– Ngươi chắc chắn như vậy sao?
Sắc mặt vị giáo sư già hơi đổi khác, ông ta nhìn Lâm Tịch nói:
– Ta không ngại nói cho ngươi biết. So với các linh thú khác, Hàn Nha là một loại rất hiếm thấy, hơn nữa thực lực rất mạnh, lại là linh thú rất quan trọng với các Tế ti Linh Tế. Ban đầu ta đã nói với các ngươi trong đây có một quả trứng Hàn Nha còn sống, nếu như ngươi chỉ gõ bể bốn quả trứng đã chết, ta có thể không xử phạt ngươi, nhưng nếu gõ bể quả trứng còn sống, dựa theo giá trị linh thú Hàn Nha, ta sẽ trừ ngươi mười học phần…Ngoài ra, sẽ không có ai vì ngươi cầu tình.
– Mười học phần?
Vừa nghe vị giáo sư già nói vậy, các đệ tử khác đang đứng bên ngoài nhất thời giật mình, rất hoảng sợ.
Nhưng Lâm Tịch vẫn gật đầu, nói:
– Đệ tử muốn gõ.
Vị giáo sư già đột nhiên cười cười, nói:
– Được, ngươi gõ đi!
Lâm Tịch chợt cảm giác được điều gì đó, nhưng lại không chắc chắn. Tuy nhiên, hắn vẫn không do dự, tiếp tục vươn tay ra, cong hai ngón tay lại rồi búng tới quả trứng. “Rắc!”, sau khi đã liên tục gõ bể ba quả trứng tiếp theo, thật không ngờ hắn vẫn không ngừng lại, tiếp tục gõ.
– Hắn điên rồi sao?
Phần lớn các đệ tử đang ở đây đều biến sắc. Ba quả trứng Lâm Tịch vừa gõ, lòng trắng và lòng đỏ trứng có màu sắc giống như quả đầu tiên, nói cách khác, hắn đã gõ trúng bốn quả trứng Hàn Nha đã chết, vì thế, quả trứng cuối cùng này tất nhiên là quả còn sống. Nhưng không ngờ Lâm Tịch lại muốn gõ bể cả quả trứng cuối cùng này, hắn muốn bị trừ mười học phần sao?
Ngay lúc này, các đệ tử thông minh nhất ở đây, bao gồm cả Hứa Châm Ngôn và bạn tốt Chu Thiên Thủy đứng bên cạnh, cũng đột nhiên phát hiện được điều gì đấy, sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Rắc!”
Quả trứng Hàn Nha cuối cùng cũng bị Lâm Tịch gõ bể, một đống nước màu vàng hôi thôi chảy ra ngoài.
Năm quả trứng Hàn Nha này đều là trứng đã chết, không thể ấp được.
– Ngươi làm rất tốt!
Vị giáo sư già tóc vàng nhìn Lâm Tịch gật đầu, sự tán thưởng vốn đã được ông ta cố gắng thu liễm trong mắt giờ hoàn toàn hiện rõ trên mặt, vui mừng nói ra.
– Năm quả trứng Hàn Nha này đều đã chết!
Cho đến lúc này, các đệ tử đang đứng ở đây mới nhận biết được việc gì vừa xảy ra, lập tức ồn ào lên tiếng.
– Đã hư toàn bộ nhưng sao còn nói có một quả còn sống? Lừa gạt cảm giác như vậy, sao các đệ tử có thể thi đậu được?
Lập tức có một đệ tử có cảm giác như mình bị lừa gạt, tức giận lên tiếng hỏi.
– Từ hôm qua đến nay đã có ba mươi bảy tân đệ tử đến tham gia thi môn này, nhưng không có người nào giống như Lâm Tịch, phát hiện cả năm quả trứng này đều là trứng hư. Cách hành xử hiện giờ của bọn ngươi thật khiến ta thất vọng.
