“Tùng…”
Tiếng trống trận đang gấp rút mãnh liệt bỗng nhiên biến đổi, trở nên trầm thấp và kéo dài dị thường.
– Lão trình, chuẩn bị rút lui.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen lạnh lùng xoay đầu, nhìn lão quân nhân mái tóc bạc trắng đang điều chỉnh thủ thành nỗ, trầm giọng nói.
– Vẫn có thể bắn một lượt nữa, các ngươi đi trước đi.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng nhìn một quân sĩ Vân Tần trẻ tuổi đã chết sau khi ngăn cản một cây tên cho mình, dứt khoát cầm lấy một cây tên khác, nhét vào trong thủ thành nỗ.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen nhìn thoáng qua lỗ hổng tường thành gần với bọn họ nhất, lập tức lắc đầu:
– Không được, không còn kịp nữa!
– Ta già rồi, không cầm được đao, nếu như bỏ thủ thành nỗ này, không còn tác dụng gì nữa. Các ngươi đi nhanh đi, còn có thể giết chết thêm mấy tên man di Đại Mãng kia.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này nói thầm, đồng thời tiếp tục công việc mình đang làm.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen lạnh lùng lúc này mới hiểu lão quân nhân đầu tóc bạc trắng vốn không phải cảm thấy không kịp, mà chính là không muốn đi.
Đối với quân nhân, đây là chuyện làm trái với quân lệnh, nhưng vào lúc này, dù là tên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen hay sáu bảy quân sĩ Vân Tần đang đứng bên cạnh, họ đều không cảm thấy tức giận.
Bọn họ đều nhận ra quyết tâm của lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này.
– Đi đi!
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng đột nhiên gầm lên giận dữ.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen đau đớn hô:
– Đi!
Đồng thời, hắn ta xoay người hành lễ với lão quân nhân đầu tóc bạc trắng theo nghi thức quân đội, sau đấy cùng với những quân sĩ khác chạy như điên tới một chỗ trong thành.
– Lão Trình!
Phía sau hắn, những quân nhân Vân Tần còn lại cũng thê thiết kêu lên, nước mắt tràn mi, nhưng bọn họ cũng không do dự nữa, mà xoay người chạy nhanh theo tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng không lên tiếng, liếc mắt nhìn sang thi thể tên quân nhân Vân Tần trẻ tuổi đã chắn cây tên kia giúp lão và những thi thể các quân nhân Vân tần khác, sau đấy lão nhấc cây búa lớn lên, trầm ổn đánh vào chốt chặn tên ở trên thủ thành nỗ.
Những cây tên từ trong thủ thành nỗ bắn ra ngoài, bắn bay hơn mười tên quân sĩ Đại Mãng vừa trèo lên thành tường, nhưng lại có nhiều quân sĩ Đại Mãng từ lổ hổng gần đó trèo lên hơn.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng đang đứng đằng sau thủ thành nỗ.
Càng ngày càng có nhiều quân nhân Đại Mãng chạy về phía chiếc thủ thành nỗ đó, đông như thủy triều.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần chỗ mình, lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này cười cười, sau đấy lắc mình đi ra ngoài, vung cây búa lớn trong tay mình, đánh vào chốt chặn tên bắn trên thủ thành nỗ.
“Vèo!” “Vèo!”…
Một cây tên thoát khỏi thủ thành nỗ, bắn thẳng vào người ông ta.
Vô số máu tươi vương khắp không trung, cả người lão quân nhân họ Trình này lung lay, ngã xuống dưới đất, nhưng cây búa lớn trong tay ông ta đã kịp đánh vào một chốt chặn khác.
“Keng!”
Ngay khi âm thanh chốt chặn được nới lỏng vang lên, lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này hét to lên một tiếng:
– Chết đi!
Theo tiếng quát to của ông ta, một cây tên thủ thành nỗ lớn như cánh tay em bé gào thét bay ra ngoài.
