– Lão sư, đệ tử muốn đổi lấy thanh trường kiếm “Thần quang” này.
Bởi vì tin tưởng An Khả Y, bởi vì cuốn sách An Khả Y để lại đã giải thích rất rõ ràng, nên Lâm Tịch không hề do dự. Hắn khẽ xoay người, tay chỉ thanh trường kiếm màu xanh nhạt, hướng về vị giảng viên mặc áo bào đen nói.
– Được.
Vị giảng viên mặc áo bào đen kia nhìn thanh trường kiếm, gật đầu. Ông ta lấy một cuốn sách nhỏ ra ghi chép lại, đồng thời nói:
– Đổi một thanh “Thần quang”, trừ bốn học phần, vậy ngươi còn mười học phần dùng để đổi lấy. Theo quy định học viện, nếu như đổi đồ trong Binh điện, phải mất một lúc mới đưa tới phòng ở của ngươi ở lầu tân sinh khoa Chỉ Qua được.
Lâm Tịch khẽ khom người tạ ơn, tiếp tục đi tới phía trước.
Sau kiếm chính là cung và tên.
Vừa nhìn tới đây, Lâm Tịch lập tức tỏ ra vui mừng, rất hứng thú đối với những vật trước mắt.
Từ những gì Đông Vi đã giải thích từ trước, Lâm Tịch biết ngoại trừ những kiểu cung tên được đích thân con người chế tạo ra, trên thế gian này còn rất nhiều kiện hồn binh cung tên hết sức đặc biệt. Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng những kiện hồn binh cung tên rất đặc biệt này cũng đẹp đẽ và uy vũ như thanh đao, chiến phủ hay trường kiếm đằng trước…rất dễ gây ấn tượng cho người nhìn.
Cung tên “Ngân tuyết”, thân cung cong thon dài, dùng bạc tinh khiết và Tuyết văn cương rèn thành, phối với gân của loài sói trắng, nhìn từ xa trông như một tác phẩm nghệ thuật thiên nhiên được gọt dũa từ băng tuyết trắng xóa, dùng một học phần đổi lấy.
Cung tên “Huyền âm”, thân cung đen như mực, dùng thép tinh mềm rèn thành, uốn lượn theo thân cung cong có mười sáu lỗ tròn, khảm phù văn “Huyền minh”. Lúc giương cung bắn tên, thân cung có thể phát ra âm thanh rợn người làm khiếp đảm tâm hồn đối thủ, dùng hai học phần đổi lấy.
Cung tên “Thần lê”, thân cung được làm từ một loại gỗ tên thần lê ở núi Long Xà, phối với dây cung làm bằng tơ tằm màu xanh quấn quanh lại với nhau, khảm phù văn “Thanh phong”, có tác dụng tăng cường lực bắn mũi tên và không phát ra tiếng động, dùng sáu học phần đổi lấy.
So với những loại cường cung khác, thanh cung có cái tên “Thần lê” rất bình thường này thật ra không kém bao nhiêu. Thân cung giống như một cây lê già lão màu vàng, phía trên có khắc những hoa văn chằng chịt giống như dây leo trong rừng, dây cung cũng có màu xanh biếc.
An Khả Y đã đề nghị Lâm Tịch hãy đổi lấy trường cung này.
Trừ mấy loại cổ cung này ra, phía sau còn có những loại cung khác càng kinh người hơn, từ thân cung đã phát ra khí thế làm người khác phải khiếp sợ, như: Hàm quang, Liên châu, Nhiếp hồn, Ảnh sát, Thất sát, Bát giám diệt âm, Lưu ly bích tỳ, Lãnh nguyệt ngân hạnh, Thiên quang vân ảnh, Lãm nguyệt chước tinh…tổng cộng có tất cả hai mươi mốt loại trường cung.
