Đối với một người đã từng sống ở thế giới hiện đại như Lâm Tịch…những tên họ rất xa xưa như Hoàn Nhan Mộ Diệp, Hạ Lan Duyệt Tịch đúng là rất khó nhớ. Nhưng ở đế quốc Vân Tần này, Trường Tôn lại là dòng họ đế vương. Cho nên, mặc dù trước đây chỉ là một thiếu niên nông thôn ở trấn Lộc Lâm, chưa bao giờ tiến vào học viện Thanh Loan, nhưng Lâm Tịch cũng biết hiện giờ thế gian chỉ có hai người mang họ Trường Tôn: Trường Tôn Cẩm Sắt và Trường Tôn Mộ Nguyệt.
Một người là nam tử có quyền thế nhất thiên hạ, được vạn dân kính yêu – hoàng đế Vân Tần.
Một người căm ghét cái ác, chuyên vi hành trừng trị những tham quan ô lại – Trưởng công chúa đế quốc Vân Tần.
Lâm Tịch dĩ nhiên chưa từng nhìn thấy dung nhan thật sự của công chúa, hắn càng không ngờ rằng trưởng công chúa đế quốc Vân Tần, cũng là muội muội ruột của hoàng đế, lại đến tìm mình nói chuyện.
Chỉ riêng trong ngày hôm nay, hình như hắn đã gặp nhiều người có địa vị rất cao thì phải.
“Đây đúng là công chúa mà….thì ra công chúa chính là như vậy, người thường quả không thể sánh bằng được.”
Trường Tôn Mộ Nguyệt cũng không biết hiện giờ Lâm Tịch lại đang so sánh nàng với những nàng công chúa do diễn viên đóng trên màn ảnh rộng ở thế giới hắn đã từng sống. Nàng khẽ mỉm cười, phất tay áo một cái, nói:
– Không cần đa lễ, có thể coi ta và ngươi đã từng biết nhau. Khi còn ở trấn Lộc Lâm, ta đã từng thấy ngươi.
Lâm Tịch ngẩn người, không khỏi ngẩng đầu nhìn nữ tử cung trang mặc váy trắng trước mắt, hỏi:
– Công chúa điện hạ đã từng đi qua trấn Lộc Lâm?
Trường Tôn Mộ Nguyệt nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
– Nếu không, ngươi cho rằng ai đã đề cử ngươi tới học viện Thanh Loan? Nếu không, ngươi cho rằng tại sao ta lại một mình tới gặp ngươi?
Lâm Tịch hơi giật mình, nói:
– Thì ra chính công chúa điện hạ đã đề cử Lâm Tịch tham gia nhập thí học viện Thanh Loan.
Trường Tôn Mộ Nguyệt khẽ nhíu mày. Nàng nhíu mày không phải vì Lâm Tịch, mà là vì chính mình.
Trước khi đến đây, nàng đã tự nói là sẽ ôn hòa nói chuyện với Lâm Tịch, và đúng là nàng rất thích tính cách và khí độ của Lâm Tịch. Nhưng hiện giờ, những phản ứng của Lâm Tịch lại giúp nàng hiểu được một sự thật: bởi vì địa vị quá cao của mình cùng với cách nói chuyện đầy uy nghiêm đã có từ rất lâu, nên câu nói vừa rồi của nàng đã khiến Lâm Tịch cảm thấy bị áp bách, bị khí chất đế vương làm lòng cảm thấy lạnh lẽo, cuối cùng chính là cảm nhận được chút mỉa mai ẩn chứa trong đấy.
– Biểu hiện của ngươi không tệ lắm…
Hơi nhíu mày một hồi, sau đó Trường Tôn Mộ Nguyệt cố gắng để giọng nói của mình trở nên dễ nghe và ôn hòa hơn:
– Ta nói Nam Cung Vị Ương tới hỏi ngươi là vì cảm thấy những lời ngươi nói rất thú vị….Nhưng ta thật không ngờ sau khi vào học viện Thanh Loan ngươi đã có thiên phú Phong Hành Giả, tuy chỉ tu hành trong mấy tháng ngắn ngủi nhưng đã có tu vi rất khá.
Lâm Tịch cảm thấy áp bách vô hình đã vơi đi, hơi ngạc nhiên nhìn Trường Tôn Mộ Nguyệt một cái, nhưng vẫn nói:
– Cảm ơn công chúa điện hạ.
Trường Tôn Mộ Nguyệt lại nhíu mày.
