìn vào bản đồ bằng cát ngay trước mặt mình.

Hiện giờ bọn họ còn chưa kịp nghĩ đến câu nói của Lâm Tịch có nghĩa gì, bởi vì vừa nhìn vào trong bản đồ bằng cát, nhìn thấy ở phố Trùng Minh có một lá cờ màu đỏ, bọn hắn lập tức nín thở.

Trên bản đồ bằng cát của quân đội, chỗ nào có một lá cờ màu đỏ cắm lên, có nghĩa chỗ đấy có một Thánh sư Vân Tần.

Phố Trùng Minh có một Thánh sư Vân Tần trấn giữ.

Bởi vì đằng sau khu chợ nhỏ hẹp và đày đặc đó là một mảnh đất trống, một khi quân đội Đại Mãng có thể công phá chỗ đấy, bọn chúng có thể tổng tiến công, quân đội tràn vào đánh phía sau quân đội Vân Tần, nên bọn họ mới để một Thánh sư Vân Tần trấn giữ.

Hiện giờ Lâm Tịch nói sẽ đi tới phố Trùng Minh.

Vậy có phải sẽ có một đội quân đủ khả năng giết chết Thánh sư sẽ tới đấy?

– Truyền lệnh nhanh, nếu như có quân tình khẩn cấp, tìm cách báo tới phố Trùng Minh!

Tăng Nhu hít sâu một hơi, phá vỡ không khí đang lắng đọng:

– Chúng ta tiếp tục!

Hắn hiểu rằng bất kể thế nào đi nữa, nếu như Lâm Tịch đã quyết định tới đó, hắn không cần phải quan tâm hay suy nghĩ quá nhiều, điều hắn phải làm chính là thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.