Trấn Đông Cảng cách trấn Lộc Lâm không xa lắm.
Đứng cạnh xe ngựa, nhìn đại trấn phồn hoa có mấy phần tương tự như “cổ thành Phượng Hoàng” ở thế giới mình từng sống, Lâm Tịch nhất thời bần thần một hồi, hơi than thở trong lòng.
Vân Tần xây dựng quan đạo dọc theo thành trấn, lúc mọi người di chuyển sẽ không bị gặp trở ngại, tốc độ cũng nhanh hơn. Vì lý do này, mặc dù lúc trước Lâm Tịch và Lưu bá đã đi qua một nửa đế quốc Vân Tần, lần này lại trở về một lần, nhưng vì suốt đường đi không dừng lại trong trấn lớn hay thành lớn nào, nên khi đứng trước một trấn Đông Cảng to lớn phồn hoa như vậy, hắn cảm thấy hơi là lạ.
Từ nơi này, chỉ cần mất khoảng nửa ngày xe ngựa nữa Lâm Tịch sẽ đi tới trấn Lộc Lâm ở thâm sơn cùng cốc, nhưng đối với hắn, đó lại là nơi an lành tường hòa.
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đã đi tới Lại ti ở hai trấn khác để nhậm chức. Theo quy định Vân Tần, đầu tiên hắn phải tới Lại ti ở trấn Đông Cảng báo danh, đợi đến lúc có thời gian hơn mới có thể về trấn Lộc Lâm. Nếu không, hắn sẽ bị Lại ti báo cáo là cố ý tắc trách, làm trái với ý chỉ hoàng đế Vân Tần, phải bị xử phạt nặng.
Bành Hiểu Phong đứng cạnh Lâm Tịch.
Hắn là người đánh xe ngựa của cục Xa giá Chính vũ ti, tuy lúc này hắn đang mặc thường phục, nhưng thực tế cũng là một vị quan thập phẩm. Bành Hiểu Phong năm nay hai mươi sáu tuổi, bốn ngày trước nhận lệnh từ Chính vũ ti, đánh xe ngựa chở Lâm Tịch đến trấn Đông Cảng. Vì tuổi tác hai người không chênh lệch nhau nhiều lắm, bản thân Bành Hiểu Phong lại hiểu chuyện hiểu việc nên quan hệ giữa hai người rất tốt, dọc đường đi không có việc gì xảy ra.
– Lâm đại nhân, đại nhân có thể ngồi xe ngựa, hoặc vừa đi bộ vừa quan sát. Nhưng trách nhiệm của ti chức lại là ở đây, không thể về trước được.
Bởi vì vừa bước xuống xe, sau khi nhìn trấn Đông Cảnh một lượt xong, Lâm Tịch nói hắn có thể về trước, nên bây giờ Bành Hiểu Phong trả lời lại:
– Ti chức có thể đi bộ với đại nhân, từ từ tới phủ tổng trấn.
Lâm Tịch biết Bành Hiểu Phong tuân lệnh quan trên, dọc đường đi không dám hỏi thăm mình là ai hay lý lịch mình như thế nào. Hơn nữa, lúc trước hắn tham gia nhập thí học viện Thanh Loan cũng chỉ có Lăng đốc lăng Lộc Đông biết, có thi đậu hay không cũng là bí mật, một viên quan tầng chót như Bành Hiểu Phong nhất định không thể đoán được hắn là một đệ tử học viện Thanh Loan. Tuy nhiên, Lâm Tịch biết dù Bành Hiểu Phong có đần đi nữa, nhưng chắc chắn nhận ra hắn khác với những viên quan thập phẩm khác, nhất định sẽ nghĩ rằng hắn là một viên quan được quan trên cố ý bồi dưỡng hoặc là con cháu nhà quyền quý nào đấy.
Ngoài ra, qua nhiều ngày nói chuyện, Lâm Tịch biết một binh lính Vân Tần chân chính như Bành Hiểu Phong khi thi hành mệnh lệnh quan trên nhất định rất cẩn thận và chu đáo. Hơn nữa, con người ở thế giới này vốn rất cứng nhắc, rất coi trọng quan giai và tôn ti, so với học viện Thanh Loan quả là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cũng giống như mấy ngày hôm nay, mặc dù Lâm Tịch đã nói Bành Hiểu Phong đừng gọi mình là Lâm đại nhân, cứ gọi thẳng tên họ là được rồi, nhưng Bành Hiểu Phong vẫn không sửa đổi, từ đầu đến cuối luôn giữ lễ tiết.
