– Nàng ta là ai?
Cùng thời khắc đó, bên cạnh lão tướng Lưu Khôn có mái tóc bạc phơ, vóc người khòm xuống, khí chất to lớn như một biên quân Long Xà, các tướng lãnh khác cũng cảm thấy rung động, mở miệng hỏi.
– Tiểu nữ Tần gia, đệ tử học viện Thanh Loan.
Lão tướng biên quân Long Xà này nắm chặt một thanh trường đao được quấn vải ở chuôi đao, tự nói với mình:
– Tiểu nữ Tần gia, thật giỏi.
Tiểu nữ Tần gia, đệ tử học viện Thanh Loan, tất nhiên là Tần Tích Nguyệt.
Tần Tích Nguyệt rất giỏi.
Có thể trở thành đệ tử học viện Thanh Loan, ở Vân Tần đã là người giỏi.
Dứt khoát lập ngũ, lập chí trở thành tướng lãnh tiền tuyến, nàng ta rất giỏi.
Hơn nữa, thân là một cô gái có dung mạo xinh đẹp, không những cự tuyệt lời cầu hôn của Liễu gia quyền cao chức trọng và Hứa gia cai quản Công ti ở Vân Tần, nàng ta còn chủ động tới tiền tuyến chiến đấu, nàng ta rất giỏi.
Tuy nhiên, điều khiến lão tướng này phải cảm thán khen tặng nàng là vì dũng khí của cô gái xinh đẹp đó, cảm thấy nàng ta thật đầy vinh quang.
…
Xinh đẹp là một món quà trời dành tặng con người, bởi vì thích cái đẹp vốn là bản chất con người.
Nhưng đôi khi xinh đẹp cũng là một gánh nặng, dẫn đến tai họa dành cho chính người ấy, đồng thời mang đến nhiều áp lực và phiền muộn.
Tần Tích Nguyệt hiện đang đeo một chiếc khăn màu đen che mặt lại, thân mặc bộ giáp Vân Tần màu đen, nhưng lúc nàng ta chạy nhanh tới quân địch, nàng ta vẫn trông rất xinh đẹp.
Khí thế nàng ta bén nhọn, nhưng người đối diện lại thấy bóng dáng nàng ta yểu diệu, tựa như một đóa hoa xinh đẹp chập chờn trong làn gió nhẹ.
Ánh mắt nàng ta rất bình tĩnh, nhưng tốc độ di chuyển của nàng ta càng lúc càng nhanh, hơi lạnh trong không khí xẹt qua hai hàng lông mày nhỏ nhắn của nàng, tạo thành những tiếng vang rít gào, thổi trúng những sợi tóc phía sau đầu. Miếng khăn che mặt màu đen của nàng khẽ lay động theo làn gió, gò trán cao của nàng bất giác nhíu lại, tạo thành một nếp nhăn tinh xảo, tựa như đó là một sợi dây ngọc được đeo lên đầu.
Sau chiến dịch lăng Bích Lạc, nàng và những người bạn tốt của Lâm Tịch như Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y đều được gọi về học viện Thanh Loan.
Hạ phó viện trưởng làm như vậy là vì ông ta tin chắc đây là một thời đại mới, những đệ tử học viện Thanh Loan nhất định sẽ theo chân viên ngọc chói sáng nhất là tân Tướng Thần Lâm Tịch cùng nhau trưởng thành, sau này sẽ thay đổi cả tương lai Vân Tần…Hạ phó viện trưởng cho rằng đã đến lúc hành động, nên ông ta đã dốc toàn bộ sức mạnh cũng như tài nguyên học viện Thanh Loan đã để dành qua mấy chục năm, kể từ lúc Trương viện trưởng rời đi, đặt lên những người trẻ tuổi. Cho dù hoàng đế đã đoạn tuyệt một số tài nguyên, rất có thể sau này có một số hồn binh cũng như linh đan diệu dược của học viện Thanh Loan tuyệt tích khỏi thế gian, nhưng Hạ phó viện trưởng và học viện Thanh Loan cũng không tiếc mà sử dụng.
Chính vì thế, tu vi của đám người Biên Lăng Hàm đã tăng lên một cách mạnh mẽ, đạt tới giới hạn mà sau này bọn họ không thể sử dụng linh đan diệu được để tăng tu vi của mình nữa, đạt đến Quốc sĩ, sánh ngang với Lâm Tịch.