Lão quân nhân Vân Tần họ Trình này cả đời điều khiển thủ thành nỗ, cây tên cuối cùng do ông ta bắn ra lại không bắn về phía có rất nhiều quân nhân Đại Mãng đang chạy tới, mà là bắn tới một cái xe bắn tên khác ở bên cạnh.
Cây tên thủ thành nỗ cuối cùng đó được bắn ra ngoài, hướng thẳng tới máy bắn tên đó.
“Ầm!
Cây tên thủ thành nỗ còn chưa thoát khỏi nỗ hoàn toàn, liền đụng vào máy bắn tên, nhất thời có vô số âm thanh kim loại bể tan tành vang lên. Cây tên thủ thành nỗ đứt đoạn, phản lực khiến cho cả thủ thành nỗ bị chấn động, vô số cơ quan bên trong bị chấn nát. Chiếc máy bắn tên bị đụng phải lập tức bể nát, vô số mảnh vụn bay ra ngoài mang theo sức mạnh vô cùng kinh khủng đụng vào một chiếc máy bắn tên khác ở bên cạnh.
Những chiếc máy bắn tên này đụng vào nhau, các mảnh vụn kim loại bay ra ngoài với tốc độ cao vô cùng. Các quân sĩ Đại Mãng đang xông tới thấy như vậy lập tức tái mặt, nhưng không thể tránh kịp được nữa, các mảnh vụn kim loại ghim vào thân thể chúng rồi xuyên ra ngoài, tiếng la thảm thiết thê lương không ngừng vang lên…
Đó là những hình ảnh cuối cùng trong mắt lão Trình, trước khi lão nhắm mắt lại hoàn toàn.
…
Cùng một thời khắc, có rất nhiều máy bắn tên khác trên tường thành lăng Đông Cảnh bị phá tương tự như vậy.
– Đừng có qua đó! Mau lui về sau!
Một tên giáo quan Đại Mãng hét to lên.
Mười mấy quân nhân Đại Mãng đã chiếm cứ được một chiếc thủ thành nỗ và mười mấy máy bắn tên khác kinh ngạc xoay người, nhìn tên giáo quan Đại Mãng vừa ra quân lệnh, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Sau một khắc, bọn họ đột nhiên cảm thấy bầu trời bị che phủ, dường như có bóng ma khổng lồ đang phủ xuống.
“Ầm!”
Một chiếc xe bắn đá Vân Tần ầm ầm ngã xuống, chôn vùi những quân sĩ Đại Mãng này dưới vô số cây gỗ lớn và sắt cứng.
Tất cả xe bắn đá khổng lồ của Vân Tần đều sụp đổ, hoặc là ngã nghiêng về một bên, hoặc là bị đẩy ngã thẳng tới trước, đập chết vô số quân sĩ Đại Mãng, khiến bụi mù bốc lên tận không trung, biến tòa thành lăng Đông Cảnh thành một khung cảnh đầy tính sử thi và chết chóc.
…
Tiếng trống trận của quân đội Vân Tần vẫn đang tiếp tục.
Những tiếng trống cuối cùng còn vang lên đến từ bốn tòa vọng lâu ở ngay trên tường thành.
Có rất nhiều quân nhân Đại Mãng sắc mặt khó coi vô cùng, lần lượt từ trong bụi đất và máu tươi đi ra ngoài, xông thẳng tới bốn tòa vọng lâu đấy.
Xung quanh tòa vọng lâu đều được tiếng trống trận mãnh liệt bao phủ.
Một giáo quan Đại Mãng đi qua cửa lớn lên vọng lâu đang được mở rộng. Vừa bước vào trong, hắn ta lập tức nghe thấy tiếng trống vang dội ầm ầm trong tai, mà ở trong tầm mắt của hắn là hình ảnh một tay trống Vân Tần cuồng phóng và hảo sảng vung tay gõ trống, tỏ rõ khí thế không coi những quân lính Đại Mãng đang xông vào ra gì. Nghĩ tới các huynh đệ theo mình đi đến đây người bị chết kẻ bị thương, sắc mặt tên giáo quan Đại Mãng này lập tức trầm xuống đến mức muốn chảy ra nước.