Thân làm binh khí duy nhất người tu hành sử dụng để tấn công các mục tiêu từ đằng xa, ở thế giới này, cung tên là loại binh khí có vai trò rát quan trọng. Mà đây cũng chính là nguyên nhân tại sao các đối thủ lại sợ Phong Hành Giả đến như vậy.
– Lão sư, đệ tử muốn đổi thanh trường cung “Thần lê” này.
Căn cứ vào những lý do trên, sau khi nhìn qua những thanh trường cung khác, Lâm Tịch lại quay về đứng bên cạnh trường cung “Thần lê”, nói với vị giảng viên mặc áo bào đen gần đấy.
Vị giảng viên mặc áo bào đen khẽ cau mày nhăn mặt, nhưng lại không phản đối, chỉ đơn giản nói “được”.
– Nhưng đệ tử muốn để trường cung này đến lúc cuối mới đổi.
Bởi vì nhận ra vị giảng viên này là một người tốt, quan tâm đến các đệ tử, nên Lâm Tịch không kiêng kỵ lắm, giải thích:
– Theo An lão sư dự đoán, đệ tử cần ít nhất năm học phần mới mới đổi được linh đan giúp tu vi tăng lên Hồn Sư sơ giai, như vậy mới nhận được hai học phần môn tu hành hồn lực. Nếu như bây giờ đổi lấy trường cung này, đệ tử chỉ còn bốn học phần.
Giảng viên mặc áo bào đen trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Lâm Tịch nói:
– Ý của ngươi là muốn dùng năm học phần đổi linh đan, sáu học phần đổi trường cung này, vậy còn dư lại một học phần. Theo ý kiến của An giáo sư, không biết ngươi định đổi lấy vật gì.
Lâm Tịch chậm rãi nói:
– Dùng để đổi tên, lấy hai cây Tinh cương và hai cây Hắc kim phá giáp. An lão sư nhắc rằng mấy cây tên này hơi rẻ, chỉ dùng một học phần đã được bốn cây.
Mấy cây tên này hơi rẻ…vừa nói xong những lời này Lâm Tịch cảm thấy mình không lịch sự cho lắm, giống như đang lấy Binh điện đại diện cho võ lực kinh khủng của học viện Thanh Loan trở thành nơi buôn bán thức ăn vậy. Nhưng vị giảng viên mặc áo bào đen kia không để ý đến những điều như vậy, sau khi suy tư một hồi, ông nhìn Lâm Tịch nói:
– Đáng ra ta không nên chất vấn những lời khuyên của An giáo sư dành cho ngươi, nhưng không biết ngươi có biết hay không, dù tu vi ngươi có đạt đến Hồn Sư sơ giai…bởi vì đặc điểm của trường cung “Thần lê” này nên rất khó giương cung đấy, dựa theo tu vi và sức chịu đựng cơ thể của ngươi, ta đoán nhiều nhất ngươi chỉ bắn được hai lần tên.
– Chỉ bắn được hai lần tên sao?
Lâm Tịch ngẩn người, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên cười một tiếng. Hắn biết mặc dù lúc đặc huấn mình chưa bao giờ giương cung bắn bằng hai tay, nhưng chắc chắc việc mình muốn bắt chước “Kinh Vô Mệnh” không thể nào giấu giếm Đông Vi được, nên có thể An Khả Y cũng biết khả năng mình đến đâu.
– Đa tạ lão sư nhắc nhở, đệ tử đã biết.
– Đã như vậy, cứ làm theo lời An giáo sư đi.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lâm Tịch, vị giảng viên mặc áo bào đen này hơi ngạc nhiên, thầm nói xem ra có vài điều bí mật mình không biết rồi, nên ông ta khẽ tươi cười, ôn hòa nhìn Lâm Tịch nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
– Không biết An giáo sư đề nghị ngươi đổi lấy đan dược gì?
Lâm Tịch gật đầu đáp:
– Diệp linh chi.