Cho dù trong trận huyết chiến từng xảy ra cách đây mấy ngày ở hoàng thành Trung Châu có không ít Thánh sư xuất hiện, hoặc là hiện giờ ở hành tỉnh Nam Lăng có không ít người tu hành chiến đấu, nhưng phần lớn bọn họ đều là người tu hành Hồn sư hoặc Đại hồn sư. Nguyên nhân người tu hành được gọi là Quốc sĩ, bởi vì từ trước đến nay, số lượng người tu hành đạt đến Quốc sĩ rất ít, mà nay lại càng ít hơn.
Tuy nhiên, cho dù là một Quốc sĩ đỉnh phong, người đấy cũng không thể nào là đối thủ của hơn một ngàn trọng khải.
Hiện giờ nàng xông tới đại đội trọng khải của quân địch là vì muốn thu hút những mũi tên đang được các quân sĩ Đại Mãng bắn ra, đồng thời quấy nhiễu đội hình di chuyển của các trọng khải, giúp cho quân giới Vân Tần có thể phát huy tác dụng được.
…
Sự xinh đẹp của Tần Tích Nguyệt càng khiến trọng kỵ Đại Mãng bị rung động và mơ hồ hơn.
So sánh với hình ảnh một nam tử tướng lãnh Vân Tần dũng cảm xung trận, một cô gái trông rất xinh đẹp xông về phía quân địch vung kiếm chém xuống càng kinh tâm động phách hơn.
Nhưng đây là chuyện sống chết trên chiến trường, nên đội trọng kỵ Đại Mãng này, dù là giáo quan hay quân sĩ bình thường, tất cả nhanh chóng phản ứng lại. Một loạt mưa tên dày đặc nhanh chóng bắn xuống, bao phủ cả thân hình Tần Tích Nguyệt.
Tần Tích Nguyệt không thể nào tránh né được toàn bộ, cho nên nàng hơi cúi đầu xuống, tránh hai con mắt yếu ớt nhất trên cơ thể mình bị tên làm bị thương, đồng thời bộc phát hồn lực, không ngừng truyền ra ngoài cơ thể, tạo thành một bức màn bảo vệ.
Tiếng tên bắn xé gió và lực bắn mạnh mẽ nặng nề rơi xuống người nàng!
Có những cây tên đâm thủng, dính chặt trên bộ giáp dày của nàng, nhưng lại không thể đâm vào thân thể.
Có những cây tên xuyên qua mái tóc nàng, thậm chí còn có một cây tên cắt đứt tấm khăn che mặt của nàng, rồi đâm thủng dây da cột tóc đơn giản, khiến cho mái tóc của nàng xõa ra, chảy dài trên lưng tựa như một thác nước.
Tất cả quân nhân Vân Tần đang có mặt ở đây cảm thấy rung động, con tim nhiệt huyết tựa như đang nhảy mạnh.
Mặc dù hiện giờ hồn lực của Tần Tích Nguyệt còn hùng hồn, tuy nói rằng trước khi hồn lực tiêu hao hết, tu vi của nàng có thể giúp cơ thể nàng trở nên cứng cáp, khiến cho những cây tên đó không thể đâm xuyên vào thân thể được, nhưng các quân nhân Vân Tần có thể biết được rằng một khi đầu tên sắc bén và lạnh lẽo đó va chạm vào cơ thể, người tu hành nhất định rất đau đớn.
Tuy nhiên, Tần Tích Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, động tác như mây trôi nước chảy.
Nàng tựa như một yêu linh đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, xuyên qua mưa tên dày đặc, xông thẳng vào trận doanh hơn bốn trăm trọng kỵ!
Một tướng lãnh trọng kỵ Đại Mãng đang ở gần nàng nhất bỗng nhiên giật mình. Hắn ta không hề cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, tâm tình rung động hay mờ mịt như bao người khác, ngược lại đó là cảm giác cái chết đang đến gần. Nên hắn ta quát to một tiếng, ném cước nỗ trong tay mình ra, rút trọng kiếm màu nâu sau lưng, mạnh mẽ chém xuống Tần Tích Nguyệt.
Dù là Vân Tần hay Đại Mãng, nếu như muốn trở thành quân sĩ trọng kỵ, điều đầu tiên chính là họ phải có sức mạnh hơn người, có thể kiên nhẫn chịu được sức nặng của bộ giáp mình đang mặc. Sau khi mặc trọng giáp vào, tuy các động tác xoay người hay xoay đầu không thể linh hoạt được, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong chiêu thức tấn công lại vượt xa các quân sĩ bình thường.
Thanh kiếm được các quân sĩ Đại Mãng gọi là trọng kiếm này có chiều dài gấp một nửa so với trường kiếm bình thường, bề ngang cũng lớn hơn rất nhiều.
