Một học phần là phần thưởng rất lớn, chắn chắn số người có ý nghĩ muốn lấy thành tích năm lần liên tục đạt được năm huy chương ngũ giác như Lâm Tịch là không ít.
…
Mộ Sơn Tử trong trang phục áo giáp đen có dấu hiệu hình đầu sói ở ngay ngực, vác một thanh chiến phủ cán dài màu đen trên vai, đang nghênh ngang bước đi trong sơn cốc thí luyện, trông thật kiêu ngạo.
Nhưng hắn kiêu ngạo là vì hắn có tư cách!
Chiến phủ cán dài màu đen hắn đang khoác trên vai có tên là Khai Sơn, một loại vũ khí hạng nặng được chế tạo riêng cho bộ binh trong biên quân, nặng sáu mươi cân, có chiều dài ngang với chiều cao Mộ Sơn Tử.
Với những tân đệ tử mới tiếp xúc với việc tu hành như Mộ Sơn Tử, thanh chiến phủ có trọng lượng như vậy quả thực rất vừa tay, lúc chiến đấu có thể phát huy hết uy lực, nếu như tăng thêm trọng lượng thì với hồn lực ít ỏi hiện nay, Mộ Sơn Tử sợ rằng mình có cố hết sức cũng không thể sử dụng lâu dài trong khi chiến đấu được.
Trọng lượng tương xứng, chiều dài thích hợp, cộng với lưỡi búa sắc bén ở cả hai mặt, tất cả đặc điểm trên của thanh chiến phủ làm cho Mộ Sơn Tử cảm thấy đây chính là vũ khí có uy lực nhất và thích hợp nhất đối với tân đệ tử trong sơn cốc thí luyện.
Cách đây không lâu hắn có gặp một đối thủ, chỉ cần vung hai búa chặn ngang đường lui của đối phương, sau đó thêm hai búa nữa là đối phương đã đầu hàng, không thể nào trốn được. Cho nên, trên bộ áo giáp màu đen hiện giờ của hắn có khảm đến bốn quả huy chương ngũ giác.
Có lẽ vì phòng ngừa hiện tượng phản quang trong bóng tối và cũng vì công nghệ rèn binh đặc biệt của đế quốc, nên phần lớn những binh khí được chế tạo theo chuẩn quân đội đều có màu đen. Màu đen cũng chính là màu sắc lưu lại trong lòng kẻ thù đế quốc Vân Tần nhiều nhất kể từ lúc đế quốc này dùng võ lập quốc đến giờ. Có thể lấy Mộ Sơn Tử làm ví dụ, mặc dù bộ dáng hắn lúc này trông rất kiêu ngạo phách lối, nhưng nhờ sắc màu đen nhánh tỏa hàn quang của thanh chiến phủ và bộ áo giáp đang mặc trên người nên trông toàn thân hắn ta tỏa ra sát khí dữ dội và vô cùng lạnh lẽo.
Đột nhiên Mộ Sơn Tử cảm thấy sống lưng mình phát lạnh, giống như có một người nào đó đang nhìn mình chằm chằm. Hắn mạnh mẽ quay người lại, nhưng ngoài tiếng gió vi vu ra thì không còn một người nào khác.
– Sao lại không có ai nhỉ? Tốt nhất là có tên ngu ngốc nào đó tới đây, ta cứ dùng một búa chém chết.
Ngay lúc Mộ Sơn Tử xoay đầu lại, thầm lớn lối nói như vậy…
“Vèo”
Một tiếng động xé gió vang lên, kèm theo là một mũi tên màu đen từ trong rừng bay ra.
– A!
Cùng với tiếng la thảm thiết ấy, mũi tên màu đen đó đã bắn trúng đùi trái của hắn! Cơn đau nhức như muốn làm toàn tê liệt khiến Mộ Sơn Tử phải rống to lên, cả người đổ về một bên, thanh chiến phủ nặng nề từ đầu vai của hắn trượt xuôi xuống, nặng nề rơi xuống đất.
– Là ai?
Mộ Sơn Tử cắn răng nhịn đau nhìn quanh, nhưng ngoài việc phát hiện một sự thật là mình đã bị tên bắn trúng đùi trái ra, hắn ta không thể biết mũi tên màu đen này từ đâu bắn tới.