– Vì giữ bí mật cho các học viên và tránh việc người khác dựa vào những vật phẩm trao đổi đoán được tin tức tu hành của ngươi, nên những hồn binh này khi đưa đến phòng của ngươi ở lầu tân sinh sẽ dùng hộp gỗ đóng kín lại. Sau này khi ra ngoài, ngươi nên cẩn thận một chút.
Vị giảng viên này nhìn Lâm Tịch nói:
– Về đan dược, các đệ tử có thể mang về hoặc lập tức luyện hóa. Theo quy định, bay giờ ta có thể đưa cho ngươi ngay. Dược tính diệp linh chi ôn hòa, phát tán tự nhiên trong cơ thể, vậy ngươi muốn để diệp linh chi cùng với các hồn binh này cùng đưa về phòng mình, hay là ở chỗ này dùng trước, đồng thời nhìn những hồn binh còn lại?
Dừng lại trong chốc lát, vị giảng viên có khuôn mặt hơi sượng cứng này nhìn Lâm Tịch nói tiếp:
– Nếu như ngươi có thể tăng lên Hồn Sư sơ giai ngay tại đây, ta có thể thay ngươi đưa tin cho Đông Vi, vậy phần thưởng hai học phần dĩ nhiên sẽ là của ngươi. Không những không mất công đến đây lần nữa, ta đồng thời bảo người đưa toàn bộ những vật ngươi đã đổi về phòng.
– Đa tạ lão sư, vậy đệ tử sẽ dùng diệp linh chi ở đây, đồng thời nhìn những hồn binh khác.
Mặc dù đã hành lễ với vị giảng viên mặc áo bào đen này ngay khi bước vào Binh điện, nhưng dựa vào ý tốt che chở và quan tâm của ông ta từ nãy giờ đối với mình, Lâm Tịch cảm thấy mình rất nên hành lễ với ông ta một lần nữa.
– Chờ ta một chút.
Vị giảng viên mặc áo bào đen này cũng không nói thêm gì, bước nhanh vào một hành lang gấp khúc trong binh điện. Chỉ chốc lát sau, ông ta đã lấy một bình thuốc bằng thủy tinh ra ngoài, miệng bình dùng sáp bịt lại, bên trong là một chiếc lá màu xanh biếc hình dáng ngôi sao.
Trong lúc còn làm trợ thủ cho An Khả Y, vị giáo sư trẻ tuổi nhất học viện Thanh Loan đã từng đưa cho Lâm Tịch một quyển sách giới thiệu các loại dược liệu, nhờ thế Lâm Tịch biết Diệp linh chi là một loại linh dược được chế tạo do ngâm lá cây hình dạng ngôi sao này vào trong một dung dịch khác. Nên vào lúc này, Lâm Tịch không hề ngạc nhiên, ngược lại còn thuần thục mở nắp bình thủy tinh ra, lấy lá cây bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, sau đó nuốt vào trong bụng.
Cảm giác giống như có những dòng nước ấm đang chảy xuôi trong bụng, sau đó từ từ lan dần khắp toàn thân.
Đã có kinh nghiệm luyện hóa linh đan nhiều lần, nên sau khi dược lực tiêu tán hết, Lâm Tịch tiếp tục quan sát các hồn binh khác trong Binh điện Thanh Loan.
Trong những trường cung đã nhìn thấy qua, có thể nói trường cung “Lãm nguyệt chước tinh” là thanh có vẻ ngoài mạnh mẽ nhất. Thân cung được làm từ kim loại giống như bạch ngọc mờ ảo, xung quanh có khảm những tinh thạch màu vàng và màu bạc, bên trong những tinh thạch này lại khắc các phù văn phức tạo. Hơn nữa, bề rộng thân cung rộng đến mức có thể sánh với cánh tay người đã trưởng thành, so sánh với thân thể Lâm Tịch thì toàn bộ cây cung này còn cao hơn. Khi nhìn từ xa, người xem có cảm giác dây cung được làm từ hổ phách màu bạc tựa như có bọt khí nổi lềnh bềnh xung quanh, nhưng khi đứng gần quan sát lại thấy đó là những phù văn hình đám mây, dây cung to lớn đến mức bằng với một đốt ngón tay. Khi nhìn thấy trường cung khổng lồ này, Lâm Tịch thật sự hơi kinh hãi, cứ nghĩ không biết phải là người cao lớn đến như thế nào mới có thể giương cung lên được.