Khi thấy người quân nhân trẻ tuổi đế quốc cung kính đáp lời, Lâm Tịch bèn gật đầu, cười nói:
– Như thế cũng được. Vậy làm phiền Bành đại ca theo ta một đoạn nữa.
Bành Hiểu Phong nhất thời khẩn trương, nói:
– Lâm đại nhân khách khí rồi, đây là bổn phận của ti chức.
…
Lâm Tịch chậm rãi bước đi trên đường phố ở trấn Đông Cảng.
Con đường người lữ hành cần đi còn rất dài, học viện Thanh Loan lại giống như một nơi cao cao tại thượng, gần như không hiện hữu chốn nhân gian. Nên khi vào trấn này, cảm giác đầu tiên của Lâm Tịch chính là thật nhân gian, thật phồn hoa chốn hồng trần.
Tửu quán, hiệu cầm đồ, quán trà, cửa hàng lụa là, thợ may mặc, kỹ viện…Có lẽ vì đã quen với cuộc sống an tĩnh ở học viện Thanh Loan, Lâm Tịch nhất thời cảm thấy không quen lắm. Nhưng vì những âm thanh cười nói ồn ào rất quen thuộc xung quanh mình, nên Lâm Tịch càng cảm thấy nơi đây rất thân thiết, rất chân thật với mình.
Có thể nơi đây phồn hoa hơn trấn Lộc Lâm thanh u rất nhiều, nhưng vì hai nơi không xa nhau lắm, nên Lâm Tịch thấy tập quán sinh hoạt và ăn uống ở trấn Đông Cảng không khác gì trấn nhỏ kia…có miếng thịt nướng quệt tương xung quanh người dân trấn Lộc Lâm thích ăn vào buổi sáng, có bánh rán thịt vụn bình thường Lâm Tịch hay ăn.
Đường phố ở trấn Đông Cảng được lát bằng một loại đá màu xanh, nhà cửa hai bên trông rất cổ kính. Hơn nữa, khác với trấn Lộc Lâm Lâm Tịch đã từng sống, bởi vì ngay sát trấn Đông Cảng có sông Tức Tử cuồn cuộn chảy qua, nên hai bên đường phố đều kiến tạo một cái kênh nhỏ, bên trong có dòng nước trong suốt chảy qua. Ở những nơi hơi rộng có nhiều nước chảy qua, người dân lại nhờ các thợ xây lành nghề xây nên những chiếc cầu bằng gỗ mộc mạc, hoặc là những chiếc cầu đá chắc chắn.
Nhìn xuống mặt nước trong veo, Lâm Tịch có thể nhìn thấy những bóng cây xanh mát rượi in ngược, bên trong còn có những mảnh rêu nước tươi tốt, thỉnh thoảng có vài đóa hoa bị gió thổi rơi xuống, trôi lơ lửng trên mặt nước, từ từ xuôi đi.
Dọc đường đi cũng có người lấy nước đó để vo gạo rửa rau, hoặc là rửa sạch vài dụng cụ.
Lâm Tịch vui mừng đi tới một quán ăn bán bánh rán nướng, cửa hiệu ở trên đã phai màu theo năm tháng.
– Bành đại ca, huynh muốn ăn bánh này không?
Hít sâu vào một hơi tận hưởng mùi bánh thịt nướng thơm phức, Lâm Tịch quay đầu hỏi Bành Hiểu Phong vẫn đi theo mình.
Bành Hiểu Phong cảm thấy mình nên từ chối, nhưng nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của Lâm Tịch, không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại khiến hắn gật đầu, nói:
– Muốn.
Ngay lập tức có hai miếng bánh thịt được đưa cho Bành Hiểu Phong, còn Lâm Tịch cẩn thận lấy một tờ giấy bóng kẹp lấy hai miếng bánh thịt, từ từ xé ra bỏ vào miệng nhau, sau tiếp tục đi tới phía trước.
– Thịt tươi nước ngon, nhưng mà còn chưa nướng chín lắm…
Nghĩ đến đây, Lâm Tịch nhất thời cười cười, trông rất hạnh phúc.
…
Hơn một nửa đường phố ở trấn Đông Cảng được xây gần bờ sông, rất nhiều nhà cửa hoặc tửu lâu được xây ngay trên các con sông nhỏ, dọc theo bờ sông cũng có rất nhiều phường thợ thủ công lớn, thỉnh thoảng còn thấy những bến tàu nhỏ lẻ tẻ khác để thuyền cập bến.