Nhưng ngay khi tên giáo quan Đại Mãng này hét to lên một tiếng, mấy tên quân nhân Đại Mãng vừa xông vào trong vọng lâu định xông lên tấn công, các tay trống Vân Tần trong bốn tòa vọng lâu trên tường thành đồng thời gõ lên tiếng trống mạnh nhất trong đời mình.
Âm thanh này giống như có vô số người đang cuồng tiếu, lại tựa như có rất nhiều người đang gầm thét giận dữ, đang gầm thét thật to.
Tiếng trống này vừa vang lên, bốn tòa vọng lâu đồng thời rung động, ầm ầm sụp đổ.
Trên bốn tòa vọng lâu, các tay trống Vân Tần ngạo nghễ nghênh đón tử vong.
Trong bốn tòa vọng lâu và ở xung quanh, rất nhiều quân sĩ Đại Mãng lập tức biến sắc, bị chôn vùi bên trong.
Ngay lúc bốn tòa vọng lâu sụp đổ, trong tầng tầng không trung bao phủ lăng Đông Cảnh tựa như có thêm những âm thanh rất khác lạ.
Rất nhiều quân nhân Đại Mãng cẩn thận lắng nghe, sau đấy sắc mặt của họ càng khó coi hơn. Âm thanh này là tiếng ca, là tiếng ca bi thương của vô số người dân Vân Tần đang cùng nhau hát vang.
Đây là vinh quang của người Vân Tần.
Một tướng lãnh Đại Mãng nhìn các thi thể quân mình bị chôn vùi dưới vô số xe bắn đá trên tường thành, bây giờ lại nghe thấy tiếng ca bi thương của quân đội Vân Tần như vậy, hắn đột nhiên rất muốn khóc to một trận.
…
Thần mộc phi hạc bay vút trên không trung.
Bên trên Thần mộc phi hạc, hai tay Biên Lăng Hàm đã đặt lên cái thùng chứa “Đại hắc”.
Dựa theo tốc độ tiến công của quân đội Đại Mãng đến từng lỗ thủng trên tường thành Vân Tần, nàng đã nhanh chóng hạ lệnh rút lui. Nhưng trên một chiến trường rộng lớn như vậy, các biến cố không ai ngờ tới luôn xuất hiện, dù là kẻ nào cũng không thể nắm giữ thế cục toàn bộ. Trên các đoạn tường thành, hiện giờ luộn xảy ra tình cảnh có vài quân nhân Vân tần che chắn cho các quân nhân khác rút lui, còn có những người khác bị quân đội Đại Mãng chặn đường lui, không thể rút về các con phố trên lăng Đông Cảnh.
Hiện giờ, đoạn tường thành bên dưới nàng đang có một trăm mấy chục quân sĩ Vân Tần bị hai đội quân Đại Mãng bao vây lại.
Nếu như nàng dùng hết hồn lực, bắn một cây tên Đại hắc ra, có lẽ sẽ trực tiếp bắn thủng một góc tường thành, giúp cho các quân nhân Vân Tần đó có cơ hội chạy thoát ra ngoài.
Nhưng nàng phải tuân thủ mệnh lệnh của Lâm Tịch.
Nếu như nàng dùng hết hồn lực của mình, như vậy nàng phải liên tục minh tưởng suốt một ngày mới có thể bổ sung lại được.
Chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Trong cuộc chiến khốc liệt như vậy, nàng chỉ có thể toàn lực ra tay một lần.
Lần ra tay đó chỉ có thể nhắm vào chủ tướng quân đội Đại Mãng hoặc là Thánh sư Đại Mãng, như vậy có thể cứu được nhiều tính mạng quân sĩ Vân Tần hơn là ra tay vào lúc này.
Cho nên, hai tay của nàng khẽ run rẩy, tuy đã đặt lên trên cái thùng chứa Đại Hắc, nhưng cuối cùng lại không mở ra.
Nàng nghe thấy một trăm mấy chục quân sĩ Vân Tần kia bi thương ca lên, sau đấy lừng lẫy xông tới hai đội quân Đại Mãng chặn đường.
