Năm nay là năm thứ hai mươi ba Trường Tôn Cẩm Sắt bước lên ngôi vị hoàng đế Vân Tần.
Ngày kia, ở ngoài biên cảnh phía tây đế quốc Vân Tần, trong một hoang nguyên cát vàng sát rìa ranh giới Bàn Nhược, có một đám giặc cỏ ở tập kích một thương đội vận chuyển lá trà. Nhưng mấy tên giặc cỏ tay cầm những cái móc bằng sắt hình dáng kỳ lạ kia lại không thể ngờ rằng đột nhiên có một tiếng sấm sét vang lên tại gò đất ở phía sau cách đấy không xa.
– Biên quân Vân Tần!
Cho đến khi trên không trung đột nhiên xuất hiện những cây tên màu đen dày đặc như mây, đám giặc cỏ có những hình xăm đáng sợ trên khuôn mặt hoàn toàn biến sắc.
Chỉ trong một tíc tăc, tiếng kinh hô liền biến thành tiếng kêu đau đớn.
Một tên giặc cỏ nặng nề ngã xuống đất, cả người cắm đầy những mũi tên sắc nhọn, khiến cho máu tươi theo vết thương chảy ra ngoài nhuộm đỏ cả mặt đất đầy cát vàng.
Một hàng kỵ binh mặc giáp đen từ sau gò đất lao lên, tiếng vó ngựa chấn động trời đất. Hàng ngũ kỵ binh cầm trường cung trong tay chợt tách ra hai bên, các kỵ binh cầm trường thương “hắc hoa” ở sau giống như những tử thần tay cầm lưỡi hái sắc liệm, không thương xót xông vào đội ngũ giặc cỏ đang đau đớn không thôi.
Đột nhiên có một luồng khí tức khổng lồ xuất hiện ngay trên chiến trường, một tên giặc cỏ tuổi cỡ trung niên, vóc người không cao lớn, cả người được sơn màu đen bóng với những hình xăm kỳ lạ, tức giận huýt sáo một tiếng, sau đó trong tay hắn xuất hiện một sợi xích sắt màu đen dài hơn mười thước, lớn chừng như cánh tay người trưởng thành, xung quanh sợi xích sắt đấy còn có những mảnh lân phiến sắc bén như lưỡi đao.
“A!”
Sau một tiếng vang rợn người, sợi xích sắt này liền được ném về phía trước tạo thành hình vòng cung, sắc bén chém năm tên kỵ binh biên quân mặc giáp đen dũng mãnh thành hai đoạn, máu tươi và nội tạng bên trong cơ thể bay ra ngoài, cảnh tượng rất thê lương.
“Vèo!
Nhưng ngay lúc này đột nhiên có một ánh kiếm từ trong nền cát bên dưới vô thanh vô thức bay ra, mang theo hàn khí lạnh lẽo chặt đứt cổ tên giặc cỏ này, khiến cho tên người tu hành giặc cỏ này chỉ có thể đau đớn hô to lên, sau đó đầu bị chém đứt rụng, hất tung lên không trung.
Đám giặc cỏ còn lại thấy vậy liền mất ý chí chiến đấu, trước khi bị trường thương “hắc hoa” đâm xuyên qua thân thể, bọn họ còn không hiểu nghĩ rằng đây rõ ràng là biên quân chính quy Vân Tần….nhưng tại sao biên quân chính quy Vân Tần lại xâm nhập sâu đến như vậy? Chẳng lẽ Vân Tần muốn tiến công phía tây?
Các kỵ binh Vân Tần bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, ngay cả những cây tên đang được găm trên người bọn giặc cỏ, hay những túi nước chỉ còn lại một chút nước ngọt, bị máu tươi dính vào cũng bị họ lấy đi, không buông tha bất cứ đồ vật nhỏ nào.
Nam Sơn Mộ và Nam Cung Vị Ương xuất hiện trong đội ngũ.
Sau khi nghe một tướng lãnh hồi báo, sắc mặt Nam Sơn Mộ hơi khó coi, ông trĩu lòng quay sang nói với Nam Cung Vị Ương:
– Nước ngọt và lương thực còn lại không nhiều lắm, nhiều lắm là được ba ngày.
– Lấy mấy chiến mã này làm lương thực, có thể cố gắng sáu ngày.
