Tiên Ma Biến – Chương 131: Một thời đại mới đã tới – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 131: Một thời đại mới đã tới

Văn thư “tiêu vĩ” được giao cho một quan viên hơi hoảng sợ, sau đó hắn ta lập tức chạy đến giao thư cho hoàng đế Vân Tần.

Hoàng đế Vân Tần mở phong thư màu tím ra, mới chỉ nhìn thoáng qua y đã hừ lạnh một tiếng. “Xoẹt”, hai bánh xe của chiếc xe ngựa đang ở gần lập tức bị khí tức trên người y phát ra làm chấn động phát nổ, vụn gỗ bay tán loạn.

Phong thư màu tím có viết: Tả tướng quân Nam Sơn Mộ lăng Bích Lạc cấu kết với giặc cỏ Tây Di, khởi binh nghịch phản. Trấn tây đại tướng quân Văn Nhân Thương Nguyệt phát binh trấn áp, chém đầu hai ngàn người, Nam Sơn Mộ và hơn ba ngàn bè cánh đang lẩn trốn, nghi trốn vào biên cảnh Đường Tàng. Tổng quản Nội Vụ ti, Kiêu Kỵ tương, Chính Doanh tương, Chấp Kim ngô, Lập Trướng úy…tổng cộng có hơn ba mươi bảy quan lại và tướng lãnh từ Tòng bát phẩm trở lên…

Học viện Thanh Loan, trong một gian nhà sau núi.

Một trang giấy với nội dung gần giống với bức thư hoàng đế đã nhận được vừa được truyền tới cho Tiêu Minh Hiên.

Xích long tiêu vĩ là phương thức truyền thư nhanh nhất ở đế quốc Vân Tần, bên trong ẩn chứa không biết bao nhiêu bí mật. Nhưng thật không ngờ học viện Thanh Loan lại nhanh đến như vậy, bởi vì thời gian Tiêu Minh Hiên nhận được thư gần như tương đương với hoàng đế Vân Tần.

Ông ta cúi đầu nhìn trang giấy trong tay mình.

“Rầm!”

Tiêu Minh Hiên đứng thẳng dậy, bực mình dùng tay hất tung bàn lên, nhưng ai ngờ đống sách quá cao trên bàn lại rớt xuống dưới làm cho ông ta không thể đứng vững được, thân thể mập mạp cứ thế bị ngã xuống, ngồi trên một đống sách.

Nhưng câu nói đầu tiên ông ta hô lớn lên lại là:

– Văn Nhân Thương Nguyệt, ngươi thật quá lớn gan.

Câu nói thứ hai là:

– Tại sao Nam Sơn Mộ có thể làm được điều này?

– Nam Sơn Mộ chưa lập gia đình, lại không có con tư sinh, hơn nữa hắn ta đã qua cái tuổi trai tráng sung sức rồi, tính tình trước giờ rất bình thản, người như vậy mà cũng có thể nghịch phản…vậy chẳng phải người người trong Chính Vũ ti cũng có thể nghịch phản sao?

– Văn Nhân Thương Nguyệt! Ngươi thật coi trẫm là kẻ ngu ư?

Đoàn xe hoàng đế tiếp tục lên đường, nhưng so với lúc vội vã bắc tuần tới học viện Thanh Loan, tốc độ của đoàn xe bây giờ còn nhanh hơn rất nhiều. Bởi vì những tùy tùng đi theo đều là thân tín bên cạnh hoàng đế, hơn nữa, âm thanh phẫn nộ của hoàng đế to đến mức bên ngoài xe cũng có thể nghe được, nên tất cả quan viên và Trung Châu vệ đều sợ đến mức lưng toát đầy mồ hôi lạnh, nào có ai dám mơ màng ngái ngủ nữa.

Tả tướng quân biên cảnh, một đại tướng nhất phẩm khởi binh tạo phản, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra kể từ lúc thánh thượng lên ngôi.

Mà phần lớn các tướng lãnh cùng với các quan viên có chức quan tương đối cao cũng có thể đại khái hiểu rõ làm sao Nam Sơn Mộ có thể tạo phản được…Đây rõ ràng là một mồi lửa sau việc lăng Như Đông loạn, cũng chính là thủ đoạn của Văn Nhân đại tướng quân uy chấn Vân Tần.