Trên một thân cây cổ thụ cách Mộ Sơn Tử không tới sáu mươi bước chân, Lâm Tịch đang cầm chặt trường cung trong tay, hắn cũng không biết tên tân đệ tử đang mặc áo giáp đen, nghênh ngang vác chiến phủ đi trong rừng để tìm kiếm đối thủ chính là đồng học khoa Chỉ Qua luôn bất hòa với mình – Mộ Sơn Tử.
Sau khi bắn mũi tên thứ nhất xong, hắn khẽ nín thở, tay trái nhẹ nhàng đặt lên trên dây cùng, động tác này giúp tránh dây cung phát ra bất kỳ âm thanh nào. Duy trì tư thế này trong hai mươi mấy tức, Lâm Tịch mới thấy Mộ Sơn Tử sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, đang vừa la mắng vừa tìm tòi xung quanh.
Ngay lúc này, hắn lại nhẹ nhàng buông tay trái đang đè lên sợi dây cung đã hoàn toàn bất động, sau đó vươn tay ra đằng sau lấy một mũi tên trong bao đựng tên màu đen, chậm rãi đặt lên thân cung, nhưng hắn không vội vàng kéo dây.
Đợi đến lúc Mộ Sơn Tử khập khiễng tìm tòi xong vùng bên trái thân cây cổ thụ hắn đang ẩn núp, cuối cùng đưa lưng về phía sau, Lâm Tịch cực kỳ bình tĩnh giương cung, khóa chặt mục tiêu rồi bắn ra mũi tên thứ hai.
– A!
Mũi tên màu đen nhanh như một tia chớp bắn trúng đùi phải Mộ Sơn Tử, thấy mình có thể dễ dàng bắn trúng như vậy, Lâm Tịch trước tiên dùng hai ngón tay khống chế dây cung để không phát ra tiếng động nào, sau không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
Nhưng ngược với hắn, Mộ Sơn Tử lại không có tâm tình vui sướng như thế. Bắp đùi chân trái còn đang đau nhức vì mũi tên trước, bây giờ cả bắp đùi phải cũng bị bắn trúng, cả hai chân đều bị thương làm hắn không thể đứng vững được, té ngã ngay xuống đất. Mặt nạ biến giọng đeo trên mặt hắn bây giờ dính toàn bùn đất, trông rất dơ bẩn, không những thế, chiến phủ cán dài nặng nề còn đè lên trên người.
– Rốt cuộc là ai? Giả thần giả quỷ chỉ biết dùng ám tiễn sao?
Càng làm cho Mộ Sơn Tử phát điên hơn chính là mặc dù đã tìm tòi rất kỹ rồi, hắn vẫn không thể tìm được nơi đã bắn ra mũi tên thứ hai!
– Ngươi cũng xứng là đệ tử học viện Thanh Loan sao? Không khác gì bọn chuột nhắt nhát gan!
– Cha ngươi là con rùa rút đầu sao, bây giờ sinh ra đứa con như ngươi cũng chỉ biết co đầu rút cổ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên!
…
Mộ Sơn Tử tuy mắng rất khó nghe, nhưng Lâm Tịch lại bình tĩnh, không có chút nóng vội.
Trường cung màu đen trong tay tựa như đã hòa làm một với tiếng gió được tạo thành khi gió thổi qua lá cây, khiến Lâm Tịch cảm thấy mình đã trở thành một Phong Hành Giả thực thụ.
Hiện giờ, cuộc thí luyện trong sơn cốc đối với hắn như một trò chơi thú vị nhất trên thế gian.
Hắn vẫn yên lặng quan sát Mộ Sơn Tử, khi thấy Mộ Sơn Tử đã mắng đến mức không thể mắng được nữa, chán nản đứng dậy định rời đi thì hắn lại nhẹ nhàng rút ra một cây tên khác, cuối cùng là ổn định bắn ra ngoài.
– A!
Mộ Sơn Tử một lần nữa kêu thảm thiết, cả người ngã xuống đất.
Lần này Lâm Tịch lại bắn trúng bắp đùi chân trái của hắn, quả thật giống như một sát thủ tàn nhẫn lấy dao khứa vào trong vết thương.
– Rốt cuộc ngươi là ai? Có dám nói tên cho ta biết không hả? Ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!
– Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là Mộ Sơn Tử!
Mộ Sơn Tử vẫn không thể phát hiện ra vị trí Lâm Tịch đang ẩn núp, nhưng bản thân hắn là một Kim Chước, từ trước đến nay có bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, hắn thật sự không chịu nổi nữa, trong lúc nhất thời mất lý trí kêu to lên.