Nam Cung Vị Ương nhìn sa mạc hoang vu đằng xa, nhìn những đống cỏ khô lăn qua lăn lại trên đấy, nói:
– Chỉ cần trong sáu ngày có thể tấn công tới địa bàn bọn giặc cỏ bộ lạc Quy cừu, chúng ta sẽ sống sót. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
…
Học viện Thanh Loan.
Trong sân nhỏ ở ngọn núi Thiên Khu.
– Có thể là Nam Cung Vị Ương.
Tiêu Minh Hiên ngồi đối diện Hạ phó viện trưởng, trên sống mũi đeo gọng kính bằng thủy tinh dày cộm, vừa lật mười mấy quyển sách vừa phân tích:
– Kể từ sau chiến loạn ở lăng Như Đông, cô ta đã rời khỏi Nam Cung Vị Ương. Chỉ có cô ta mới có thể giết chết nhiều người tu hành trong quân đội như vậy, đồng thời lợi dụng các thám tử và tình báo của hoàng đế cùng Trường Tôn Mộ Nguyệt để giúp đỡ Nam Sơn Mộ và nhiều người khác chạy ra khỏi ranh giới Bàn Nhược.
– Tiểu cô nương này rất thú vị.
Hạ phó viện trưởng gật đầu, nhìn thoáng qua Tiêu Minh Hiên, nói:
– Nhưng ta không hiểu một chuyện, Trường Tôn Mộ Nguyệt tất nhiên hiểu rõ cô ta là người như thế nào, biết cô ta có thể làm những chuyện gì, nhưng tại sao vẫn phóng túng để mặc cô ta như vậy?
Tiêu Minh Hiển ngẩn người, chớp chớp mắt mấy cái. Đột nhiên ông ta thất thanh hô lên, giống như đã suy đoán được vài vấn đề trong đấy, nói:
– Ý của ông là lý lịch cô ta…
– Không phải Lưu giáo sư luôn tự nói mình có tài xem tướng sao? Mặc dù ta luôn chọc ông ta đấy chỉ là những mánh khóe lừa gạt, nhưng lý lẽ “tính người do tâm sinh” của ông ta không phải không đúng đâu.
Hạ phó viện trưởng nhìn Tiêu Minh Hiên nói:
– Ông ta từng nói đôi môi Trường Tôn Mộ Nguyệt rất mỏng, hai má hơi phồng, tâm tính nhất định rất lãnh khốc, mà cách làm việc của Trường Tôn Mộ Nguyệt nhiều năm nay lại đúng như những gì ông ta nói. Mặc dù Trường Tôn Mộ Nguyệt là người lo nước do dân, chánh khí toàn thân, làm việc theo nề nếp, nhưng luật pháp lại vô tình thật sao? Với tâm tính như vậy, nếu sớm biết tiểu cô nương Nam Cung Vị Ương là võ giả trời sinh có đạo tâm, không bị ước thức, tất nhiên nàng đã không dẫn theo bên mình làm gì.
– Ông nói không sai.
Tiêu Minh Hiên cau mày, sau khi bình tĩnh lại ông ta mới trầm ngâm nói:
– Nếu như những gì ông nói là đúng, vậy lý lịch của Nam Cung Vị Ương chắc có quan hệ với Cốc Tâm Âm và Trường Tôn Mộ Nguyệt. Xem ra, việc đón Cốc Tâm Âm bình an trở về càng khó hơn rồi.
Hạ phó viện trưởng gật đầu, nói:
– Ông nghĩ sao về Văn Nhân Thương Nguyệt?
– Nam Sơn Mộ và Nam Cung Vị Ương là một biến số. Ngày đó kiểm tra trong những người chết tại đình viện, không hề có Quỷ quân sư. Nam Sơn Mộ già rồi, ông ta không để ý đến việc mình sống hay chết, nhưng nhất định quan tâm đến những quân nhân trung thành đi theo ông ta. Ông ta chắc chắn sẽ tìm cách lấy lại thanh danh cho bọn họ, không muốn họ cả đời phải gánh lấy tội danh quân phản loạn đáng sỉ nhục đấy. Vì thế, tất nhiên ông ta sẽ phản kích, sẽ giao Quỷ quân sư và những chứng cứ xác thật ra.
