Tiên Ma Biến – Chương 120: Vây khốn trước doanh trại – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 120: Vây khốn trước doanh trại

Hai ngày trước, vì nhận được thánh ân nên các đệ tử học viện Lôi Đình đang ở trong sơn mạch Đăng Thiên mới được phép bước lên đài quan sát, do đã qua hai ngày nên họ không những không biết chiến trường đang như thế nào, càng không biết Lưu Thừa Ân đã sớm mai phục dưới nền tuyết.

Ngay lúc Lưu Thừa Ân phá tuyết nhảy ra ngoài, tất cả đệ tử học viện Lôi Đình đều rất hưng phấn, cuồng nhiệt hô to lên.

Nhưng từ lúc Lâm Tịch nhảy ra, Vương Kiện Dụ đẩy Hoàn Nhan Mộ Diệp tới trước người Lâm Tịch, Cao Á Nam đoạt mâu, đến lúc Biên Lăng Hàm lạnh lùng bắn tên, tất cả những chuyện trên chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Mũi tên này của Biên Lăng Hàm giống như một tiếng sấm vang lên muộn màng, nhanh chóng làm cho toàn bộ đệ tử học viện Lôi Đình bị điện giật, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không biết nên nói như thế nào.

Mũi tên đấy bắn thẳng vào mắt rồi xuyên qua não người, không có ai có thể cứu được Lưu Thừa Ân.

Lưu Thừa Ân nằm xuống mặt đất, không thể động đậy nữa, chỉ còn lông đuôi mũi tên nhẹ nhàng rung động.

– Một mũi tên thật độc ác.

Hoàng đế Vân Tần dời mắt khỏi đôi “mắt ưng” to lớn, đứng chắp tay ngay trên đài quan sát, lạnh lùng nói câu này.

Thống lĩnh Trung Châu vệ mặc giáp bạc cũng buông đôi “mắt ưng” nhỏ trong tay xuống, cúi đầu suy tư, thần sắc không thể nào hiểu được như ẩn như hiện trên khuôn mặt hắn ta. Những lời hoàng đế vừa nói nghe có vẻ như đang khiển trách Biên Lăng Hàm, nhưng với thân phận là người thân cận với hoàng đế, hắn lại cảm thấy hoàng đế như vừa trút được gánh nặng.

Hiện giờ, mấy tên tinh anh Trung Châu vệ tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình ám sát này cũng sợ hãi không thôi. Trong nháy mắt vừa rồi, chỉ cần Lâm Tịch, Vương Kiện Dụ, Cao Á Nam hoặc Biên Lăng Hàm không may mắn, Lâm Tịch lập tức sẽ bị giết hoặc Lưu Thừa Ân có thể nhảy xuống hầm băng rồi nhanh chóng chạy thoát nhờ hệ thống các đường hầm nối thông với nhau bên dưới, và việc mấy người Lâm Tịch phản sát sẽ không thành.

Toàn bộ hành động của bốn người vừa rồi cũng tương đương với động tác phối hợp vô cùng ăn ý của một tiểu đội biên quân, nhưng đây lại là ba đệ tử học viện Thanh Loan mới nhập học không bao lâu, hơn nữa, trong đấy còn có một kẻ tù tội. Chính sự tín nhiệm và sức mạnh vô hình đấy khiến các tinh anh Trung Châu vệ trầm mặc không nói được tiếng nào, thầm nghĩ học viện Thanh Loan quả không hổ danh là thánh địa tu hành ở đế quốc Vân Tần, có những sức mạnh người thường không thể ngờ được.

Lâm Tịch đi đến cạnh Biên Lăng Hàm đang run rẩy không thôi.

Hắn biết lần đầu tiên giết người sẽ khiến con người cảm thấy đau khổ và khó chịu như thế nào, cảm giác này vô cùng kỳ lạ, bởi vì cho dù rất muốn giết Hạ Lan Duyệt Tịch, nhưng khi thấy Hạ Lan Duyệt Tịch nằm im bất động trên nền tuyết lạnh lẽo, nhìn rõ các cơ quan nội tạng bị mũi tên của mình xuyên thủng qua mà ướm máu, hắn cảm thấy mình thật ác độc, không thoải mái. Nhưng hắn cũng hiểu phương pháp tốt nhất để tạm thời quên đi cảm giác này chính là không nên nhìn nhiều, không nên nghĩ nhiều.

Đoàn người lại bắt đầu chạy nhanh về phía doanh trại.

Mệnh lệnh ngừng trận tỷ thí lại của hoàng đế và Hạ phó viện trưởng đã được truyền xuống, nên các tinh anh Trung Châu vệ, giảng viên học viện Lôi Đình và học viện Thanh Loan đã rời khỏi danh trại, nhanh chóng nghênh đón mấy người Lâm Tịch đang trở về. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net

– Lão sư!