Lâm Tịch càng bình tĩnh càng khiến nàng không biết mình nên nói tiếp như thế nào.
– Là ta đề cử ngươi vào học viện Thanh Loan, có thể nói ngươi cũng được coi là đệ tử của ta.
Sau khi im lặng một hồi, Trường Tôn Mộ Nguyệt đột ngột nhìn Lâm Tịch nói.
Lâm Tịch nhất thời hơi sững sờ.
– Ngươi có tu vi như hôm nay đúng là ta rất vui mừng. Nhưng ta cũng không hi vọng việc ta gặp ngươi hôm nay sẽ làm ngươi kiêu ngạo. Ngươi phải hiểu rằng, cho dù là ta và hoàng huynh, cả hai chúng ta đều còn một quãng đường rất dài để đi.
Hơn ai hết Trường Tôn Mộ Nguyệt hiểu câu nói “tốt quá hóa dở” có nghĩa như thế nào. Nhìn sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ, nàng biết hôm nay mình không cần thiết phải nói thêm nữa, nên sau câu nói vừa rồi nàng liền phất tay áo, xoay người rời đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
“Lúc ấy mình đã nói gì làm công chúa chú ý vậy? Phụ mẫu nói thật không sai, những lời “lung tung” kia đúng là không thể nói lung tung được.”
Nhìn bóng lưng Trường Tôn Mộ Nguyệt nhẹ nhàng rời đi, Lâm Tịch chỉ biết lắc đầu cười khổ. Nhưng khi nghĩ như vậy xong, hắn đồng thời nhớ đến người thị nữ có thái độ rất chân thành và thú vị đã từng đứng hỏi mình, không biết cô ta có đến đây không nhỉ? Liệu bây giờ mình đã có thể đánh thắng cô ta được chưa?
…
Hướng tây, lăng Bích Lạc, thành Thứ Nhân.
Biên quân cũng là người, cũng phải ăn cơm, phải mặc quần áo, thậm chí sau những trận chiến thảm thiết, họ còn cần cả người an ủi tâm linh đang có rất nhiều khúc mắc. Nhưng luật pháp Vân Tần lại quy định ngay cả gia quyết cũng không thể ra vào doanh trại, mà lăng Bích Lạc lại là nơi có hơn hai ngàn doanh trại biên quân trùng điệp nối tiếp nhau, chưa nói đến gần tới bốn vạn biên quân đang thay phiên nhau trú đóng sau bình nguyên, dân chúng sinh sống ở đây đã lên hơn bảy vạn người….Gia quyến biên quân, quan quân đi theo, dân cư biên giới, hậu cần quân đội, các thương nhân lui tới buôn bán…Với một cộng đồng người to lớn nhiều ngành nghề như vậy, một tòa thành tuy nhỏ nhưng rất náo nhiệt tất nhiên đã được xây lên ngay gần lăng Bích Lạc, đó cũng là vùng đất quân địch không thể xông qua gây loạn được.
Một người có mái tóc xám trắng, dáng người câu lũ đang bước đi trên một đường nhỏ trong thành. Đây chính là Nam Sơn Mộ.
Tại một ngõ hẻm nhỏ sâu ở phía bắc thành Thứ Nhân có một gian nhà tường xanh. Trong lúc đêm tối, dường như có mùi thịt rất thơm từ gian nhà này tỏa ra bên ngoài.
Nam Sơn Mộ đi tới trước vách tường màu xanh lá, đôi chân ông ta hơi điểm nhẹ trên mặt đất một cái đã dễ dàng phóng qua vách tường trông rất cao.
Nơi ông ta đặt chân xuống là một đình viện lát gạch màu xanh, cạnh đấy còn có hai gốc cây phong.
Trước một gốc cây phong có một người rất giống thương nhân mặc cẩm bào màu đỏ, người này đang ngồi trên một cái ghế cũng bằng cây thông.
Thấy Nam Sơn Mộ đột nhiên vượt tường xuất hiện trước mặt mình, người thương nhân cũng trạc tuổi như ông ta, nhưng khuôn mặt hồng hào, khí chất cao sang khác hẳn với không khí xô bồ của tòa thành này bất ngờ đứng lên. Tuy nhiên, không lâu sau đấy ông ta lại an tĩnh ngồi xuống, trước nhìn về đại môn được sơn màu đen ở cạnh đấy, sau nghiêm mặt nhìn Nam Sơn Mộ, nói:
– Cửa đã mở ra, tại sao ngươi lại nhảy tường?