– Phương pháp chế tạo “Lãm nguyệt chước tinh” này đã thất truyền, học viện Thanh Loan chúng ta còn giữ được là nhờ người tu hành đời trước để lại. Điều kiện sử dụng trường cung này rất cao, không những tu vi phải đạt đến Đại Quốc Sư, hơn nữa, tiễn thủ còn phải là người cao lớn khôi ngô.
Nhìn thấy Lâm Tịch dừng bước rất lâu trước trường cung khổng lồ này, vị giảng viên mặc áo bào đen tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
– Hồn Sĩ, Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Quốc Sĩ, Đại Quốc Sư…
Lâm Tịch bất giác lẩm nhẩm lại cách phân chia tu vi của những người tu hành ở thế giới này, cảm thán:
– Phải đạt đến Đại Quốc Sư mới sử dụng được…Xin hỏi lão sư, không biết cây tên do chính trường cung khổng lồ như vậy có phải đã là cây tên mạnh nhất rồi?
Vị giảng viên mặc áo bào đen này cau mày, lắc đầu:
– Tất nhiên là không phải.
– Còn có nữa sao?
Đến lúc này, Lâm Tịch chỉ còn biết cảm thán rằng thế gian này quả nhiên còn có rất nhiều vật và cường giả mình chưa biets đến, thực lực một người không thể nào là vô địch được.
– Ít nhất bây giờ còn có hai loại uy lực mạnh hơn trường cung này, lúc trước đều ở học viện chúng ta.
Khi nói những lời này, sắc mặt vị giảng viên mặc áo bào đen hơi đổi khác, tựa như trong đấy có ẩn ý khó nói.
– Còn hai loại? Lúc trước ở đây? Vậy bây giờ thì sao?
Lâm Tịch nhất thời tò mò.
Vị giảng viên này nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
– Có lẽ sau này ngươi sẽ biết.
Lâm Tịch ồ lên một tiếng, nhất thời hiểu đây là những chuyện liên quan đến bí mật học viện, ông ta không tiện nói cho hắn biết được.
Sau cung chính là những bộ trang phục và áo giáp: Sí đồng, Mộc hỏa, Toái ngân, Xích lân, Liệt diễm, Linh lung, Hàn ti, Kim thiền, Dạ ma…So sánh với những bộ thánh y trong bộ phim “Thánh đấu sĩ Seiya” đã từng xem ở thế giới kia, Lâm Tịch cảm thấy những bộ trang phục và áo giáp ở đây còn mạnh mẽ và đẹp hơn rất nhiều, khiến hắn lại được mở rộng tầm mắt.
Nhưng khi nhìn thấy những bộ áo giáp này, Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến một việc, thật không ngờ An Khả Y lại không đề nghị hắn dùng học phần để đổi lấy những vật dụng phòng thân này.
Mặc dù hiểu rõ lý lẽ cho dù có mặc áo giáp trên người đi nữa thì cũng có lúc sẽ bị đối thủ chém trúng, nhưng Lâm Tịch vẫn không nhịn được cười khổ, bất giác nghĩ: “Không biết là An giáo sư quá tin tưởng mình, cảm thấy mình sẽ không bị đối thủ chém trúng, hay là do lão sư cảm thấy mình vẫn còn quá yếu, nếu bị đối thủ chém thì cho dù mặc áo giáp hay không, kết quả vẫn giống nhau vậy nhỉ?”