Đối mặt với những âm thanh tức giận xung quanh, vị giáo sư già tựa như không nghe thấy, lãnh đạm và giễu cợt lên tiếng:
– Nếu như các ngươi chưa hiểu rõ, vậy trước khi rời khỏi học viện, ta sẽ dạy cho tất cả bài học cuối cùng. Môn học thông linh rất chú trọng cảm giác và tương thông. Trong ngày đi học đầu tiên môn này, chắc các giảng viên khoa Linh Tế ta đã nói cho các ngươi biết việc cảm giác của linh thú thông thường đều mạnh hơn chúng ta, bon chúng có thể cảm giác được tâm cảnh chúng ta như thế nào. Nếu như muốn tương thông với linh thú, không những phải làm cho đối phương cảm thấy ngươi không có ý xấu, không xâm phạm lẫn nhau, mà còn phải chân thành đến với nó. Chỉ cần ngươi nhất thời do dự hoặc hoài nghi, sợ rằng sẽ làm đối phương vốn rất nhạy cảm cảm thấy ngươi là người hiểm ác toan tính. Cũng như hôm nay vậy, nếu như các ngươi không dám can đảm thẳng thắn đối mặt với việc này, vậy dù cảm giác có tốt hơn thì có ích lợi gì? Cứ cho là trong những người ở đây, có vài người cảm giác rất tốt, nhưng nếu như chỉ vì những lời do chính ta nói mà bọn ngươi lại không dám hoài nghi, dẫn đến phán đoán sai lầm, vậy các ngươi cho rằng mình có thể thi đậu môn học thông linh này?
Những lời này của vị giáo sư già khiến các đệ tử đang đứng bên ngoài nhất thời trầm mặc.
– Các ngươi đi đi, đợt thi môn thông linh lần này đến đây kết thúc.
Vị giáo sư già lắc đầu, thẳng thắn nói.
– Thưa giáo sư, làm vậy thật không công bằng.
Nghe thấy vị giáo sư già trực tiếp ngưng đợt thi môn thông linh ở đây, điều này cũng có nghĩa chỉ một mình Lâm Tịch thi đậu, Vương Linh đang đứng bên cạnh Hứa Châm Ngôn nhất thời vỗ vỗ cái quạt trắng trong tay, ra mặt nói:
– Mặc dù khi nãy chỉ có một mình Lâm Tịch phát hiện và hành động đúng, nhưng ở đây lại không có ít bạn học chưa tham gia thi, tại sao ngài biết trong này không có ai có thể thi đậu?
– Ngươi nói không sai.
Vị giáo sư già lạnh lùng nhìn hắn, nói:
– Như vậy đi, ta sẽ lấy thêm năm quả trứng khác, sau đó ta cũng nói cho các ngươi biết trong đó có một quả còn sống, nhưng ta không đảm bảo mình có nói thật hay không. Chỉ cần các ngươi dám lên gõ bể, gõ bốn trứng và để lại một trứng, gõ sai liền trừ mười học phần, vậy ta sẽ tiếp tục đợt thi lần này….Nhưng, nếu như ta không quan sát sai…
Sau khi dừng lại trong chốc lát, vị giáo sư nhìn thoáng qua Vương Linh cùng với một số đệ tử đứng sau hắn chưa thi môn thông linh, lạnh lùng nói:
– Vừa rồi bọn ngươi đã chần chờ không biết có nên thi hay không, cho thấy nỗi sợ trong lòng đã rất lớn. Môn học này đã thi đến bây giờ, ta không tin các ngươi lại dám mạo hiểm như trên.
Nhất thời không có người nào lên tiếng, không ít người cúi đầu rời đi.
Đúng là không có người nào dám mạo hiểm với mười học phần, bởi vì phần lớn những người ở đây chỉ mới có được hai học phần, lỡ như bị trừ hết mười học phần, vậy có nghĩa ngươi không những không thể mang bất kỳ đồ vật nào của học viện ra ngoài, mà sau này khi trở về học viện, ngươi còn bị trừ thêm nữa.
…
– Chúng ta đi.
Hứa Châm Ngôn trầm mặc xoay người, nói với mấy người bạn tốt đang vây quanh mình như những ánh sao le lói bao quanh vầng trăng sáng rực rỡ là hắn.