Nam Sơn Mộ cười cười, nói:
– Ngươi mập hơn đấy…Năm xưa, mọi người đều nhận xét ngươi là một nhân tài, bây giờ cũng thành người có địa vị cao, danh tiếng không kém, chắc đây là do tính tình trời sinh nhỉ.
Người thương nhân này trầm mặt hẳn đi, nói:
– Cả hai ta đều không còn trẻ nữa, gặp nhau cũng khó hơn.
Nam Sơn Mộ khẽ vuốt vài sợi râu, quay đầu nhìn sang vách tường mình mới nhảy qua, cảm thán nói:
– Ngươi hỏi ta tại sao lại nhảy tường?…Năm xưa, chỉ vì muốn tiến vào Nội Vụ ti mà ngươi hại chết Nguyệt Tú. Sau khi biết điều này ta đã đứng ngoài vách tường đó rất lâu, lúc đấy ta đã rất muốn nhảy vào.
– Năm xưa xảy ra chuyện như vậy là vì đã có quý nhân ở hoàng thành coi trọng nàng, không liên quan đến ta.
Người thương nhân cười lạnh nhìn Nam Sơn Mộ, nói:
– Ngày đó ngươi không dám nhảy vào là vì tự biết mình không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa, chức quan của ta lại cao hơn ngươi, ám sát ta sẽ bị khép vào tử tội, nhưng ta lại không hiểu bây giờ tại sao ngươi dám nhảy vào. Hôm nay, tu vi ta không kém hơn ngươi bao nhiêu, hơn nữa, mặc dù chức quan ta đã thấp hơn nhưng thân phận chúng ta hiện giờ đã hơn xưa ra nhiều. Nếu ngươi giết ta, chắc chắn tội càng nặng hơn.
Sau khi dừng lại chốc lát, người thương nhân này trầm mặt nhìn Nam Sơn Mộ, nói:
– Nếu như ngươi chỉ muốn ôn chuyện với ta, nhảy qua tường sẽ khiến ngươi thấy thoải mái hơn, vậy bây giờ ngươi hãy ra ngoài. Ta không muốn việc ngươi xuất hiện ở đây phá niềm vui đi chơi nhàn nhã khó được này.
– La Lập, bây giờ chắc ngươi rất lo lắng.
Nam Sơn Mộ cười cười, nhìn thương nhân nói:
– Ta nghĩ ngươi cũng đoán được đã nhiều năm như vậy, dĩ nhiên ta sẽ không điên đến mức không có việc gì lại nhảy qua vách tường này.
Người thương nhân khẽ nheo mắt lại, mười ngón tay trong tay áo khẽ run lên, bất giác nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
– Ngươi yên tâm, ta không dẫn theo bất kỳ ai cả. Ta sẽ không để những huynh đệ kia của ta lại chịu chết chung với mình.
Nam Sơn Mộ tự nhiên ngồi xuống một phiến đá đối diện người thương nhân, nói:
– Ngươi hãy kiên nhẫn ngồi đợi một chút. Nếu như tin tức ta nhận được và phán đoán là chính xác, lát nữa sẽ có người xuất hiện, lúc đó ngươi sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
Nam Sơn Mộ rất bình tĩnh, nhưng không hiểu tại sao những lời này lại khiến người thương nhân đã lâu năm ngồi ở vị trí cao, tâm tình được tôi luyện đến mức vững như bàn thạch lại bất giác rùng mình một cái.
Có tiếng chó sủa trong ngõ sâu.
Khi tiếng cho sủa dần biến mất, bỗng có ba người xuất hiện ngay đại môn được sơn màu đen, người vào cuối cùng khẽ xoay người lại, đóng đại môn thật chặt.
Một loạt tiếng bước chân vang lên ngay bên ngoài tường cao, nhưng ngay sau đó lại không có bất kỳ âm thanh nào. Toàn bộ âm thanh ở bên ngoài hoàn toàn biến mất, tựa như vách tường và đại môn kia đã chia đình viện và ngõ sâu thành hai thế giới hoàn toàn tách biệt.
Khi nhìn thấy rõ người dẫn đầu, thương nhân đang ngồi trên ghế lại cảm giác như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua đình viện.
– Lưu quân sư, sao ngài lại tới đây?
…
Người tới chính là quân sư Lưu Ngọc Tường được Văn Nhân Thương Nguyệt tin tưởng nhất, phần lớn mọi người đều quen gọi hắn là Quỷ quân sư.
