– Đúng là đệ nhất tiễn sư Đại Mãng, Công Tôn Dương.
Trên Thần mộc phi hạc, Lý Ngũ chậm rãi thở ra một hơi, cảm khái.
Hắn ta không thể nhìn thấy bằng mắt mình, nhưng mặc dù đang ở độ cao như vậy, hắn ta vẫn cảm giác được sức mạnh kinh khủng của Công Tôn Dương trong lúc giương bắn ngăn cản Đại hắc.
Đối với những cường giả đỉnh cao của địch quốc Đại Mãng như Công Tôn Dương, hiển nhiên học viện Thanh Loan hiểu rõ hơn người bình thường rất nhiều.
Công Tôn Dương giương cung bắn tấm bia đá trên tường thành hoàng thành Đại Mãng vào ba thời điểm khác nhau trong ngày, từng có người của học viện đến hiện trường xem xét. Vị trí của ba cây tên cũng như sức mạnh xuyên thấu vào trong tấm bia đá, từng chi tiết đều được truyền về học viện, cuối cùng học viện đã kết luận rằng trong tình huống sử dụng hồn binh trường cung ngang bằng nhau, Đông Vi chưa chắc thắng được Công Tôn Dương.
Cho nên, trên con đường “tiễn đạo” này, Công Tôn Dương thực sự là một thiên tài, là một tông sư.
Trong chiến dịch lăng Đông Cảnh này, Công Tôn Dương chính là một đại sát khí của quân đội Đại Mãng, đủ để giết chết một hoặc hai Thánh sư bên Vân Tần.
Nhưng một cường giả như vậy còn chưa thật sự ra tay, không ngờ đã chết ở đây.
Cho dù Lý Ngũ là người bên quân đội Vân Tần và Lâm Tịch, nhưng ông ta cũng cảm thấy than thở không thôi.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Biên Lăng Hàm một cái, nói:
– Coi như là huề nhau, không lời cũng không lỗ nhỉ?
Lý Ngũ liền giật mình. Nhận ra sự bình tĩnh trong lời nói của Lâm Tịch, lại nghĩ đến việc mình đang tiếc hận vì bên đối phương mất đi một cường giả cực mạnh là điều không nên có, nên hắn ta lập tức kiềm chế cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng mình, đồng thời gật đầu, cười nói;
– Lăng Hàm chỉ có thể toàn lực ra tay một lần. Một người có thể giết chết Thánh sư đối phương, nhưng đổi lại là một tiễn thủ cũng có khả năng giết chết Thánh sư bên ta, cộng thêm việc ngươi đã bại lộ, hồn lực tiêu hao tương đối nhiều, đúng là đã huề nhau rồi.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói:
– Nếu đối phương đã biết là đệ tử…vậy chúng ta phải lớn lối hơn, tiếp tục đả kích tinh thần đối phương, tranh thủ kiềm chút tiền lời chứ.
Lý Ngũ cười cười.
Hắn ta không biết Lâm Tịch muốn làm gì, nhưng hắn biết rằng nếu như Lâm Tịch đã nói như vậy, vậy việc Lâm Tịch chuẩn bị làm kế tiếp nhất định rất quang minh.
– Nếu như các ngươi cho rằng mình thắng, vậy đã sai rồi.
Lâm Tịch lên tiếng, truyền hồn lực vào trong giọng nói, vang vọng khắp không trung.
Tiếp theo, cả người hắn bỗng nhiên phát sáng chói lóa.
Trong cơn mưa bụi đang thầm lặng rơi xuống, một vầng mặt trời chói mắt bất ngờ xuất hiện.
Sau đấy, Lâm Tịch lấy ra một cây tên màu đỏ thẫm, bắn xuống.
Mục tiêu của cây tên này chính là quân kỳ nước Nam Ma cũ kỹ.
Cây tên màu đỏ mang theo dòng xoáy màu trắng đáng sợ rơi xuống, biến thành một ngọn lửa chói mắt, phát ra khói trắng dày đặc, tựa như một ngôi sao đang rơi.
Người cầm quân kỳ nước Nam Ma cũ kỹ chính là một người tu hành Đại Mãng mặc trọng khải Thiên Ma.
Đối mặt với cây tên do Lâm Tịch bắn xuống, người tu hành Đại Mãng không thể nghĩ ra phương pháp nào để ngăn cản lập tức quát to lên, ném quân kỳ ra đằng sau mình. Cả thân thể nặng nề bỗng nhiên chấn động mạnh, sau đấy hắn ta nhảy lên cao, lấy thân thể làm khiên để che cho quân kỳ.
Khí thế hắn ta cực kỳ quyết liệt.
Nhưng ngay nháy mắt tiếp xúc với thân thể hắn, cây tên đang bốc cháy mạnh mẽ bỗng nhiên bị chấn nát, biến thành vô số ngọn lửa rất nhỏ rồi bùng cháy dữ dội, trực tiếp bao phủ cả thân thể sắt cứng và tấm quân kỳ ở phía sau.