Tần Tích Nguyệt đưa tay ra.
Tay nàng nhẵn nhụi như ngọc, trông cực kỳ nhỏ bé nếu so với thanh trọng kiếm đang chém xuống. Trong tay nàng cũng không có bất kỳ binh khí nào, chỉ có năm cái chuông đủ màu sắc được quấn quanh cổ tay, tựa như năm đóa hoa nhỏ.
Khi còn ở trong quân đội, nàng ta không có thói quen mang theo hòm gỗ lớn như bao đệ tử học viện Thanh Loan khác, nên lúc trước thậm chí có rất ít người biết nàng là một người tu hành mạnh mẽ.
Bây giờ nàng đưa tay ra, cũng không trực tiếp ngăn cản thanh trọng kiếm chém về mình, chỉ là lắc lắc cổ tay, khiến năm cái chuông nhỏ chấn động.
Hồn lực màu vàng hiện rõ ra bên ngoài làn da của nàng, thẩm thấu qua cổ tay rồi truyền vào những cái chuông nhỏ, đồng thời có âm thanh leng keng như nước nhỏ giọt vang lên.
Trong lớp không khí trong suốt xung quanh thân thể nàng, chợt có rất nhiều đường kẽ màu xanh nhạt xuất hiện.
Những đường kẻ màu xanh nhạt ấy lóe lên rồi biến mất.
“Phốc!”
Tướng lãnh trọng kỵ Đại Mãng đang vung kiếm chém xuống bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi theo khe hở của giáp sắt thoát ra ngoài không khí, rồi tạo thành rất nhiều đường kẽ màu đỏ dài. Trọng kiếm của hắn đã đến gần thân thể Tần Tích Nguyệt, nhưng lại không còn sức chém tới trước.
Trọng kiếm của hắn rơi xuống trước mặt Tần Tích Nguyệt.
Thân thể hắn ta mệt mỏi vô lực, không thể chịu được sức nặng của trọng giáp đang mặc, lập tức ngã xuống đất.
Không chỉ riêng tên tướng lãnh trọng kỵ này, những quân sĩ trọng kỵ đang cưỡi ngựa ở ngay trước mặt Tần Tích Nguyệt cũng đồng thời phun ra máu tươi, từ trên lưng ngựa rớt xuống, chết đi.
Chủ nhân đã chết, tuy chiến mã không chết, nhưng bọn chúng lại kinh hoảng lui về sau.
Xung quanh Tần Tích Nguyệt bỗng nhiên biến thành một mảnh đất trống, chỉ có những thi thể trọng kỵ không còn cử động.
Học viện Thanh Loan dù sao cũng là học viện Thanh Loan, không chỉ có bí pháp tu hành cường đại nhất thế gian, mà còn có cả hồn binh mạnh nhất thiên hạ.
Tên tướng lãnh Đại Mãng khi nãy từng tháo nón trụ trên đầu mình xuống bỗng nhiên nhíu mày, ngay cả hắn ta vừa rồi cũng không thể biết được tại sao quân sĩ của mình lại nữ đệ tử học viện Thanh Loan nháy mắt giết chết.
Nhưng ngay lúc này, Tần Tích Nguyệt ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của nàng xuyên qua chiến trường đang hỗn loạn bởi vô số binh khí và giáp sắt, vừa vặn nhìn thẳng vào tên tướng lãnh Đại Mãng đang giơ cao tay phát lệnh này.
Sau đó, trong đôi ngươi bình tĩnh của nàng bỗng xuất hiện thần sắc quyết liệt.
Bắt giặc phải bắt vua trước.
Trong tình huống hiện giờ, chỉ có đánh chết tướng lãnh tối cao của đối phương mới có thể khiến lòng quân và tinh thần đối phương rối loạn, thay đổi kết quả chiến trận.
Cho nên, nàng nhanh chóng cúi thấp người, một lần nữa chạy nhanh, hướng thẳng tới tên tướng lãnh Đại Mãng đó.
Nàng nhanh chóng biến thành một bóng ảnh.
Những đường kẻ màu xanh không ngừng lóng lánh ngoài thân thể nàng, rồi nhanh chóng biến mất, tựa như có vô số đóa hoa nhỏ màu xanh biếc nháy mắt lớn lên, rồi nhanh chóng khô héo, đồng thời còn phát ra vô số âm thanh tựa như tiếng nước rơi.