Đảo mắt nhìn đoàn người đang xuất hiện, khi thấy Mộc Thanh mặc áo bào đen cũng ở trong đấy, mấy người Lâm Tịch đã gần như kiệt sức như trút được gánh nặng, sau khi miễn cưỡng vui mừng chào hỏi, bọn họ vô lực ngã xuống, ngồi ngay trên nền tuyết lạnh.

Ở ngọn núi cao chót vót, hoàng đế Vân Tần và Hạ phó viện trưởng đang ngồi riêng với nhau.

Hiện giờ hoàng đế đã bình tĩnh hơn lúc trước, y thản nhiên nói:

– Hạ phó viện trưởng, trẫm có một chuyện không rõ.

Hạ phó viện trưởng nhìn hoàng đế – người đã thất bại trong trận tỷ thí này, nhưng không rõ liệu y có thể mềm mỏng hơn được không, ông nói:

– Bệ hạ, mời nói.

Hoàng đế Vân Tần khẽ cau mày, trầm ngâm nói:

– Lúc trước trẫm đã xem kỹ tư liệu hai bên, trẫm cho rằng kết quả thắng hay bại phải phụ thuộc vào trận quyết đấu giữa Cao Á Nam và Hạ Lan Duyệt Tịch. Đây là hai người có tu vi ngang hàng nhau, nhưng một thì chưa bao giờ thấy sinh mạng mất đi, một đã có kinh nghiệm đối chiến với người tu hành cũng như trên chiến trường, đây cũng là sự khác nhau trong quan điểm của trẫm và học viện ngài. Như những gì trẫm đã suy nghĩ, chỉ cần Cao Á Nam vừa bại trận, trẫm sẽ lập tức dừng trận tỷ thí này. Trong những người trẫm phái đi, luôn có hai người đi theo Cao Á Nam và Hạ Lan Duyệt Tịch, nhưng trẫm không thể ngờ rằng kết quả trận tỷ thí này phụ thuộc toàn bộ vào Lâm Tịch.

Hoàng đế Vân Tần ngẩng đầu lên, nói:

– Đây chỉ là một thiếu niên ở trấn Lộc Lâm nông thôn, vào học viện Thanh Loan còn chưa được ba tháng, lúc trước cũng chưa biết tu hành là việc gì, vậy tại sao hắn có thể ở một vị trí xa như vậy, dùng một cây tên bắn trúng Hạ Lan Duyệt Tịch?

Hạ phó viện trưởng mỉm cười, nói:

– Đây là nhân tài do chính trưởng công chúa điện hạ đề cử, nhờ Đông Vi đã cẩn thận dạy dỗ…cũng là chuyện may mắn của Vân Tần ta.

– Vân Tần này, thiên hạ này…còn phải mời Hạ phó viện trưởng và học viện giúp sức nhiều hơn.

Hoàng đế Vân Tần trầm mặc trong chốc lát rồi xoay người. Y đưa mắt nhìn bầu trời đằng xa, chậm rãi nói.

Hạ phó viện trưởng cũng xoay người nhìn trời đất bao la hùng vĩ đằng sau mình, bình tĩnh nói rõ:

– Bệ hạ cảm thấy học viện ta quá yêu quý cánh chim của mình, quá bảo vệ bọn họ, nhưng chỉ khi làm như vậy, tất cả tân đệ tử mới yêu quý học viện, xem học viện là thánh địa, coi học viện là nhà mình….Khi tiên hoàng bình định thiên hạ, đích thân đến sơn mạch Đăng Thiên xin gặp Trương viện trưởng, thảo luận kế sách trị quốc, sau một đêm dài nói chuyện, tiên hoàng đã từng viết “Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu”, ý của tiên hoàng cũng chính là như vậy. Nếu như bốn bề Vân Tần đều một lòng, con dân coi Vân Tần là nhà, bệ hạ cuối cùng vẫn là thiên tử thánh minh nhất trong lòng tất cả con dân Vân Tần. Cho dù ngoại địch có mạnh mẽ như thế nào, tình hình khốn khó như thế nào, Vân Tần này, thiên hạ này vẫn là của bệ hạ.

Hơi dừng lại trong chốc lát, Hạ phó viện trưởng quay đầu nhìn hoàng đế Vân Tần như đã ngộ được điều gì đó, thở dài nói:

– Ngay cả Trương viện trưởng cũng tự biết không thể nào chỉ lo cho thân mình, vậy huống chi là chúng ta…Dù là sáu mươi năm trước hay là sáu mươi năm sau này, các đệ tử thật sự của học viện Thanh Loan ta chưa bao giờ tiếc hi sinh thân mình. Mặc dù cách làm của bệ hạ hơi khác với chúng ta, nhưng cuối cùng cũng do cách làm khác mà thôi. Cũng như hôm nay vậy, hẳn bệ hạ thấy rõ nguyên nhân giúp Vũ Hóa Thiên Cực có thể cầu sinh trong tử được đều là do lòng người…Yêu cầu đầu tiên của ta chính là ý chí thiên hạ, phải thu phục nhân tâm. So với võ lực, lòng người vĩnh viễn là thứ quan trọng hơn.