Chẳng qua lần này Văn Nhân đại tướng quân thật quá lớn gan rồi, thật sự quá lớn!

– Ba mươi bảy quan viên Tòng bát phẩm trở lên…lại chết mất bốn mươi ba người tu hành, tất cả đều là những nhân tài đế quốc Vân Tần chúng ta đã phải mất bao nhiêu tiền tài mới có thể bồi dưỡng được, vậy mà toàn bộ lại chết hết trong cuộc ám sát này!

Trong buồng xe ngựa, tuy ngồi đối diện còn có hai người khác là Trường Tôn Mộ Nguyệt và một cung phụng triều đình đầu tóc bạc trắng, nhưng hoàng đế Vân Tần vẫn rất tức giận, dùng tay vỗ mạnh vào một cái bàn bên cạnh, làm cho cả một cái bàn rất cứng rắn này nứt toác ra.

Cho dù chưa bao giờ đặt chân tới biên cảnh, nhưng y hiểu rất rõ người tu hành, nhất là người tu hành trong biên quân, là người quan trọng như thế nào.

Trong vòng một năm, ba học viện lớn nhất của đế quốc Vân Tần có thể bồi dưỡng được bao nhiêu đệ tử? Vẻn vẹn chỉ có ba trăm người. Mà trong ba trăm người đấy, sau hơn mười năm rèn luyện trên chiến trường, rốt cuộc còn có bao nhiêu người muốn ở lại trong quân đội làm việc?

Nhưng chính nhờ số người tu hành không nhiều lắm này nên đế quốc Vân Tần mới có thể mạnh mẽ đến như bây giờ.

Trong biên quân Bích Lạc, có bao nhiêu người tu hành?

Nhưng chỉ trong một cuộc phát binh bình loạn này, đã có đến bốn mươi ba người tu hành bất phàm phải chết đi!

Trừ việc tức giận hiển lộ ngoài long nhan ra, hoàng đế Vân Tần Trường Tôn Cẩm Sắt còn có nỗi thương tiếc không nói nên lời.

Lão cung phụng Trương Thu Huyền đầu tóc bạc trắng bình tĩnh nhìn hoàng đế Vân Tần, chờ đến lúc vị hoàng đế này không vì tức giận nộ quát nữa, lão mới khẽ mở mí mắt, thấp giọng nói:

– Bệ hạ, chuyện này có vài điểm đáng nghi.

Đối diện với lão cung phụng phần lớn người trong cung chưa bao giờ thấy mặt, cũng không biết lão ta đã vào buồng xe từ lúc nào, hoàng đế Vân Tần cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi nói:

– Có điểm gì đáng nghi?

– Nam Sơn Mộ nghịch phản tất nhiên là chuyện không thể nào, nhưng những người đã chết nhất định đã được tế ti và Luật Chính ti địa phương kiểm tra, tất nhiên không thể giả được. Những người khác thì lão thần không biết rõ lắm, nhưng tổng quản Nội Vụ ti La Lập, đệ tử Trình Hương Y của học viện Tiên Nhất, còn có mấy người khác như Lý Mạt Như học viện Tiên Nhất, Vương Á Kiệt học viện Lôi Đình…tất cả đều không phải là kẻ yếu.

Trương Thu Huyền nhìn hoàng đế Vân Tần, chậm rãi nói:

– Trước giết sạch những người này, sau phá vòng vây trong thành để ra ngoài, cho dù là Nam Sơn Mộ thì cũng không thể nào làm được.

Hơi dừng lại, Trương Thu Huyền mới nói tiếp:

– Nếu Nam Sơn Mộ đã có thực lực như vậy, lại lên kế hoạch bỏ chạy từ trước…y nhất định sẽ không để hai ngàn thân binh của mình chết như trong phong thư này.

– Trương cung phụng nói rất đúng. Nhưng dù ai đã nhúng tay vào chuyện này, có mục đích như thế nào, chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng.

Hoàng đế Vân Tần dù sao cũng là người sáng suốt, sau một hồi tức giận lại lập tức tỏ rõ long uy, y nghiêm giọng nói:

– Trẫm muốn phế chức Trấn tây đại tướng quân của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Trường Tôn Mộ Nguyệt hơi nhướng mày, còn lão cung phụng Trương Thu Huyền lại thở dài, chậm rãi nói:

– Bệ hạ, chúng ta cần chứng cớ xác thật.