– Mộ Sơn Tử?
Lâm Tịch cũng nhất thời ngạc nhiên, miệng mồm mở to.
Vừa rồi hắn thấy Mộ Sơn Tử đã mất sức chiến đấu, còn đang định nhảy xuống đại thụ, hiện thân trước mặt đối thủ tội nghiệp này, nói Mộ Sơn Tử mau chóng giao một quả huy chương ra. Nhưng vừa nghe thấy Mộ Sơn Tử hét to nói tên mình ra, cảm thấy tính tình của đối thủ cùng với tính cách kiêu ngạo không coi ai ra gì thường ngày của Mộ Sơn Tử vô cùng giống nhau, không thể nào là giả được, Lâm Tịch liền nhếch miệng cười cười. Hắn ta tinh nghịch rút rất nhiều tên từ trong bao đựng tên ra, sau đó hoàn toàn coi đây là lúc luyện tên thích hợp, liên tục giương cung bắn vào Mộ Sơn Tử đang ở dưới đất gào to thảm thiết như một người tâm thần.
– A!
Mộ Sơn Tử lúc này thật thê thảm, bị mưa tên bắn trúng liên tục.
Lần này, hắn rốt cuộc đã nhìn thấy được vị trí mũi tên xuất phát, chính là trên một đại thụ cành lá sum suê cách mình không xa lắm. Nhưng hắn không thể làm gì được nữa, mưa tên của Lâm Tịch bắn trúng làm hắn đau đến mức xanh cả mặt, gần như không hít thở được.
Đợi đến lúc Lâm Tịch hết sức cẩn thận gạt chiến phủ cán dài bên cạnh hắn qua một bên, sau đó dễ dàng tháo một quả huy chương ngũ giác trên vai của hắn xuống, Mộ Sơn Tử mới tranh thủ được một chút thời gian để hít thở, vội vàng hét to:
– Ngươi nhất định phải chết, ta sẽ…
– Ha ha!
Vốn Lâm Tịch đã xoay người rời đi được mấy chục bước, nhưng nghe thấy Mộ Sơn Tử nói như vậy, hắn ta bèn ngửa đầu cười thật to, sau đó dứt khoát xoay người rút một mũi tên bắn. Lâm Tịch chỉ định hù dọa Mộ Sơn Tử nên ban đầu mục tiêu hắn định bắn chính là đầu gối, nhưng vì Mộ Sơn Tử hoảng sợ làm thân người hơi nảy lên nên một tên này của Lâm Tịch lại không chính xác, vô tình bắn trúng bắp chân của Mộ Sơn Tử.
– A! Nguồn: https://truyenfull.net
Mộ Sơn Tử rống to lên như heo bị thiến.
Lâm Tịch lại cười cười, bộ dáng ngây ngô như một thiếu niên hiền lành vậy. Hắn tiếc nuối lắc đầu, sau đó biến mất trong rừng như một làn gió nhẹ.
– Ta nhớ ngươi rồi, Chồn Bạc! Ta nhất định sẽ báo thù!
Cho đến khi Lâm Tịch hoàn toàn biến mất trong khu rừng, Mộ Sơn Tử vừa rồi còn kêu thảm mới dám hét to lên.
– Ta cũng nhớ kỹ ngươi, hình đầu sói chứ gì…
Mặc dù đã chiến thắng nhưng Lâm Tịch vẫn luôn quan sát tình huống chung quanh, nghe thấy Mộ Sơn Tử nói vậy hắn cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.
…
Mộ Sơn Tử tức giận hét to không thôi, sau một lúc mới gượng người dậy, muốn nhặt chiến phủ cán dài màu đen lên.
– Sao ngươi lại quay lại?
Nhưng ngay lúc xoay cổ sang một bên, hắn thấy có một người đang cúi xuống nhặt chiến phủ cán dài màu đen của mình.
“….”
Mộ Sơn Tử cứ tưởng Lâm Tịch quay lại, nhưng khi nhìn thấy ký hiệu hình tiểu kiếm trên ngực đối phương, cùng với hai thanh đoản đao đối phương ném xuống bên cạnh, hắn thật sự không biết nói gì nữa. Rõ ràng đây là một đối thủ khác, có lẽ vì khi nãy hắn la quá to, đối phương vô tình nghe được nên tìm tới, chứ không phải là tên “Chồn Bạc” kia.