Tiêu Minh Hiên nhìn Hạ phó viện trưởng nói:
– Đây là một cơ hội tốt cho hoàng đế, một thời cơ để thay đổi.
Hơi trầm ngâm trong chốc lát, Tiêu Minh Hiên nói tiếp:
– Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ không dễ dàng để Quỷ quân sư đến kinh thành, nếu như Quỷ quân sư không đến kinh thành, không có đủ nhân chứng, vậy hoàng đế rất khó trị tội hắn. Phải thay tướng…nhưng nếu tướng lãnh phái đi lại chết trên đường, vậy sẽ không đổi được. Với tâm tính Văn Nhân Thương Nguyệt, nhất định hắn sẽ làm như vậy. Chu thủ phụ và hoàng đế chắc chắn sẽ chọn ngay lúc Quỷ quân sư trở về kinh thành mà phái tướng đi, để Văn Nhân Thương Nguyệt không thể nào theo dõi trọn vẹn. Chỉ cần có một bên sai lầm, công danh cả đời hắn sẽ chảy theo làn nước.
– Ta cũng nghĩ giống ông đấy.
Hạ phó viện trưởng cau mày, nói:
– Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt không dễ đối phó như vậy.
Tiêu Minh Hiên tháo mắt kiếng xuống, nói:
– Vậy ông định làm thế nào?
– Mồi lửa do Trường Tôn Mộ Nguyệt đốt đã cháy quá lớn rồi, nàng muốn thay thế Cửu lão cũng là vì sợ nước nhà loạn thôi.
Hạ phó viện trưởng nhìn Tiêu Minh Hiên, nói:
– Thay vì để cho bọn họ không có nhiều thời gian chuẩn bị mà vội vã ứng chiến, vậy không bằng hãy chuẩn bị trước…Thôi, hãy để mấy cánh chim của chúng ta xuất viện tu hành đi, mấy người Từ Sinh Mạt và hoàng đế nhất định rất thích ý kiến thay đổi của chúng ta, họ sẽ vui lòng giao ra nhiều thứ hơn.
…
Sáng sớm.
– Chào buổi sáng, Từ lão sư!
Từ đằng xa, vừa nhìn thấy Từ Minh Mạt đang đứng thẳng như một con chim ưng trong sơn cốc, Lâm Tịch liền cố ý lớn tiếng bắt chuyện.
Sau khi trở về học viện Thanh Loan, Lâm Tịch liền được Mộc Thanh nói rằng trong mấy ngày nay, các đệ tử học viện Thanh Loan đều được an bài bế quan tu hành hồn lực. Mặc dù phần lớn các đệ tử đều cảm thấy có chuyện lớn xảy ra, nhưng không ai biết hành tung mấy người Lâm Tịch trong mấy ngày qua.
Về việc Vũ Hóa Thiên Cực bị trọng thương thì càng không cần lo lắng. Ngay lúc bọn hắn trở về học viện Thanh Loan, đã có người Vũ Hóa thế gia đi tới học viện Thanh Loan, sau đó chỉ cần học viện tìm kiếm một lý do nào đó, lập tức sẽ không có đệ tử nào phát hiện Vũ Hóa Thiên Cực vì trọng thương mà học thiếu môn.
Trận tỷ thí này là ván cờ giữa Hạ phó viện trưởng và hoàng đế, nhưng Lâm Tịch lại coi đây là trận chiến giữa hắn và Từ Sinh Mạt. Mà hiện giờ đối với Lâm Tịch, người thắng trong trận chiến này là hắn, nên tất nhiên hắn rất vui vẻ khi nhìn thấy Từ Sinh Mạt.
Câu nói “So với việc đề danh kim bảng, thì áo gấm về nhà càng làm cho người ta vui vẻ” quả nhiên không sai, bởi vì khi mặc áo gấm về nhà, ngươi có thể khoe khoang trước mặt mấy lão già trong làng trong xóm.
Lâm Tịch biết Từ Sinh Mạt có quan hệ với vài người quan trọng ở học viện, mặc dù hắn ta không thể nào biết cụ thể những gì Lâm Tịch đã làm trong Thập chỉ lĩnh, nhưng chắc chắn biết trận tỷ thí này thắng bại như thế nào, biết rõ Lâm Tịch quan trọng như thế nào trong trận tỷ thí. Hơn nữa, lúc trước Hạ phó viện trưởng đã từng nói rằng sẽ để lộ thân phận “Phong Hành Giả” của hắn, chắc bây giờ đã có nhiều người biết việc này rồi.