Sau khi ăn xong hai miếng bánh thịt, Lâm Tịch chắp tay sau lưng, nhàn nhã tiêu sai đi trên một con đường dọc bờ sông. Nhìn theo hướng nam bờ sông, hắn thấy có rất nhiều căn nhà tranh bằng rơm, từng căn từng căn san sát nhau, từ chỗ này nhìn Lâm Tịch không thể nào biết người dân đang tụ tập buôn bán gì, nhưng khung cảnh nơi đấy kết hợp với sông núi thanh lệ xung quanh khiến hắn cảm thấy rất hài hòa, rất đẹp.
Ở một chỗ khác, ngay trên dòng sông có các tiểu đảo nhỏ rộng khoảng vài mẫu vuông, xung quanh có những chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền cười nói vui vẻ, tay đang tung lưới bắt cá.
Trong lúc chậm rãi quan sát bức họa thiên nhiên này, Lâm Tịch bỗng nhiên nghe được tiếng cãi vả không nhỏ ở trong một ngõ phố phía trước.
Hiện giờ Lâm Tịch không nôn nóng đến phủ tổng trấn lắm, bản thân hắn cũng muốn xem thử tình hình ở trấn Đông Cảng này như thế nào, nên hắn chậm rãi đi tới nơi đang phát ra tiếng cãi vả.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy đằng trước một khách điếm ở sát bờ sông có một lão phụ nhân ngoài năm mươi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân hơi run rẩy, giống như rất tức giận nhưng không dám lên tiếng. Bên cạnh bà ta có một gánh đậu hũ nhỏ, nhưng hiện giờ toàn bộ đậu hũ và nước nấu đã bị đổ xuống đất.
Xung quanh đấy có không ít người tới xem, có một thanh niên nghe giọng nói giống như người vùng nông thôn xa xôi, đang đứng giữa, vẻ mặt đầy chính khí căm tức cái ác như thù, vừa ngăn cản một đại hán mặt đen mặc áo lụa mỏng, vừa mở miệng nói lý lẽ, nhưng đại hán mặt đen lại cười lạnh không thôi, không hề mở miệng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Vừa nghe những người dân xung quanh thấp giọng nói vài câu, Lâm Tịch đã biết sơ nội dung câu chuyện: tên đại hán mặt đen đụng ngã lão phụ nhân đang gánh đậu hũ, hắn ta không những không bồi thường mà còn trách cứ lão phụ nhân đi đứng không cẩn thận, đáng trách hơn còn nói gánh đậu hũ kia đã làm hỏng chiếc áo lụa của hắn ta, bắt lão phụ nhân phải bồi thường.
Thanh niên trẻ tuổi nhà quê kia hẳn vừa lúc đi ngang qua trấn Đông Cảng, tìm kiếm cơ hội làm ăn, nay thấy cảnh bất bình nên không thể chịu được, đứng ra nói lý bắt đại hán mặt đen phải bồi thường.
Nghe phân tích của người thanh niên, có vẻ đại hán mặt đen đã tự mình đụng phải lão phụ nhân, chứ không phải lão phụ nhân sơ ý nên đụng đại hán mặt đen.
– Tên côn đồ này không phải là người của Chu tứ gia sao…tên nhà quê này tự rước lấy phiền phức rồi.
– Hắn là người của Chu tứ gia?
– Vậy mau mau nhắc nhở người trẻ tuổi một chút đi, nếu không, hắn sẽ bị phiền phức đấy.
Vào lúc này, những lời bàn luận của người dân trấn Đông Cảng vừa vặn truyền vào tai Lâm Tịch.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đằng sau mình có hai lão nhân đánh cá lâu năm, một phụ nhân đang khiêng một chậu gỗ đầy quần áo ướt mới giặt xong, cùng một người trông có vẻ là chưởng quỹ cửa hàng nào đấy gần đây. Dựa trên quần áo ăn mặc và khẩu âm của họ, Lâm Tịch đoán ba người này đều là dân bản địa.
Trong lúc quay đầu lại, hắn nhìn thấy một người trong hai lão nhân đánh cá đang dùng sợi dây buột cá khèo khèo tay của người trung niên bộ dáng giống như chưởng quầy, giống như muốn nhắc nhở vị chưởng quầy ở gần nhất hãy nhắc khéo người trẻ tuổi nhà quê kia. Nhưng ngay lúc này bỗng nhiên có những tiếng kinh hô, người trẻ tuổi nhà quê kia bất chợt bị đại hán mặt đen dùng tay đẩy ra sau, lực đẩy hơi mạnh khiến người trẻ tuổi lảo đảo lui bước, suýt nữa đã té nhào xuống đất.