Tất cả quân nhân và người tu hành Đại Mãng đều nhìn thấy ánh sáng trên Thần mộc phi hạc cũng như cây tên được bắn xuống.
Mặc dù Lâm Tịch không nói tên mình ra, nhưng những người Đại Mãng đang ở đây đều biết người đang ở trên Thần mộc phi hạc chính là cơn ác mộng của bọn họ ở hành tỉnh Nam Lăng lúc trước, Lâm Tịch.
Mà vào lúc này, Lâm Tịch đã thật sự biến thành một cơn ác mộng khác to lớn bao phủ tâm trạng bọn hắn.
Cho dù là những đốc quân Đại Mãng chuyên cầm trường đao để chém đầu các binh sĩ Đại Mãng nhụt chí, lúc này cũng cảm thấy run rẩy.
– Cảnh giới tối cao của chiến đấu chính là không chiến mà khuất phục được người.
Trong chiếc xe ngựa đang được bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ cẩn thận, giọng nói ôn hòa khi nãy đột nhiên cảm khái:
– Nếu như là lúc bình thường, Lâm Tịch sử dụng thủ đoạn như vậy, trận chiến này đã được phân thắng bại rồi.
Thường ngày ở Đại Mãng, bảy tên kiếm sư cung đình đang ở đây đều được coi là con cưng của trời đất, thiên phú và tu vi vượt xa những người cùng tuổi, nhưng nghe thấy tôn sư mình nói vạy, bọn họ chỉ biết im lặng trầm mặc.
Nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt quân kỳ nước Nam Ma, cùng với bóng người phát ra ánh sáng đang đứng trên Thần mộc phi hạc, sự kiêu ngạo ban đầu của bọn họ đã biến mất sạch sẽ.
…
Ánh sáng trên không trung dần biến mất, Thần mộc phi hạc bay về phía lăng Đông Cảnh.
Một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt cũng dùng vải đen che lại, từ một hàng quân sĩ Đại Mãng chậm rãi bước ra ngoài, đi tới bên cạnh Thân Đồ Niệm.
– Sao vậy? Cả người cũng mất lòng tin?
Thân Đồ Niệm nheo mắt và xoay người lại, nhìn tên nam tử mặc áo đen không nói lời nào, trào phúng.
Nam tử mặc áo đen bình tĩnh nhìn thoáng qua Thân Đồ Niệm, nói:
– Ta và ngươi vốn là người ngồi cùng thuyền, Thân Đồ tướng quân cần gì nói ra lời này…ta cũng không phải là thống soái toàn quân, có lòng tin hay không không quan trọng. Chỉ là Thân đồ tướng quân chưa bao giờ nói những lời này, nhưng hôm nay lại khác, ta đang lo lắng không biết tướng quân có gặp vấn đề gì hay không.
Thân Đồ tướng quân nhíu mày thật chặt, trầm mặc một lúc rồi mới bình tĩnh nói:
– Cho dù là Trương viện trưởng, năm xưa cũng phải vất vả chiến đấu. Dựa theo tinh báo chính xác của núi Luyện Ngục, không chỉ những người tu hành đi theo hắn bị chết rất nhiều, ngay cả hắn ta cũng bị thương nặng. Nếu như không phải vì đã bị Trương viện trưởng kinh sợ, vậy những người tu hành còn sống trong hơn ba mươi vạn đại quân Nam Ma năm xưa, bọn họ hoàn toàn có cơ hội để giết chết hắn. Tuy Lâm Tịch cũng là Tướng thần, nhưng dù sao cũng chỉ là người tu hành Quốc sĩ. Liên tục bắn ra ba tên, đồng thời tỏa quang minh, đây là lúc hắn ta suy yếu nhất.
– Tướng thần cũng không phải là năng lực có thể biết trước mọi chuyện, nếu không trong chiến dịch lăng Trụy Tinh năm xưa, những cường giả đi theo Trương viện trưởng cũng không phải chết trận.
– Lâm Tịch tất cho rằng ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian trong hai hoặc ba ngày tới, nhưng đạo dùng binh lại nằm ở chỗ đối thủ không thể biết mình đang nghĩ gì. Đối với ta, chiến thắng hay không chỉ cần một ngày là đủ.
Nam tử mặc áo đen bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thân Đồ Niệm.
Thân Đồ Niệm đưa cánh tay ra chỉ về mấy tên tướng lãnh Đại Mãng mặc trọng khải Thiên Ma đằng sau, giơ cao năm ngón rồi tạo thành một dấu tay.
Mấy tên tướng lãnh Đại Mãng nhất thời hô to một tiếng, rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
…
Cùng lúc đó, ở lăng Thiều Hoa.
Hạ Bạch Hà mặc một bộ áo trắng đơn giản, mái tóc dài dùng châm gỗ buột chặt, tay nắm trường kiếm màu đỏ có khắc những phù văn kỳ lạ tựa như cá chép đang bơi lội.
Khi tỷ thí với Nghê Hạc Niên ở học viện Tiên Nhất, hắn ta chưa từng sử dụng thanh kiếm này.