Nhìn đối phương vác chiến phủ của mình lên vai rồi từng bước từng bước chậm rãi đi tới trước mặt mình, Mộ Sơn Tử giận đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tháo một quả huy chương ngũ giác trên người mình xuống.
Sau khi tên đệ tử có hình ký hiệu trên bộ áo giáp cầm thanh chiến phủ cán dài màu đen và một quả huy chương ngũ giác của hắn rời đi không bao lâu, Mộ Sơn Tử còn đang la mắng vì đối thủ có “lòng tốt” để lại hai thanh đoản đao cho hắn thì bỗng nhiên im lặng, đôi mắt mở thật to ra…một chiến sĩ mặc áo giáp màu đen tay cầm trường thương cùng màu từ trong khu rừng bên cạnh đi ra, dùng mũi thương điểm nhẹ lồng ngực hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng lấy đi một quả huy chương.
Mộ Sơn Tử chỉ còn cách trơ mắt nhìn tên đệ tử có ký hiệu hình hoa tường vi trên áo giáp, tay cầm trường thương hắc hoa rời đi. Hắn thật sự giận rồi, giận đến mức điên người, vốn hắn có đến bốn quả huy chương nhưng bây giờ chỉ còn một quả.
Nhưng ngay lúc hắn nhặt hai thanh đoản đao lên, vừa khập khiễng bước được mấy bước thì một hình ảnh kinh tâm động phách bất chợt đập vào mắt hắn, làm cho hắn sợ đến nỗi hai thanh đoản đao đang cầm trong tay rớt xuống mặt đất.
Một đệ tử mặc hắc giáp tay cầm trọng binh lang nha bổng “hắc phong” cũng được chế tạo theo đúng chuẩn biên quân đế quốc Vân Tần đang đứng cách hắn không xa. Sau một tiếng hét trầm thấp, không biết là cố ý hay vô tình, người đệ tử này vung lang nha bổng lên cao rồi đập xuống mặt đất, đánh nát một tảng đá xanh.
Nhìn Mộ Sơn Tử nhất thời hóa đá đứng yên đó, tên đệ tử có ký hiệu mãnh hổ trên ngực chậm rãi bước lên trước, bỗng nhiên hắn ta vung lang nha bổng lên không trung, lực đạo mạnh đến nỗi khi lang nha bổng ma sát với không khí tạo nên những âm thanh xé gió rợn người.
Mộ Sơn Tử run rẩy lấy quả huy chương cuối cùng trên vai trái mình, quăng qua cho người này.
– A! Ta nhớ các ngươi rồi, ta nhất định phải báo thù.
Sau khi tên đệ tử cầm lang nha bổng “hắc phong” biến mất, Mộ Sơn Tử hét to lên, nhưng dường như sợ sẽ làm những người khác chú ý rồi tới đây nữa nên hắn đột nhiên dừng lại, không dám hét nữa. Tuy nhiên, chỉ sau một giây, hắn chợt nhớ tới một chuyện, điên cuồng hét to lên:
– Các ngươi là bọn vô sỉ!
Hắn dám can đảm hét to như vậy là vì trên người hắn không còn quả huy chương nào nữa, cho dù mấy người khác có tới thì họ cũng không rảnh rỗi tiêu hao hồn lực để cuối cùng không lấy được gì.
…
Lâm Tịch bây giờ thế nào? Tất nhiên là hắn không hay biết gì về tình cảnh của Mộ Sơn Tử sau lúc rời đi.
Vì đã kiếm đủ năm quả huy chương nên hắn chuẩn bị rời khỏi sơn cốc thí luyện, hắn đang tìm tòi lối đi bằng gỗ dành cho người đi bộ trong khu rừng rậm rạp. Nhưng ngay lúc tìm được vật cần tìm thì bỗng nhiên Lâm Tịch lại thay đổi chủ ý, bởi vì đột nhiên có một khu vực màu vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn – một dải tường màu vàng nổi bật trong khu rừng màu xanh.
Hắn nhớ rất rõ khu vực có dải tường màu vàng bao quanh chính là khu huấn luyện vũ kỹ, nếu như có đệ tử nào có năng lực phá vỡ những kỷ lục các lão sinh đã lập hồi trước, người đệ tử đó cũng nhận được phần thưởng một học phần giống như những người liên tục đạt được năm lần chiến tích năm sao.
– Rốt cuộc bên trong có gì vậy?