– Hừ! Thân thể yếu ớt như vậy mà cũng dám xía vào chuyện của ông đây?
Sau khi đẩy người trẻ tuổi nhà quê ra ngoài, đại hán mặt đen cười lạnh nói.
Người trẻ tuổi nhà quê giận đỏ mặt, lớn tiếng nói:
– Ban ngày ban mặt mà mi dám hành hung đánh người sao? Dù hôm nay có phân rõ trái phải hay không, ta cũng phải kiện mi lên quan.
– Ông cũng khuyên mày một câu cuối cùng, chuyện này mày không quản được.
Đại hán mặt đen khinh thường nhìn người trẻ tuổi nhà quê, nói:
– Nếu như mày còn đứng đây, ông sẽ đánh mày bò lăn dưới đất, mà cũng không có ai dám đứng ra lo cho mày đâu đấy.
Lão phụ nhân bị đụng ngã cả gánh đậu hũ thấy vậy liền lấy tay kéo người trẻ tuổi nhà quê, đồng thời lo lắng nhỏ giọng nói điều gì đó. Nhưng người trẻ tuổi nhà quê này lại càng tức giận hơn, căm hận nói:
– Ta cứ tưởng mi là ai, té ra là bọn du thủ du thực trấn Đông Cảng này. Ta không tin dưới chân thiên tử, luật pháp Vân Tần lại chứa chấp những người như mi.
Đại hán mặt đen trầm mặt, dữ tợn đáp lại:
– Mày chán sống hả?
– Nếu mi không phải…
Người trẻ tuổi nhà quê tiến lên một bước, nhưng hắn còn chưa nói gì thì đại hán mặt đen đã tung cước đá trúng bụng hắn, nhất thời hắn ngồi bệt xuống đất, lấy tay che bụng của mình, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn.
– Hừ!
Đại hán mặt đen khinh thường cười lạnh, sau quay đầu rời đi, không có ai dám ngăn cản.
Bành Hiểu Phong nhất thời trầm mặt, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, Lâm Tịch đã bước tới phía trước, nói với đại hán mặt đen:
– Vị huynh đài này thật khí phách, không biết nên gọi như thế nào?
– Sao hả? Mày cũng muốn xía vào sao?
Đại hán mặt đen lườm Lâm Tịch một cái, sau khi cảm thấy Lâm Tịch không phải là người địa vị ở đây, hắn liền cười lạnh nói.
– Đã như vậy, tại hạ sẽ nói thẳng.
Lâm Tịch nhìn đại hán mặt đen, “chân thành” nói:
– Xét theo luật pháp Vân Tần, tính luôn cả vị này mới bị huynh đài đánh, vậy huynh đài phải bồi thường ba lượng bạc. Nếu không, chỉ còn cách dẫn huynh đài lên quan.
Đại hán mặt đen lại nhìn Lâm Tịch, săn tay áo lên, nói:
– Xem ra xương cốt mày cũng cứng cáp đấy, ông sẽ nắn bóp giúp mày.
– Bành đại ca, phải nhờ huynh giúp một việc rồi, nhưng đừng gọi ta là Lâm đại nhân.
Ngay lúc này, nhìn thấy Bành Hiểu Phong từ phía sau đi lên, Lâm Tịch liền giật ống tay áo Bành Hiểu Phong một cái, thấp giọng dặn dò:
– Huynh đừng đánh trả.
Bành Hiểu Phong chợt ngẩn người, nhưng sau đó lại hơi nháy nháy mắt, giống như đã hiểu ý Lâm Tịch. Sau đó, hắn lập tức đứng chắn trước người Lâm Tịch.
– Mày tưởng dễ dọa Trần Đồng này lắm sao?
Đại hán mặt đen thấy Bành Hiểu Phong như muốn khiêu khích mình, lập tức tung cước ra đá vào bụng.
“Bốp!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, trước ngực Bành Hiểu Phong xuất hiện một dấu giày rất rõ, sau đó hắn ta đau đớn khẽ kêu lên, lui về sau vài bước.
– Hừ! Lại một tên túi cơm áo rách.
Đại hán mặt đen nhất thời thoải mái, yên tâm nói.
Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch lại cười cười, vừa phủi tay vừa nói:
– Được rồi, tính thêm cái này nữa là đủ nhốt huynh đài nửa năm.