Hiện giờ hắn đang bước đi trong một ngõ phố rộng lớn ở lăng Thiều Hoa, tay vung kiếm liên tục.
Mỗi một lần hắn vung kiếm, hoặc là trên con đường được lót đá xanh của đường phố, hoặc là cây cối hai bên, hoặc là trên vách tường, cột gỗ, bảng hiệu của các cửa hàng…đều xuất hiện những vết kiếm rất nhỏ.
Bởi vì vết kiếm quá nhỏ, nên sau khi xuất hiện lập tức bị tro bụi thổi qua, không thể tìm thấy dấu vết.
Kiếm thế như nước chảy mây trôi, lại như gió mùa xuân thổi qua sau cơn mưa phùn.
Tuy nhiên, bước đi của Hạ Bạch Hà lại rất nặng nề.
Mỗi một kiếm xuất ra, trong hơi thở của hắn tựa như lại có thêm mùi máu tươi nồng nặc, sắc mặt hắn ta càng tái nhợt hơn.
Ở nơi xa, trong mưa gió từ bốn phương tám hướng truyền lại, tựa như có vô số tiếng chém giết, âm thanh chấn động khi quân giới di chuyển ầm ầm vang vọng, khí thế như sóng to biển lớn ngoài khơi. Tuy nhiên, thế xuất kiếm của Hạ Bạch Hà lại tập trung vào sự yên lặng, nên dưới kiếm của hắn, cả con phố này tựa như đã biến thành một bức họa bình tĩnh.
Trong con phố hắn đã bước qua, thật không biết đã có bao nhiêu kiếm được Hạ Bạch Hà vung lên chém xuống, nhưng hắn ta vẫn không dừng lại. Tuy bước đi mỗi lúc một nặng hơn, nhưng ánh kiếm lại xuất hiện trên phố, mà trong kiếm thế và kiếm ý lại ẩn chứa sự vui sướng không thể tả.
Mỗi một kiếm tựa như một hán tử hào sảng đang uống rượu hô lớn.
Trong cơn mưa bụi vẫn rơi, Chu thủ phụ đột nhiên xuất hiện.
Biết rằng Chu thủ phụ đã đến, Hạ Bạch Hà dừng lại, mỉm cười rồi lấy tay xoa ngực, thở hổn hển một hồi.
Chu thủ phụ nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, giọng nói đầy sự quan tâm:
– Ngươi thật sự quyết tâm làm như vậy sao?
Hạ Bạch Hà giơ trường kiếm màu đỏ trong tay lên, nhìn thoáng qua từng nóc nhà ở con phố này, cười nói:
– Nếu đã tới đây, tất nhiên phải bảo đảm thắng lợi…nếu không trả giá thật nhiều, không phải mọi chuyện đã làm không phải là không có ý nghĩa sao?
Chu thủ phụ khẽ trầm mặc. Ông ta biết sẽ có rất nhiều người trong thành này sẽ chết, hơn nữa ông ta còn biết rằng đối với một số người không màng đến vinh nhục mà đi đến chỗ này, họ tất nhiên sẽ coi trọng nhiều chuyện hơn tính mạng của mình. Cho nên, ông ta biết mình khuyên không có nghĩa gì, nhưng vẫn phải mở miệng nói:
– Ngươi chết, Tiên Nhất Thiên nhân kiếm sẽ thất truyền.
– Chu thủ phụ, ngài là đại tài quốc gia, thường ngày có thể làm sư tôn của ta. Nhưng ở vấn đề này, ta lại nghĩ thoáng hơn ngài.
Hạ Bạch Hà mỉm cười, nói:
– Từ lúc Vân Tần lập quốc đến nay, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, nhưng số lượng phương pháp tu hành cường đại ở Vân Tần đã biến mất có bao nhiêu? Đã thất truyền nhiều phương pháp tu hành cường đại như vậy, thêm một môn Thiên nhân kiếm có là gì chứ? Chỉ cần Vân Tần còn, người tu hành có đường đi trong lòng, thiếu một môn Thiên nhân kiếm, sau này tất sẽ càng có nhiều tuyệt học khác xuất hiện.
– Ở vấn đề khác ta có thể làm sư tôn của ngươi, nhưng tầm nhìn trong lòng, ngươi lại là sư tôn của ta.
Chu thủ phụ khẽ thở dài một tiếng, khom người thật sâu, thi lễ với Hạ Bạch Hà:
– Kiếm của tiên sinh đã không phải là Thiên nhân kiếm, mà là Vân Tần kiếm.
Hạ Bạch Hà lắc đầu, cười cười.
Hắn không nói thêm gì nữa.
Hắn ta tựa như một hán tử hào sảng đang uống rượu mạnh, sung sướng mà vui vẻ, lấy tánh mạng của mình làm kiếm, không ngừng phóng ra ngoài.
Trong ngõ phố ở nơi xa, có tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn nức nở, vừa du dương lại vừa lừng lẫy khắp cõi lòng.