Hiện giờ, đằng sau vị quân sư tóc tai bù xù, trên mặt có một vết sẹo dài rất ghê sợ còn có hai người mặc khôi giáp màu xanh lá. Đây là hai võ sĩ mặt mang mặt nạ đồng trắng, sau lưng có giắt hai thanh trường đao dài hơn bình thường.
Mặc dù đã rời biên quân rất lâu, nhưng khi nhìn thấy những phù văn đầu sói trên bộ giáp màu xanh nặng nề mà đầy lạnh lẽo hai tên võ sĩ giống như quỷ thần kia đang mặc, lại liếc mắt nhìn hai thanh trường đao cũng có khảm một hoa văn giống như đầu sói, người thương nhân này lập tức nghĩ đến ba chữ “Thiên Lang vệ”, sắc mặt hắn càng lúc càng tái đi, gần như không còn chút máu.
Hắc Kỳ quân…Thiên Lang vệ…đây đều là những chi quân đội người tu hành thần bí và mạnh mẽ do chính các đại soái biên quân khống chế, chỉ khi thực hiệ những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm và khó khăn họ mới hiển lộ hành tung.
Hơn nữa, những người tu hành này có sức chiến đấu vượt xa những người bình thường, ra chiến trận nhiều hơn, giết người cũng nhiều hơn.
Đình viện càng lúc càng lạnh hơn, giống như đang có tuyết rơi khắp không trung.
Hai Thiên Lang vệ giống như hai người sắt không nói bất cứ lời nào, ánh sáng lạnh lẽo do chiến giáp nặng nề, trường đao sắc bén và đầy máu tanh kia phát ra càng làm cho hai người này lãnh khốc hơn.
– La Lập, phải nói là ngươi rất may mắn.
Nam Sơn Mộ nhìn Quỷ quân sư và hai Thiên Lang vệ, sau đó xoay đầu nhìn tên thương nhân đã đứng lên, cười một tiếng rồi nói:
– Mấy ngày ngay, ta vẫn ngồi tự hỏi rằng liệu trước khi chết mình có thể làm những chuyện muốn làm nhưng chưa làm được hay không. Ta muốn nhảy qua bức tường này, lại kéo ngươi chết theo mình…vậy coi như mọi chuyện xong xuôi rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng không ngờ ngươi lại tự đến thành Thứ Nhân này.
– Lưu quân sư, chuyện này không liên quan đến ta.
Tóc tai tên thương nhân này đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Hắn biết Quỷ quân sư đại điện cho ai…Nhưng địa vị Nam Sơn Mộ cao như vậy, người kia lại muốn đối phó với hắn ta, dòng nước xoáy này thật quá mạnh, sợ rằng đủ cuốn theo bất cứ người vật nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn không thể nào hiểu được. Nam Sơn Mộ làm người rất cẩn thận, lại là nhân vật số ba biên quân Bích Lạc này, quan vị đã tương đương với phó ti thủ tám ti, còn là cánh tay phải của Văn Nhân Thương Nguyệt….Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Văn Nhân Thương Nguyệt muốn giết Nam Sơn Mộ?
Chức quan của La Lập còn cao hơn Quỷ quân sư một cấp, nhưng hắn biết trong tình huống dòng nước xoáy mãnh liệt như vậy, một chức quan ở Nội Vụ ti như mình thật không đáng nhắc đến trước mặt Quỷ quân sư cùng với Văn Nhân Thương Nguyệt ở phía sau.
Quỷ quân sư cầm một thanh bảo kiếm được bọc bởi một vỏ kiếm được làm từ cá Lục Sa. Ông ta căn bản không để ý đến vị quan lớn Nội Vụ ti mới vừa đến thành thứ nhân, mà chỉ lẳng lặng nhìn Nam Sơn Mộ, tuy giọng nói lạnh lùng nhưng trong đấy vẫn có vài phần tôn kính:
– Nam Sơn tướng quân đã sớm biết chúng ta sẽ ra tay với tướng quân?
– Ta vốn là quan trên Văn Nhân tướng quân, nhưng sau đấy ta lại thành cấp dưới của hắn. Đã làm việc chung với các ngươi lâu như vậy, nếu như ngay cả cách làm việc các ngươi như thế nào ta cũng không biết, vậy những năm nay làm Tả tướng quân Thú Biên đúng là uổng phí.
Nam Sơn Mộ nhìn chằm chằm Quỷ quân sư, nói:
– Chỉ có điều…ta không thể ngờ rằng ta đã làm nhiều chuyện vì Văn Nhân Thương Nguyệt như vậy, nhưng hắn vẫn muốn giết ta.