– Cho dù môn học thông linh này chỉ có một mình Lâm Tịch thi đậu thì thế nào? Ai tài giỏi hơn ai không thể chỉ dựa vào thành tích một môn được, chẳng lẽ tổng thành tích các môn thi của hắn lại tốt hơn Hứa huynh sao?
Vương Linh tức giận siết chặt cái quạt trắng trong tay, sắc mặt rất khó coi.
Lần này hắn nói vậy không phải là muốn lấy lòng Hứa Châm Ngôn, mà bởi vì vừa rồi vị giáo sư già kia đã nói chung tất cả mọi người ở đây không dám mạo hiểm để tham gia thi tiếp. Ban đầu mấy người này ở lại là vì muốn xem Lâm Tịch thi thố thế nào, có khi còn có trò hay để xem, thật không ngờ Lâm Tịch đã xuất sắc vượt qua, khiến bọn họ có cảm tưởng như mình đang bị đối phương chế nhạo vậy.
– Sao ngươi biết tổng thành tích của Lâm Tịch không tốt?
Nhưng vào ngay lúc này, một âm thanh phụ nữ bỗng nhiên vang lên.
Đám người Vương Linh và Hứa Châm Ngôn cau mày, xoay đầu lại liền nhìn thấy có một phụ nhân mặc áo bào đen của giảng viên học viện đang bước đi trên con đường bằng đá, tiến tới chỗ bọn họ.
Vương Linh không biết nữ giảng viên có tướng mạo bình thường này là ai, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn biện hộ:
– Trong bảy môn học, Hứa Châm Ngôn đã thi đậu năm môn, chẳng lẽ thành tích của Lâm Tịch có thể hơn sao?
– Khi đã xuất viện tu hành, các ngươi cần phải nhớ kỹ một điều: Trước khi hiểu rõ toàn bộ mọi việc, không nên vội vàng suy đoán kết luận. Nếu như ta nói cho các ngươi biết, trừ môn học vũ kỹ khoa Chỉ Qua bọn họ không tổ chức thi ra, Lâm Tịch đã thi đậu cả bảy môn còn lại, không biết các ngươi cảm thấy thế nào?
Nữ giảng viên mặc áo bào đen nhìn đám người Vương Linh, lạnh nhạt nói.
Từ lúc thấy Lâm Tịch thi đậu cho tới nay, Hứa Châm Ngôn vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, không để mọi người biết hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng khi nghe nữ giảng viên này nói như vậy, sắc mặt hắn không khỏi tái hẳn đi.
– Cái gì?
Đám người Vương Linh và Chu Thiên Thủy càng hoảng sợ hơn, thất thanh hô to.
– Dĩ nhiên, tính đến hiện giờ thì Lâm Tịch mới chỉ thi đậu năm môn. Nhưng dựa vào học phần có được từ năm môn này, hắn đã đủ điều kiện để đột phá đến Hồn Sư sơ giai, cho nên, việc thi đậu môn tu hành hồn lực là điều chắc chắn. Còn môn chữa bệnh và chăm sóc do chính ta phụ trách….hì, chỉ cần ta nói hắn được miễn thi, vậy hắn đã thi đậu.
Nữ giảng viên bình thản nhìn đám người Vương Linh, nói.
– Miễn thi?
Hứa Châm Ngôn cau mày, nhìn nữ giảng viên hỏi: Nguồn: https://truyenfull.net
– Nghe nói đề thi môn chữa bệnh và chăm sóc rất khó, lão sư nói để Lâm Tịch được miễn thi dường như không công bằng cho lắm.
– Không công bằng?
Nữ giảng viên vốn rất hiền hòa này đột nhiên im lặng một lúc, sau đó lại trở nên rất kiêu ngạo, nàng ta cười lạnh nói:
– Lão già họ Trịnh kia vì Từ Sinh Mạt mà cố ý gây khó cho hắn, ném một quyển sách dày đến mấy trăm trang bắt Lâm Tịch thi môn tốc duyệt. Vậy tại sao ta không thể vì bọn họ đã bất công trước mà cố ý ra đề dễ cho hắn? Coi như là đôi bên hòa nhau thôi.