– Ngươi rất vui sao?
Từ Sinh Mạt trầm mặt, thần sắc vẫn nghiêm nghị như lúc trước. Nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn ta nhìn thẳng mặt Lâm Tịch, chứ không nghiêng đầu như cũ nữa.
Lâm Tịch cười đến nỗi nheo mắt lại, nói:
– Đúng là rất vui.
Từ Sinh Mạt nhìn Lâm Tịch một hồi, cười lạnh:
– Ta thừa nhận đúng là ta đã xem thường ngươi.
Lâm Tịch cười càng tươi hơn:
– Nghe Từ lão sư nói những lời này, đệ tử càng vui hơn.
Từ Sinh Mạt khẽ nheo mắt, lạnh nhạt nói:
– Nhưng ngươi đừng vui mừng quá sớm. Ta không ngại nói cho ngươi biết trước, mặc dù học viện Lôi Đình đã thất bại trong trận tỷ thí với học viện Thanh Loan chúng ta, nhưng học viện chúng ta đã có những quyết định thay đổi. Sau này, các đệ tử sẽ lấy việc xuất viện nhập ngũ để làm hướng chủ đạo trong tu hành, vài ngày nữa các ngươi sẽ rời khỏi học viện Thanh Loan. Đợi lát nữa ngươi lên lớp sẽ có giảng viên tuyên bố tin tức này, đồng thời bọn ngươi cần phải học thêm vài môn để chuẩn bị. Đối với ta, học viện Thanh Loan thắng trận tỷ thí, cao tầng học viện lại quyết định như vậy, tất nhiên đây là kết quả tốt nhất. Cho nên, ngươi cứ vui vẻ đi, nhưng người vui nhất chính là ta.
Nói xong câu này, Từ Sinh Mạt ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
– Ha ha, ha ha, ha ha…
Lâm Tịch thấy vậy liền trợn mắt hốc mồm.
Hắn thấy Từ Sinh Mạt đúng là một người điên.
Nếu như đây là một giảng viên thường cười giỡn vui đùa với học viện, vậy khi giảng viên này cố ý cười to ba tiếng cũng không có gì lạ cả. Nhưng bình thường Từ Sinh Mạt luôn tỏ vẻ nghiêm khắc, giống như có người thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc mà không trả gì cả, bây giờ lại đột nhiên cười to ba tiếng như thế, người nhìn vào sẽ có cảm giác như thế nào?
Cảm giác như vậy, thật sự là quá…lạ.
Cái cảm giác “lạ” này làm cho đầu hắn cũng “lạ” theo luôn rồi, nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa. Rõ ràng học viện Thanh Loan đã thắng, nhưng tại sao học viện Thanh Loan lại đột nhiên bắt đầu thay đổi?
Mà Từ Sinh Mạt cũng cảm thấy việc ngẩng đầu lên trời cười to ba tiếng dường như không giống với mình tươờng ngay cho lắm, cảm thấy không ổn, lại thấy Lâm Tịch trợn mắt hốc mồm nhìn mình, nên hắn ta vội nghiêm mặt lại, sau đó xoay người rời đi mà không nói tiếng nào.
…
– Cái gì? Ngay bây giờ đã có thể bắt đầu thi các môn rồi?
– Tân đệ tử học viện cũng bắt đầu xuất viện tu hành?
Một buổi sáng nọ, các giảng viên học viện bắt đầu tuyên bố chuyện Từ Sinh Mạt đã nói trước với Lâm Tịch, nhất thời làm cho các tân đệ tử trong học viện Thanh Loan bàn tán không thôi.
Dựa theo quy định cũ của học viện Thanh Loan, các đệ tử muốn xuất viện cần phải học xong các môn năm hai, sau đó phải nhất định thi đậu một số môn học, lúc đó mới được an bài thi hành các nhiệm vụ, dựa theo ý muốn phân đến địa phương hoặc biên quân để đảm nhiệm các chức vụ, bắt đầu tu hành.
Nhưng hiện giờ phần lớn mọi người lại không hiểu tại sao học viện lại đột nhiên quyết định thay đổi quy định như vậy.