Lâm Tịch vừa mới ra khỏi túp lều này, người phụ nhân mập mạp liền đảo mắt nhìn qua những người khác, giọng nói như đinh chém sắt:
– Khoa Ngự Dược chúng ta muốn có đệ tử Lâm Tịch này.
– Lam giáo sư, cũng không phải chỉ có khoa Ngự Dược các ngươi thiếu người.
Lão vu bà đầu tóc bù xù, da mặt hơi vàng bình tĩnh phản bác:
– Vừa rồi ngươi không thấy gì sao, hắn sinh ra đã có thiên phú ở Thiên Công rồi.
Lão đầu người gầy gò tóc vàng nhìn thoáng qua hai người, âm thanh của lão ta cũng trở nên thanh thúy và kiên định:
– Hai vị hãy để cho khoa Linh Tế chúng ta đi, người bên khoa Linh Tế chúng ta quá ít, cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng tế ti ở đế quốc Vân Tần này càng lúc càng ít. Nguồn: https://truyenfull.net
Nghe lão đầu này nói như thế, hai người phụ nhân mập mạp và lão vu bà không nói nữa, tựa như đang suy nghĩ gì đấy, nhưng người trung niên thần sắc nghiêm túc bỗng mở miệng, gằn từng chữ:
– Nếu như nói người ít và cần phải bổ sung ngay, người này phải về khoa Nội Tương chúng ta.
Nam tử tóc đen sắc mặt lạnh nhất cũng đột nhiên mở miệng, đơn giản và trực tiếp:
– Khoa Chỉ Qua chúng ta cũng muốn người này.
– Tần giáo sư, ngươi muốn gây chuyện à?
Người nam tử tóc đen này vừa mở miệng, phụ nhân mập mạp và lão vu bà dường như không thể chịu được, nổi giận đùng đùng quát lên:
– Tư chất của Lâm Tịch chỉ là cấp hai, ngươi đoạt hắn làm gì?
Đối với sự tức giận của hai người phụ nữ này, thần sắc nam tử tóc đen vẫn lạnh lùng bĩnh tĩnh, lạnh nhạt đáp:
– Lam giáo sư đừng quên một việc: hắn ta chỉ là một thiếu niên bình thường ở trấn Lộc lâm, nhưng khi đối mặt với mấy đồ vật máu tanh kinh khủng của ngươi hắn lại rất bình tĩnh, đây là đặc điểm trời sinh. Hơn nữa, chư vị cũng thấy trong suốt quá trình dự thi, hắn ta luôn giữ thái độ bình thản, không hoảng hốt, không sai lầm. Lúc ta cho hắn chọn binh khí, hắn không do dự một chút nào cả…tỉnh táo, quyết định, trí nhớ siêu quần, hơn nữa kiếm giả chính trực, tấm lòng lỗi lạc nhất quán, không câu nệ cũng không sợ hãi ai, đây chính là những yếu tốt tốt nhất để làm mật thám ở khoa Chỉ Qua chúng ta.
Dừng một chút, nam tử tóc đen lại nói:
– Hơn nữa, với những biểu hiện vừa rồi của hắn, ta có thể đảm bảo nếu như hắn gia nhập khoa Chỉ Qua chúng ta, cho dù tư chất của hắn có tệ hơn, cho dù không làm mật thám, chắc chắn trong tương lai cũng có thành tựu kinh người.
Mấy người ở đây cũng biết rõ tính tình vị nam tử tóc đen này nên tất cả chỉ còn biết cười khổ, không thể nói gì nữa cả. Bầu không khí trong túp lều nhất thời lại trở nên yên lặng.
– Người do nàng tiến cử tới quả nhiên có chút đặc biệt…như vậy đi, quy về Thiên Tuyển, không nên kéo dài thời gian làm trễ những người khác nhập thí. Mọi người cũng không cần vội vã như vậy, có lẽ lúc sau còn có những người khác xuất sắc hơn.
Lão nhân cụt tay vốn thờ ơ lạnh nhạt từ hồi đầu đến giờ bỗng nhiên cười cười, ôn hòa nói.
– Vâng.
Rõ ràng là sáu vị trưởng giả kia đều muốn Lâm Tịch vào khoa mình học tập, nhưng vì cảm thấy đây là biện pháp giải quyết tốt nhất nên đồng loạt gật đầu đồng ý.
– Người kế tiếp.
Âm thanh lạnh như băng của nam tử tóc đen lại truyền ra ngoài.
…
– Chắc là không sao đâu.
Lâm Tịch đi vào túp lều dành cho những người đã thi vòng hai xong, trong lòng thầm nghĩ. Sau đó khẽ nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy Trương Bình.
Trương Bình vẫn ngồi xếp bằng một mình trong góc, nhưng khuôn mặt lúc này lại ửng đỏ, dường như rất khẩn trương và hưng phấn.
– Lâm Tịch, ngươi thi thế nào?
Vừa thấy Lâm Tịch đi tới, Trương Bình lập tức thấp giọng xuống, chủ động hỏi.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
– Cũng được, chắc có thể vào học viện được.