Buồng xe ngựa nhất thời yên lặng.

Hoàng đế Vân Tần và chín vị nguyên lão ngồi sau những bức màn che trong hoàng thành dù sao cũng không phải là người ngốc, từ nhiều năm trước bọn họ đã sớm biết Văn Nhân Thương Nguyệt là một người rất dã tâm. Nhưng dù sao Văn Nhân Thương Nguyệt cũng là tướng lãnh kỳ tài hiếm thấy từ trước đến nay, mặc dù có làm vài việc xấu, mặc dù phẩm hạnh không tốt làm vài người không vui, nhưng so với những chiến công to lớn và rất nhiều người tu hành hắn ta đã tự tay bồi dưỡng, những việc trên thật không đáng nhắc tới. Vì vậy họ vẫn để hắn ngồi lên vị trí hiện giờ, trở thành Văn Nhân đại tướng quân.

Vân Tần trọng võ, dân thường rất sùng bái võ tướng. Trong nhiều năm qua Văn Nhân Thương Nguyệt đã là một danh tướng, trở thành đại anh hùng trong lòng vô số người dân đế quốc Vân Tần.

Nếu như không không nói hắn có tội, phế quan bỏ tù, sợ rằng sẽ có rất nhiều lời ca thán, lòng dân không yên.

Hơn nữa, vào lúc này, việc Nam Sơn Mộ và các thân binh của mình “tạo phản”, lại làm chết nhiều người tu hành trong quân đội như vậy, đã làm cho thế cục phía tây đại loạn. Giả sử bây giờ hoàng đế lại mạnh tay phế Văn Nhân Thương Nguyêt, sợ rằng sẽ tạo nên binh biến. Nếu như Văn Nhân Thương Nguyệt nương theo sự phẫn nộ của dân chúng để làm phản, sợ rằng đế quốc Vân Tần sẽ rất nguy nan. Ngoài ra, hoàng đế Vân Tần lại không có chứng cứ xác thật để khép tội, sợ rằng sẽ có rất nhiều quan viên trong triều đứng về phía Văn Nhân Thương Nguyệt.

– Vậy chúng ta chỉ có thể yên lặng theo dõi mọi việc?

Hoàng đế Vân Tần yên lặng trong chốc lát, sau hơi khó khăn ngước đầu lên nhìn Trương Thu Huyền và Trường Tôn Mộ Nguyệt, nói.

– Bệ hạ thánh minh.

Trương Thu Huyền khom người hành lễ, nói:

– Nhưng chúng ta phải nghĩ cách phái người liên lạc với Nam Sơn Mộ. Nếu không, y và rất nhiều quân nhân Vân Tần khác đã lập nhiều công trạng cho đế quốc chúng ta sẽ đi xa mãi, trở thành giặc cỏ, sau này sợ rằng không thể nào hồi hương được nữa. Ngoài ra, Chu thủ phụ cho người truyền tin đến, nói rằng việc Cốc Tâm Âm còn sống là sự thật….Đường Tàng truyền tin nói học viện Thanh Loan trao đổi Nam Cung Mạch chính là vì có Cốc Tâm Âm.

– Hắn còn sống sao?

Trường Tôn Mộ Nguyệt chợt tái mặt, đôi môi mỏng bạc chợt run rẩy, thậm chí bờ vai của nàng cũng run lên, giống như đang rất kích động.

– Đường Tàng nhất định không muốn hắn còn sống trở về, mà học viện Thanh Loan lại muốn hắn còn sống, nhưng nếu muốn trở về, hắn nhất định phải đi qua khu vực của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Trương Thu Huyền nhìn Trường Tôn Mộ Nguyệt một cái, trong mắt ẩn chứa sự nghiêm nghị khó nhìn thấy, nhưng lại nhanh chóng biến mất. Lão chỉ biết lắc đầu, tiếp tục nói:

– Cho nên, lão thần nghĩ chắc bệ hạ và Chu thủ phụ đều suy nghĩ giống nhau, việc lăng Bích Lạc loạn lần này là do trời xanh muốn giúp chúng ta…học viện Thanh Loan nhất định muốn Cốc Tâm Âm trở về trước khi phía tây yên ổn, mà Văn Nhân Thương Nguyệt vốn là người của học viện Thanh Loan, nếu như muốn làm được việc này, nhất định học viện Thanh Loan sẽ chủ động xuất lực.