Hoàng đế Vân Tần trầm mặc không nói, thâm tâm có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thể mở lời.

Tin tức trận tỷ thí đã kết thúc nhanh chóng truyền đến tấm sàn nơi các đệ tử học viện Lôi Đình đang đứng.

Trận tỷ thí đã kết thúc?

Tận mắt nhìn thấy Lưu Thừa Ân ám sát thất bại rồi bị Biên Lăng Hàm dùng tên bắn chết, các đệ tử học viện Lôi Đình vẫn còn im lặng không nói được lời nào. Ngay sau đó, một loạt các tin tức kinh khủng truyền đến càng làm cho bọn họ bàng hoàng hơn, không biết phải dùng ngôn từ nào mới diễn tả được nỗi lòng họ bây giờ.

Chiêm Đạo Danh có khả năng nhìn rõ mọi vật trong ban đêm đã chết.

Lưu Nhu cũng chết.

Ngay cả đại sư huynh Hạ Lan Duyệt Tịch như một sát thần trong lòng họ, không ai có thể đánh bại được…cũng đã sớm chết trong khu rừng trong Thập chỉ lĩnh.

Sau đó lại có tin tức khác truyền đến, Hoàn Nhan Mộ Diệp bị thương rất nặng, mặc dù chưa chết nhưng ngũ tạng đã bị tổn hại, cho dù có trị lành đi nữa, chỉ sợ sau này hắn cũng không thể trở thành cường giả tu hành. Mà đệ tử còn lại của học viện Thanh Loan, tức Văn Hiên Vũ, vẫn bình an không bị thương gì, đồng thời tìm thấy một kẻ tù tội khác. Khi mệnh lệnh trận tỷ thí này đã kết thúc được truyền ra, Văn Hiên Vũ còn đang ở một nơi nào đấy trong Thập chỉ lĩnh để tìm kẻ tù tội cuối cùng.

Kết quả năm đệ tử ưu tú học viện Lôi Đình bọn họ tham gia trận tỷ thí này thật thê thảm: bốn chết một bị thương. Mà trong năm đệ tử học viện Thanh Loan đấy, chỉ có một người bị trọng thương, còn đang hôn mê.

Trận tỷ thí giữa hai học viện này, học viện Lôi Đình bọn họ đã thua hoàn toàn.

Ngoại trừ Hạ Lan Duyệt Tịch tính tình quá lập dị ra, Hoàn Nhan Mộ Diệp và ba người đã chết kia có không ít bạn tốt đang đứng ở đây, bởi vì bọn họ gần như không thể chấp nhận thất bại này, bởi vì tin tức này thật quá thê lương, nên nhất thời có một số đệ tử học viện Lôi Đình ngẩng đầu lên trời cao, bi thống hét lên như muốn trút giận sự tức giận và không cam trong lòng.

– Thưa lão sư, Vũ Hóa Thiên Cực sao rồi?

Trước một doanh trướng màu đen, sau khi đã đổi y phục đang mặc thành tấm áo choàng màu đen quen thuộc của học viện, Lâm Tịch đang cầm một tô canh nóng húp uống để phục hồi lại thể lực. Sau khi thấy Mộc Thanh từ trong đi ra, hắn, Biên Lăng Hàm và Cao Á Nam lập tức đứng dậy, hỏi.

– Hắn không chết được, nhưng trong thời gian ngắn không thể tu hành được.

Mộc Thanh gật đầu nhìn ba đệ tử của mình, nói trước một câu này để giúp họ an tâm hơn. Khi nhìn thấy sắc mặt Biên Lăng Hàm vẫn trắng bệch như lúc vừa mới giết Lưu Thừa Ân, nàng nhẹ nhàng nói:

– Biên Lăng Hàm, trò không nên trách mình. Cũng không giống như Lâm Tịch đã bắn chết Hạ Lan Duyệt Tịch, nếu hắn không giết Hạ Lan Duyệt Tịch, Vũ Hóa Thiên Cực đã là người chết. Nếu như trò không giết đối phương, người nằm trên mặt đất bây giờ rất có thể là Lâm Tịch. Điều trò cần làm bây giờ là phải nhớ nếu trò không làm như vậy, Lâm Tịch đã không còn sống nữa….Có lẽ việc này sẽ giúp trò thoải mái hơn.