– Ngươi tự tin như vậy?
Trương Bình hơi kinh hãi, bỗng nhiên hắn nhìn quanh một chút rồi nói nhỏ bên tai Lâm Tịch:
– Lần này nhờ ngươi rồi, ta làm được hai đôi trong bài thi của giáo sư khoa Thiên Công, không khác với những gì ngươi nói lắm.
“Chẳng lẽ mỗi lần thi thì miếng tinh thiết và phù văn sẽ thay đổi một lần?” – Lâm Tịch ngẩn người, thấp giọng hỏi:
– Giáo sư khoa Thiên Công ra đề như thế nào? Bốn miếng tinh thiết có màu gì?
Trương Bình thấp giọng nói:
– Một miếng màu đen, một miếng màu bạc và hai miếng màu xanh.
Lâm Tịch biết suy đoán của mình không sai, mặt có chút áy náy nói:
– Tiếc là ta chỉ đọc được vài cuốn sách, không giúp được ngươi nhiều lắm.
– Vậy là rất được rồi.
Trương Bình khó kiềm chế được hưng phấn trong lòng, nói:
– Ta thấy vị giáo sư khoa Thiên Công đó dường như rất hài lòng, cộng thêm tư chất khảo nghiệm của ta không kém, ta nghĩ ta sẽ vào được khoa Thiên Công.
– Nếu được vậy thì rất tốt.
Lâm Tịch khẽ mím môi, hỏi:
– Trong bài thi của ngươi, có phải ban đầu là cho ngươi lựa binh khí, sau đó ghép đôi tinh thiết và phù văn, sau đó nhớ vị trí mấy gốc dược thảo, cuối cùng là hỏi quả trứng nào có thể ấp được đúng không?
Trương Bình gật đầu:
– Hình như ai cũng thế thì phải.
Lâm Tịch thầm nói:
– Bài thi gì mà cứ như trò đùa, không phải tùy thuộc vào may mắn sao?
Trương Bình lập tức nghiêm mặt, lắc đầu:
– Các giáo sư ở học viện đều là cao nhân, có thể trong mắt chúng ta đấy chỉ là trò đùa nhưng chắn chắn đối với bọn họ lại có ý khác, chỉ sợ chúng ta không thể hiểu được thôi.
Lâm Tịch vuốt vuốt đầu, vừa rồi liều mạng nhớ những dược thảo kia nên lúc này hắn hơi nhức đầu. Nghe Trương Bình nói vậy, hắn cũng đồng ý với cách giải thích này, gật đầu nói:
– Ngươi có biết nam tử tóc đen bảo chúng ta chọn lựa binh khí là có ý gì không?
– Không biết.
Trương Bình nhẹ giọng hỏi Lâm Tịch:
– Ta chọn một trường kích, ngươi chọn cái gì?
Lâm Tịch nói:
– Ta chọn kiếm.
Hai người nhẹ giọng trò chuyện với nhau, sau đó lại có hai người trước sau từ trong túp lều diễn ra vòng thi thứ hai đi ra.
– Mông Bạch? Mông Nhâm là gia gia của ngươi? Ngươi còn muốn thi vào khoa Ngự Dược? Ngươi…
Ngay lúc này, người phụ nhân mập mạp hòa ái đột nhiên gầm lên một cách giận dữ, giọng nói vô cùng lớn, dù màn lều rất dày kia cách âm rất tốt nhưng ngay cả Lâm Tịch và Trương Bình ở lều này vẫn nghe được.
Lâm Tịch và Trương Bình nhất thời nhìn lẫn nhau, nghe tiếng quát tháo như thế ai cũng có thể tưởng tượng được người phụ nhân mập mạp đó lúc này tức giận như thế nào.
Một lúc sau, Mông Bạch với vẻ mặt trắng bệch, giống như là bị kinh sợ lảo đảo xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch và Trương Bình.
– Xảy ra chuyện gì vậy? Gia gia của ngươi có gì gút mắt với vị giáo sư khoa Ngự Dược kia sao?
Lâm Tịch và Trương Bình đầy tò mò thấp giọng hỏi Mông Bạch.
Sáu vị trưởng giả học viện ngồi sau bàn dài trong túp lều bên, và kể cả lão nhân cụt tay thái độ bàng quan dường như có thân phận cao hơn, người nào người nấy cũng có khí độ bất phàm, nhưng có thể làm cho một người trong số họ tức giận đến mức thất thố như vậy thì chắc chắn gia gia của Mông Bạch rất “lợi hại”.
– Ta không biết.
Mông Bạch thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch như vừa gặp ma:
– Ta chỉ chủ động nói ta rất thích khoa Ngự Dược, bà ấy ngẩng đầu nhìn ta một chút rồi đột nhiên tức giận quát to…nhưng ông nội của ta lớn tuổi hơn bà ta nhiều lắm, đáng lẽ không có gút mắt gì mới đúng chứ.