Hoàng đế Vân Tần hít sâu một hơi, gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Không lâu sau khi hoàng đế nhận được phong thư “tiêu vĩ”, một bức thư bí mật khác được đưa vào một chỗ sâu trong hoàng cung cổ quốc Đường Tàng. Đó là một ngôi điện có nền gạch màu vàng tím lưu ly, xung quanh có những ngọn đèn dầu tinh xảo màu trắng đang chập chờn thắp sáng, đây cũng chính là tẩm cung của hoàng thái hậu uy quyền nhất cổ quốc Đường Tàng.

Hoàng thái hậu mất rất nhiều thời gian mới mở được bức thư bí mật này, sau khi xem xong bà trầm mặc một hồi, sau vừa ho khan vừa đứng lên, trông rất khó khăn.

Một lát sau, lại có một bức thư có bìa màu xanh lá được đưa đến tay hoàng thái hậu.

Sau khi mở phong thư này, chăm chú nhìn một hồi, đôi chân mày đang cau lại của hoàng thái hậu hoàn toàn giãn ra, bà vui vẻ tươi cười.

Tại một cung điện khác trong hoàng cung Đường Tàng, tiểu hoàng đế Phượng Hiên với đôi mắt hơi sưng đỏ nhìn một triều thần lo việc sổ sách trong hoàng cung, hỏi:

– Áo tang trắng đã chuẩn bị xong rồi chứ?

– Thưa thánh thượng, đã chuẩn bị xong.

– Các ngươi lui xuống đi.

Sau khi mấy tên triều thần lui ra, tiểu hoàng đế Phượng Hiên đột nhiên thất thanh khóc to lên. Phải mất rất lâu, âm thanh khóc nức nở ấy mới ngừng lại, cậu sửa sang lại quần áo đang mặc, bước ra khỏi cung điện này, đi đến tẩm cung của hoàng thái hậu.

– Chuẩn bị xong rồi chứ?

Hoàng thái hậu nhìn tiểu hoàng đế đến trước giường mình, hiền hòa hỏi.

Tiểu hoàng đế Phượng Hiên cầm tay bà, cúi thấp đầu nói:

– Chuẩn bị xong rồi.

Thần sắc ảm đạm vốn hiện rõ trên khuôn mặt hoàng thái hậu bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự kích động và tràn đầy ánh sáng vinh quang, giống như ánh trời đột nhiên chiếu rõ mọi vật. Bà nói:

– Được rồi…con truyền lệnh đi, chúng ta phải lên đường ngay.

– Lập tức lên đường ư?

Tiểu hoàng đế Phượng Hiên chợt hoảng sợ, giọng nói bỗng trở nên nghẹn ngào, nói:

– Mẫu hậu…

– Thời khắc của mẫu hậu đã tới rồi, thật không thể đợi được.

Hoàng thái hậu mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay tiểu hoàng đế, cố gắng chịu đựng cơn ho từ trong cổ họng già nua, nói:

– Nhưng triều đại của con đã bắt đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

– Khởi giá!

– Khởi giá!

Sau tiếng truyền lệnh vang vọng khắp đình viện chốn thâm cung này, rất nhiều người lập tức bị kinh động.

Có không ít tướng lãnh thủ vệ và cung nữ đã biết trước việc này sẽ xảy ra, nay bọn họ trước cúi thấp đầu xuống, hai bờ vai khẽ run run, thậm chí còn có người quỳ lạy, khấu đầu thật sâu về phía tẩm cung hoàng thái hậu.

– Con của ta…Hạ phó viện trưởng học viện Thanh Loan gửi cho mẫu hậu một bức thư.

Hoàng thái hậu nhìn tiểu hoàng đế Phượng Hiên đang nghẹn ngào trước mắt, sau khẽ mỉm cười, đưa một phong thư đã được mở ra cho cậu, nói:

– Ông ta muốn trao đổi với mẫu hậu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.