Một tên quân sĩ Đại Mãng ở trước mặt nàng la lên thất thanh, miệng phun máu tươi ngã xuống chết đi.
Thấy như vậy, Tạ Doanh quát to lên một tiếng, giơ cao trường kiếm trong tay mình, dẫn theo bộ quân và Khinh kỵ quân đằng sau điên cuồng xông tới phía trước, chém giết trọng kỵ Đại Mãng
Ở phía sau bọn hắn, những quân nhân Vân Tần có nhiệm vụ hộ tống đoàn xe cũng nhanh chóng đuổi theo, rời khỏi đội xe, chỉ có những quân sĩ phụ trách sử dụng quân giới ở lại, không ngừng kéo dây, lắp tên vào rồi bắn ra.
Tần Tích Nguyệt một mình quyết tử chém giết, sớm khiến cho các quân nhân Vân Tần nhiệt huyết đầy mình này sôi máu, bây giờ lại nhìn thấy Tần Tích Nguyệt xông thẳng vào trọng kỵ Đại Mãng như một lưỡi kiếm sắc bén, ép thẳng trung quân, đội quân Vân Tần xung phong này càng hăng hái hơn, khí thế to lớn như cầu vồng!
…
Nhìn Tần Tích Nguyệt đang chạy tới chỗ mình, tướng lãnh Đại Mãng đang ở trong quân không hề kinh hoảng, ngược lại còn nheo mắt, ra hiệu bằng tay.
Trọng kỵ Đại Mãng ở trước mặt Tần Tích Nguyệt không ngăn cản nữa, lùi ra hai bên tạo thành một lối đi.
Theo tên tướng lãnh Đại Mãng này, tuy các trọng kỵ Đại Mãng có thể tiêu hao hồn lực đối phương, nhưng với chiến cuộc của cả hành tỉnh Nam Lăng hiện giờ, các quân sĩ Đại Mãng càng sống sót nhiều càng có thể giúp cho đại cục hơn.
Trọng kỵ Đại Mãng vòng qua sau lưng Tần Tích Nguyệt, chặn đường lui của nàng, sau đó hợp lại thành một đội ngũ hoàn chỉnh, tấn công quân đội Vân Tần.
Tần Tích Nguyệt không nhìn sau lưng.
Nàng vẫn xông thẳng tới trước mặt tướng lãnh Đại Mãng, sau đấy đưa tay ra ngoài.
Ánh mắt của nàng sáng ngời, vô cùng kiên định.
Tên tướng lãnh Đại Mãng này nhíu mày thật chặt, tay nắm lấy một thanh trường thương có màu sắc kỳ lạ, tựa như hỗn hợp của hai màu trắng và xanh rêu. Nhưng khi vung trường thương ra, hắn ta không đâm về phía Tần Tích Nguyệt, mà lại nhắm thẳng vào những đường kẻ màu xanh trong không trung.
Những đường kẻ biến mất.
Ánh sáng xung quanh trường thương ảm đạm.
Có một luồng sức mạnh vô hình chấn động trường thương, truyền thẳng vào làm chấn động cơ thể hắn ta.
Tên tướng lãnh Đại Mãng này đau đớn kêu lên, khóe miệng thấm một vệt máu tươi.
Ngay lúc này, nam tử có khuôn mặt già nua bên cạnh tên tướng lãnh Đại Mãng này đã nhảy khỏi lưng ngựa, rồi chạy nhanh đi. Trong lúc chạy nhanh, bộ giáp trên người hắn ta tự động rớt xuống đất, tựa như thân hình già nua lòm khòm đấy không thể mang nổi một bộ giáp nặng như thế.
Một thanh nhuyễn kiếm đặc biệt do chính Thiên ma quật năm xưa chế tạo xuất hiện trong tay người tu hành có khuôn mặt già nua, thân mặc một bộ trường sam bình thường này, đâm thẳng vào cổ họng Tần Tích Nguyệt.
Sắc mặt Tần Tích Nguyệt tái nhợt, ho nhẹ một tiếng, bước chân trở nên nặng nề dị thường, rõ ràng đã suy yếu.
Một đường kẽ màu xanh nhạt xuất hiện ngay trước mũi kiếm của người tu hành có khuôn mặt già nua, thân kiếm run lên mãnh liệt, dừng lại trên không trung.
Người tu hành có khuôn mặt già nua hừ lạnh một tiếng, cả lòng bàn tay và trường kiếm trong tay hắn ta bỗng nhiên phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Sau đó, hắn ta lại nắm chặt trường kiếm của mình, đâm thẳng tới Tần Tích Nguyệt.