Mưa bụi vẫn bay lả tả trên mặt nàng.
Trên gương mặt lạnh như băng giá của nàng có hai dòng nước chảy xuôi xuống, không thể biết là nước mưa hay nước mắt.
…
Trong Vô vi quán.
Mặc dù đang ngồi trong địa phương được xem là tường hòa yên lặng nhất lăng Đông Cảnh, nhưng Lâm Tịch vẫn có thể từ trong cơn mưa bụi ngoài trời mà nghe thấy tiếng ca bi thương của quân đội Vân Tần, tiếng cơ quan chuyển động của máy bắn đá cũng như âm thanh sụp đổ ầm ầm xen lẫn.
Lâm Tịch buông quyển trục trong tay xuống.
Nội dung trong quyển trục bao gồm cách bố trí phòng thủ của lăng Đông Cảnh, quân lực từng nơi, bẫy rập được cài đặt, cũng như giới thiệu sơ qua về các đội quân và người tu hành…Lâm Tịch đã lần lượt nhớ kỹ.
Ngay tại lúc này, khả năng trí nhớ của hắn dường như cũng mạnh mẽ hơn lúc bình thường rất nhiều.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhét quyển trục này vào trong ngực mình.
Bởi vì hắn biết rằng cách bố trí của Đường Sơ Tình đã đạt đến mức hoàn mỹ, tòa thành này, quân nhân Vân Tần ở đây đã rất mạnh mẽ. Cho dù không có hắn, quân đội Vân Tần vẫn có thể đánh một trận này. Nhưng nếu hắn đã tới nơi này, hắn nhất định phải giúp quân nhân Vân Tần đang ở trong tòa thành này chết ít hơn, hắn nhất đinh phải thắng được trận chiến này.
Trước kia, thậm chí là sau khi trở thành một đệ tử học viện Thanh Loan, hắn vẫn không thể hiểu được tại sao có một số người có thể chạy được, nhưng cuối cùng lại lựa chọn ở lại, cố thủ không lui. Hắn đã tự nhận mình là người thoải mái, không cổ hủ, nhưng nếu như là hắn, nếu như không thể đánh lại, hắn sẽ lựa chọn chạy trốn. Dù sao đi nữa, hắn ta vẫn biết câu nói “núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài” vẫn đúng trong một số trường hợp.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên biết rằng mình đã nghĩ sai.
Trong không khí tràn đầy tiếng ca bi thương, mỗi một hơi thở cũng tràn ngập sự bi tráng…nhiều người đã lựa chọn ngọc đá cùng vỡ với kẻ thù của mình, nhiều người đã vì đế quốc mà quên đi chính mình…nhiều người cũng không sợ chết mà lựa chọn ở lại….nhiều người quyết định mình phải cố gắng bảo vệ tòa thành này, bảo vệ càng được nhiều đồng bạn cũng như dân chúng của mình không bị kẻ thù giết chết…vì thế, dòng máu đang chảy trong những người đấy chỉ có một: Quyết chiến với đối phương đến lúc cuối cùng.
Lâm Tịch bỗng nhiên nhìn vào trường bào Đại tế ti màu đỏ mình đang mặc.
Trước kia, hắn cảm thấy Tế ti ở Vân Tần tựa như một kẻ vô lại, khi khoác lên bộ trường bào Đại tế ti này, hắn chỉ cảm thấy mình có thêm một thân phận Tế ti, có thêm một phần sức mạnh.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn đã hiểu được thêm nhiều điều.
Trong mùa hè ở lăng Bích Lạc, hắn, Biên Lăng Hàm và những thanh thiếu niên khác của học viện Thanh Loan tựa như đã lớn lên, mà trong cơn mưa đầu mùa thu ở lăng Đông Cảnh này, những người trẻ tuổi như bọn họ lại càng trở nên thành thục.
Hắn bắt đầu bước đi trong mưa bụi, tiến vào ngõ phố trong lăng Đông Cảnh.