Lâm Tịch biết rõ sự khác biệt lớn nhất giữa người và động vật chính là con người có rất nhiều tư tưởng và suy nghĩ, hơn nữa hắn hiểu rằng cũng giống như thế giới trước kia mình từng sống, sau khi chém giết trên chiến trường xong, các lão binh đều cần người giảng giải những lý lẽ để giải đáp những khúc mắc trong lòng họ. Hiện giờ Mộc Thanh vội vã nói những lời này là để giải đáp những khúc mắc trong lòng các tân đệ tử như bọn họ, giúp họ không bị bóng ma lần đầu tiên giết người quấy nhiễu nữa. Hắn biết rõ những lý lẽ này, cũng biết vì đây là lần đầu tiên họ giết người nên Mộc Thanh mới nói thế, qua một thời gian thứ cảm giác khó chịu này sẽ dần biến mất. Nhưng khi nghĩ đến những vũng máu tươi đỏ thắm trên nền tuyết trắng, hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, bất chợt hơi buồn nôn.

“Ọe”

Sau âm thanh này, toàn bộ canh nóng đang ở trong miệng liền bị hắn phun ra ngoài, trông rất khổ sở.

“Xem ra…Có những lúc mặc dù biết rõ đấy là lý lẽ đúng, là điều nên làm…nhưng con người vẫn không thể nào khống chế những phản ứng như bản năng của mình.” – Sau một hồi vất vả cố gắng quên đi cảm giác khó chịu đấy, hắn cười khổ vươn tay nhận một túi nước do Mộc Thanh đưa cho.

Lâm Tịch bất chợt ngẩng đầu lên, hỏi:

– Lão sư, vậy Hoàn Nhan Mộ Diệp thế nào rồi?

– Hắn còn sống, nhưng hắn không phải là con cháu Vũ Hóa gia, hơn nữa, hắn còn bị thương nặng hơn Vũ Hóa Thiên Cực. Cho nên, hắn vốn là một người tu hành rất ưu tú, nhưng hiện giờ lại biến thành người tu hành tư chất kém cỏi nhất.

– Chết vinh không bằng sống nhục.

Lâm Tịch súc miệng để loại bỏ bớt vị đắng trong miệng, trong lòng cảm khái dù sao học viện Lôi Đình cũng có một người còn sống, đồng thời nghĩ sức sống của hắn ta quả thật không kém gì tiểu Cường. Đúng là Lâm Tịch không biết cách che giấu tình cảm yêu ghét của mình, chỉ mong người chết là Hoàn Nhan Mộ Diệp và người còn sống là Lưu Nhu mà Vũ Hóa Vô Cực muốn cứu.

Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được âm thanh quát mắng lớn tiếng ở ngay doanh trại đằng trước.

..

Một đám đệ tử học viện Lôi Đình vây quanh Vương Kiện Dụ ở giữa.

– Hoàn Nhan sư huynh không thể cử động được nữa, sao ngươi còn ném huynh ấy ra ngoài!

– Nếu như ngươi không làm vậy, chưa chắc Hoàn Nhan sư huynh lại bị thương như hiện giờ.

“…”

Kết quả trận tỷ thí đã được định đoạt, hơn nữa còn là do đương kim thánh thượng phê chuẩn, các đệ tử học viện Lôi Đình này tất nhiên không dám tìm đám người Lâm Tịch đã hoàn thành trận tỷ thí để gây chuyện. Nhưng nỗi tức giận, cảm giác bi thống trong lòng họ lại chưa được giải quyết, cho nên, cuối cùng họ lại trút toàn bộ cơn giận của mình sang Vương Kiện Dụ đã đẩy Hoàn Nhan Mộ Diệp ra ngoài.

Mặc dù bây giờ Vương Kiện Dụ không phải là kẻ tù tội nữa, nhưng so với các đệ tử ba học viện lớn thì thân phận của ông ta lại kém rất xa. Lúc này bị nhiều đệ tử học viện Lôi Đình vây quanh, ông ta cũng không dám lên tiếng cãi lại, chỉ biết cúi đầu thấp xuống, sắc mặt trắng bệch.

Từ xa Lâm Tịch đã nghe được nguyên nhân những người này vây quanh Vương Kiện Dụ. Hắn có thể hiểu được cảm giác những đệ tử này hiện giờ, dù sao nhìn khắp cả học viện Lôi Đình thì cũng có rất ít người đủ tài năng tranh đua với Hoàn Nhan Mộ Diệp, nhưng khi nhìn thấy có người giận dữ đến mức lấy tay đẩy người Vương Kiện Dụ, hắn nhất thời không nhịn được trầm mặt hẳn đi, lớn tiếng quát:

– Các ngươi muốn làm gì hả…Các ngươi đừng quên ta hoàn toàn có thể giết chết Hoàn Nhan Mộ Diệp mà không cần dẫn hắn về đây. Các ngươi có tư cách gì đến đây gây chuyện?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.