– Lấy quyển sách dày mấy trăm trang để ra đề thi môn tốc duyệt mà hắn cũng thi đậu sao?
Câu nói đầy ý thiên vị của nữ giảng viên vừa được nói ra, đám người Hứa Châm Ngôn lập tức cúi đầu xuống, thì thào nói câu trên.
Các giảng viên học viện đều là người kiêu ngạo và cổ quái, không thể nói lý lẽ với bọn họ được. Nhưng xét ở riêng môn tốc duyệt, nếu như khi họ tham gia thi vị giảng viên phụ trách cố ý ra đề khó như vậy…chắc chắn không có người nào trong họ có thể thi đậu được.
Thi đậu cả bảy môn học…môn tốc duyệt khó như vậy cũng thi đậu rồi, hơn nữa, hôm nay tận mắt nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của Lâm Tịch ở môn học thông linh…mấy người này chỉ cảm thấy da mặt mình rất rát, tựa như vừa rồi có người đã tát mạnh lên mặt mấy cái.
…
– Không uổng là Thiên Tuyển do chính Hạ phó viện trưởng định ra, quả nhiên tài giỏi hơn người khác.
Trong phòng thi môn thông linh, ngay lúc Lâm Tịch chuẩn bị rời đi, vị giáo sư già bỗng nhiên lên tiếng, khen ngợi Lâm Tịch.
Lâm Tịch ngượng ngùng cười cười:
– Lão sư quá khen rồi.
Hắn đúng là rất ngượng ngùng khi nhận lời khen này. Đám người Hứa Châm Ngôn không thể nào hiểu vì sao hắn lại bình thản đến như vậy, càng không có ai biết năng lực đặc biệt của hắn. Trong ba ngày thi vừa qua, dù là môn học tốc duyệt, độc lý hay thông linh này, hắn đều có chủ ý dùng năng lực đặc biệt của mình, chẳng qua hôm nay hắn không cần dùng, nhưng cũng may mắn vượt qua được.
Mấy người Hứa Châm Ngôn âm thầm so đấu với hắn, nhưng không biết Lâm Tịch lại có năng lực giống như Trương viện trưởng.
Nhưng trong mắt vị giáo sư già trước mắt, sự ngượng ngùng hiện giờ của Lâm Tịch lại tượng trưng cho khiêm nhường, thắng mà không kiêu, nên ông ta càng vui mừng hơn, đôi mắt đầy ý tán thưởng.
– Ngươi làm rất tốt.
Sau khi nói lại câu này, vị giáo sư già này nhìn Lâm Tịch một cái, thấp giọng đến mức chỉ hai người nghe được nói với Lâm Tịch:
– Ta thân làm giáo sư học viện, không thể phá lệ cho ngươi thêm học phần. Vũ Hóa gia chúng ta càng không sợ vì tín ngưỡng trong lòng mà hi sinh thân mình, nhưng dù sao Vũ Hóa gia chúng ta đã thiếu ngươi một nhân tình rất lớn.
Lâm Tịch khẽ sửng sốt. Cho đến khi vị giáo sư già này đi qua mặt hắn, rời khỏi phòng thi, hắn mới nhận biết được việc gì đang xảy ra. Vũ Hóa Thiên Cực là con cháu Vũ Hóa gia, nhân tình vị giáo sư già này vừa nhắc tới hẳn nói đến việc hắn đã xuất sắc cứu mạng Vũ Hóa Thiên Cực. Dù sao đi nữa, nếu như không có Lâm Tịch ở đó, Vũ Hóa Thiên Cực đúng là không thể nào sống được.
Khi thấy vị giáo sư già và cả Liễu Nhan giảng viên đã đi khỏi phòng học rộng rãi, Lâm Tịch mới nhìn thấy một lá cờ nhỏ màu vàng hình tam giác được đặt ở trên cái màn mộc dài màu hồng trước mặt mình.
Đây là một lá cờ lớn khoảng lòng bàn tay, dùng tơ nhện màu vàng bện thành, ở giữa có hai chữ “Vũ Hóa” được dùng chỉ bạc đan nên.