– Bà ta gọi tên gia gia ngươi, mà ngươi có nói rằng mới chỉ nhìn qua mặt ngươi thì bà ta đã tức giận quát to lên, nhất định là có liên quan với gia gia ngươi.
Lâm Tịch không đồng ý, lắc đầu rồi phân tích:
– Không phải là không thể, có thể là vì tu vi của họ quá cao nên có khi nào tuổi tác thật sự của họ lớn hơn bề ngoài rất nhiều không?
– Chắc là vậy.
Trương Bình cũng lập tức gật đầu lia lịa:
– Ta nghe mọi người nói các giáo sư trong học viện đều rất lớn tuổi, ta nghĩ những người chủ trì cuộc thi này đều là giáo sư trong học viện.
– Nếu như chỉ tranh chấp bình thường chắc chắn bà ta không nổi giận như vậy, chẳng lẽ gia gia ngươi đã…
Lâm Tịch và Trương Bình đồng thời biến sắc, cùng nhau quay đầu lại muốn hỏi Mông Bạch: “Có phải gia gia ngươi đã từng có quan hệ thân mật gì với vị giáo sư này hay không?”, nhưng vừa nhìn thấy Mông Bạch liếc mắt, hai người đều đồng loạt lựa chọn im miệng.
Vì có đến gần một ngàn thí sinh dự thi, nên đến gần giữa trưa ngày thứ hai nhập thí mới xong hoàn toàn.
Tuy làm việc liên tục gần một ngày một đêm, nhưng sáu vị giáo sư và cả lão nhân cụt tay bàng quan trong lều cũng không mỏi mệt bao nhiêu, ngược lại trong đó còn có mấy người tỏ ra rất hưng phấn.
– Lần này quả thật có không ít người thiên tư trác tuyệt, ngay cả người bên Văn gia cũng tới…
Đợi đến khi gã thí sinh cuối cùng ra ngoài, lão đầu râu xám trắng mới vội vàng nói:
– Nếu như Lâm Tịch không thể tiến vào khoa Văn Trì chúng ta, các ngươi không thể tranh đoạt tên tiểu tử Văn gia này với ta được, dù sao hắn cũng không có thiên phú ở các khoa khác lắm.
– Tư chất của hắn rất tốt, tốc độ tu luyện nhanh. Nếu như hắn lựa chọn khoa Chỉ Qua chúng ta thì chắc chắn rất thích hợp.
– Ngươi…
Lão già râu xám trắng tức giận, ngay cả ria mép cũng run lên.
Nam tử tóc đen thản nhiên nói:
– Trong trường hợp lúc Thiên Tuyển xong Lâm Tịch không thể vào khoa Chỉ Qua, chỉ cần tên tiểu tử họ Lý kia vào khoa chúng ta thì tiểu tử Văn gia đó ta cũng có thể cho ngươi.
Lão già râu xám trắng ngẩn người:
– Họ Lý?
– Là Lý Khai Vân ở lăng Kinh Hoa?
Phụ nhân mập mạp cũng hơi ngạc nhiên, nhìn nam tử tóc đen nói:
– Tư chất của hắn ta chỉ có ba, ta không hiểu hắn có chỗ nào đặc biệt làm ngươi phải chú ý?
Nam tử tóc đen hơi nháy mắt:
– Trung thành cùng vinh quang, ta thấy trong mắt của hắn có tín ngưỡng chí cực, rất thích hợp để làm một người quân nhân.
– Tiểu nữ Cao gia kia làm sao bây giờ? Ta nghĩ chắc chắn các ngươi cũng tranh đoạt.
Người trung niên đội cái mũ cũ kỹ gằn từng chữ.
– Văn gia Văn Hiên Vũ và Cao gia Cao Á Nam, hai người này cũng đưa vào Thiên Tuyển.
Lão nhân cụt tay bàng quan ngồi một bên lên tiếng:
– Để Lâm Tịch chọn trước, hắn chọn trúng khoa nào thì loại khoa đó ra khỏi lựa chọn của hai người kia. Nếu như Lâm Tịch không trúng tuyển khoa Linh Tế, đến lúc Văn Hiên Vũ và Cao Á Nam chọn cũng loại bỏ khoa Linh Tế. Vũ Hóa giáo sư, dù sao thiên tư tiểu tử Vũ Hóa nhà các ngươi lần này cũng không tệ, để tiểu tử đó vào khoa Linh Tế đi. Các ngươi thấy ta an bài như thế nào?
– Cứ theo những gì Hạ phó viện trưởng ngài phân phó.
Sáu người giảng sư đồng loạt đứng lên, thi lễ với lão nhân cụt tay, rồi bắt đầu thu thập đồ vật của mình trên cái bàn dài ở dưới.
Một canh giờ sau, tất cả thí sinh đều tụ tập ở túp lều ban đầu.
Lúc này, vị giảng viên sắc mặt nghiêm nghị mặc áo bào đen kia đang đứng trước mặt các thí sinh, tay cầm một tờ da dê, thần thái hắn ta bình tĩnh, nghiêm giọng nói: