Tiên Ma Biến – Chương 103: Lấy máu tươi để giúp trí nhớ khắc sâu – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 103: Lấy máu tươi để giúp trí nhớ khắc sâu

Một nữ giáo sư tay cầm quyển sách, đầu hơi cúi xuống, chậm rãi đi tới.

Phía trước nàng là một tòa núi nhỏ, xung quanh nó là một đồng cỏ hoang mênh mông vô bờ.

Gió núi thổi qua làm làn cỏ xanh ngang gối lay động theo, cảnh tượng tựa như đồng cỏ hoang này phập phồng tạo thành một sơn sóng xanh ngát và đầy sức sống.

Đây là một hình ảnh tràn đầy ý cảnh, nhưng bỗng nhiên có một cây tên đột ngột từ trên bắn xuống, phá vỡ không gian yên lặng quanh đây, khiến cho bức họa đẹp này thêm một phần khí tức nặng mùi sát phạt.

Cây tên này được bắn từ trên đỉnh núi ở trước mặt nàng xuống. Trong lúc xẹt qua hư không, bởi vì thân tên màu đen nên khi bắn xuống nó đã lưu lại trong không trung xanh thẳm một đường dài màu đen, nhưng cũng vì tốc độ quá nhanh nên khi ma sát với không khí, xung quanh thân tên có những luồng khí lưu màu trắng, tạo thành những làn sóng vô hình như có như không, trông giống là một ngôi sao chổi đang rơi xuống hơn là một mũi tên.

Sau khi cây tên này rơi xuống, tiếp tục có một cây tên khác cũng từ đỉnh ngọn núi đó bắn xuống, một lần nữa tạo thành đường dài màu đen ngay trên không trung, quanh thân tên có luồng khí màu trắng xoáy theo, mạnh mẽ rơi vào cánh đồng hoang vu gần đó.

Nữ giáo sư có mái tóc hơi rối bù này ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy thế nàng vẫn tiếp tục đi tới trước.

– An giáo sư.

Ngay sau khi bắn xong mũi tên vừa rồi Lâm Tịch đã biết An Khả Y đang đi tới. Do hắn biết chức vị của An Khả Y còn cao hơn Đông Vi, nên khi nhìn thấy nữ giáo sư trẻ tuổi này đi trên con đường núi xuất hiện trước mặt mình, ngoại trừ hơi ngạc nhiên không hiểu vì sao nàng lại tới đây, Lâm Tịch không kinh hãi hay mất bình tĩnh gì cả. Hắn lễ phép thi lễ với An Khả Y.

An Khả Y như một người trí thức, ôn hòa gật đầu đáp lễ lại với Đông Vi, Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm. Sau đó nàng nhìn Đông Vi, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi như đang hỏi học sinh mình:

– Bọn họ luyện tập như thế nào rồi?

Đông Vi nhìn thoáng qua trường cung trong tay mình, bởi vì hai người Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm dùng sức quá nhiều, nên sau mấy lần bị hai đệ tử trẻ tuổi trước mặt mở cung giương bắn, trường cung này đã bị biến dạng, cong veo hoàn toàn. Ông trầm giọng nói:

– Nhờ có Biên Lăng Hàm bắn tên thử trước…trong mười tên đã có năm hoặc sáu tên bắn trúng mục tiêu ở phạm vi ba trăm bước.

An Khả Y dùng tay cột lại mái tóc hơi bù xù trên đầu mình lại, nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, nói:

– Ngươi dùng hết sức bắn một tên về ta xem sao.

Vì đã biết An Khả Y từ lâu, hơn nữa Lâm Tịch đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực An Khả Y trong cơn hỏa hoạn lúc trước, nên mặc dù không hiểu những gì An Khả Y vừa nói có ý nghĩa như thế nào, nhưng Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm hiểu rằng hiện giờ hai người bọn họ đang luyện tập cách bắn tên ở tu vi Hồn Sĩ để đối phó với Hồn Sư, mà tu vi A Khả Y hiển nhiên hơn xa một Hồn Sư, nên tất nhiên Lâm Tịch hiểu rằng cây tên do mình bắn ra không thể nào làm An Khả Y bị thương được. Hiểu rõ những điều này, nên Lâm Tịch chỉ hỏi ngược lại một câu:

– Ở chỗ này sao?

– Ở chỗ này.

An Khả Y gật đầu. Đột nhiên nàng xoay người đi tới một vị trí cách đó trăm bước, sau nói với Lâm Tịch:

– Có thể rồi.

Lâm Tịch gật đầu, ngưng thần mở cung. Một mũi tên mạnh mẽ phá tan hư không bắn ra, mục tiêu hướng đến là vai trái An Khả Y.

An Khả Y vẫn đứng yên, nhưng xung quanh vai trái nàng có một luồng xoáy màu vàng chớp hiện. “Phốc!”, một tiếng kêu nhẹ vang lên, mũi tên do Lâm Tịch bắn ra tạo thành một lổ thủng trên áo bào màu đen của nữ giáo sư học viện, nhưng sau đó lại vô lực rơi xuống. Ngoại trừ việc thân thể nhỏ nhắn mình hơi lung lay một chút, An Khả Y vẫn bình yên vô sự, không bị thương sau mũi tên vừa rồi.

– Bắn một mũi tên khác.

Không đợi Lâm Tịch lên tiếng hỏi cái gì, An Khả Y tiếp tục gật đầu với hắn, nói.

Lâm Tịch lại cầm tên, giương cung, lần này hắn bắn vào vai phải An Khả Y. Cũng không phải hắn muốn chơi trò hai bên phải đối xứng với nhau, nhưng cho dù lúc các tân đệ tử chiến đấu trong sơn cốc thí luyện, nhờ có bộ áo giáp đặc biệt học viện chế tạo mặc trên người nên hầu như không có ai bị thương gì, nhưng lực lượng ẩn chứa trong cây tên khi bắn vào thân thể vẫn khiến người bị bắn phải đau đớn. Nếu như cả hai cây tên của mình đều bắn cùng vào một vị trí, tất nhiên người bị bắn không dễ chịu gì, nên lần này hắn bắn vào vai phải An Khả Y.

Khi cây tên gần bắn tới vai phải mình, vai phải An Khả Y cũng xuất hiện một luồng xoáy màu vàng chớp hiện. Nhưng điều khiến Biên Lăng Hàm phải bật thốt kêu lên, khiến Lâm Tịch không thể tin được đến nỗi thân hình hơi chấn động chính là cây tên lần này lại không rơi xuống, những giọt máu tươi xuất hiện ngay trên đầu vai An Khả Y, nhiễu xuống thấm đượm tấm áo choàng màu đen.

Đông Vi khẽ nhíu mày, nhưng ông vẫn trầm mặc, không nói gì cả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net

Có lẽ vì lực bắn Lâm Tịch vừa rồi quá mạnh nên phần đuôi cây tên hiện giờ vẫn rung động. An Khả Y vươn cánh tay trái trắng như tuyết ra, hơi nhíu mày rồi trực tiếp rút mũi tên, thành thục lấy thuốc cầm máu bôi lên, sau đó mới ném cây tên này trả lại cho Lâm Tịch.

– Lần trước ta bố trí hồn lực tụ tập quanh thân thể tương đương với hồn lực Hồn Sư trung cấp cộng với một bộ áo giáp bình thường. Lần này ta bố trí hồn lực tương đương với một tu hành giả vừa đôt phá Hồn Sư không lâu lắm.

Thấy Lâm Tịch nhíu chặt chân mày nhìn mình, An Khả Y lại dùng giọng điệu của một nữ sinh bình thường đang đi học trả bài cho thầy cô để nói với hắn.

– Đa tạ lão sư.

Lâm Tịch khẽ trĩu lòng, nhưng hắn vẫn kính cẩn thi lễ với An Khả Y, sau đó mới cúi đầu nhìn vệt máu ở ngay đầu mũi tên. Hắn và Biên Lăng Hàm đều là người thông minh, nên sau khi An Khả Y nói xong, hai người liền hiểu được An Khả Y làm như vậy là muốn giúp bọn hắn có cái nhìn trực quan nhất.

Nếu như đương kim thánh thượng và các giảng viên ở học viện Lôi Đình đều cảm thấy chém giết thật sự có thể giúp chiến lực các đệ tử tăng nhanh hơn, vậy trong lần tỷ thí giữa hai học viện lần này, sợ rằng binh khí do các đệ tử học viện Lôi Đình sử dụng đã vấy nhiễm máu tươi từ lâu. Nhờ những lần chém giết sinh tử trước đó, các đệ tử học viện Lôi Đình tất nhiên hiểu rõ một khi mình chiến đấu với các đệ tử cùng giai, hoặc đấu với những người có tu vi hơn mình, đối phương sẽ có phản ứng như thế nào, máu tươi sẽ chảy xuống như thế nào. Nhưng Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm lại chưa từng nếm trải cảm giác này.

Hai người không biết mũi tên do mình bắn ra khi bắn trúng tu hành giả khác sẽ tạo thành vết thương như thế nào, sẽ làm đối phương bị thương như thế nào, sẽ làm bao nhiêu máu phải chảy xuống.

Đông Vi thân là giảng viên hướng dẫn hai người tất nhiên hiểu rõ uy lực tên do hai người bắn mạnh ra sao, nhưng dù Đông Vi nói rõ đến đâu cũng không thể bằng những gì An Khả Y vừa làm, rất sinh động và chuẩn xác, dùng máu tươi của mình để giúp trí nhớ khắc sâu.

Lâm Tịch nhìn cây tên đen nhánh trong tay, trên đầu mũi tên dài khoảng hai đốt ngón tay có máu tươi đỏ thắm hiện rõ, mà trên thân tên đen nhánh hầu như không có dấu vết gì. Hắn hít sâu một hơi, vừa lúc nhìn lại đầu vai An Khả Y. Có thể dễ dàng thấy ở vị trí đấy có một vết thương hình dạng như đóa hoa, nhưng ngay lúc hắn nhìn được vài tức, An Khả Y liền giơ cánh tay này lên, khoát tay áo về phía hắn.

Hành động này của An Khả Y đã giúp Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm hiểu rõ một điều, với tu vi hồn lực ở trong người và kiểu cung hai đệ tử trẻ tuổi này đang sử dụng, nếu như họ dồn sức để bắn tên, ước chừng cây tên đó sẽ đâm vào trong cơ thể một Hồn Sư sơ giai khoảng hai đốt ngón tay, nhưng trừ khi cây tên đó bắn trúng chỗ yếu hại, nếu không, sợ rằng không thể nào ảnh hưởng đến chiến lực đối thủ. Nếu như đối mặt với Hồn Sư trung giai…với thực lực hiện giờ của hắn và Biên Lăng Hàm, sợ rằng không thể nào chiến thắng đối phương được.

– Các ngươi không cần nổi giận, lần tỷ thí này chẳng qua chỉ là một kiểu tỷ thí khiêu chiến với cực hạn mình…Với tu vi hiện giờ của các ngươi, hoàn toàn không cần phải sử dụng trường cung như thế này, học viện chúng ta có nhiều trường cung tốt hơn thích hợp với các ngươi. Điều quan trọng nhất là sau này các ngươi sẽ đi tới những nơi thi hành nhiệm vụ hoặc lịch luyện trong biên quân, với tu vi hồn lực và trình độ tiễn kỹ các ngươi bây giờ, nếu như sử dụng được trường cung tốt…cho dù là Hồn Sư cao cấp, các ngươi vẫn có thể bắn một tên làm hắn bị trọng thương. Các ngươi phải hiểu rằng, tiễn thủ cường đại vẫn là mối nguy hiểm lớn nhất đối với người tu hành.

Thấy Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm vẫn còn rung động bởi vì mình đã dùng thân đỡ tên, lại cảm thấy rất tức giận vì uy lực trong cây tên mình chưa đủ, An Khả Y bình thản lên tiếng:

– Bởi vì nguyên nhân này nên có rất nhiều tu hành giả không bao giờ hành động đơn độc, thậm chí còn có vài tu hành giả thân phận vô cùng đặc biệt luôn ở bên tiễn thủ cường đại, giúp hắn chống lại những người ám sát tiễn thủ bên đối phương. Đây cũng là nguyên nhân tại sao học viện muốn hai người các ngươi đồng thời tham gia thi đấu.

– Đệ tử hiểu.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, kính cẩn trả lời. Nhìn máu tươi trên đầu vai An Khả Y cùng với trên đầu mũi tên đen nhánh, hắn hiểu rõ rằng đây chính là sự khác nhau lớn nhất giữa Hạ phó viện trưởng và đám người kia. Cũng giống như những giọt máu tươi đỏ thắm ở đây, vừa nhìn qua hắn đã cảm giác được nhân tính và tình nghĩa, giúp hắn thấy rõ tính mạng trân quý như thế nào, nhưng sợ rằng sâu trong thâm tâm những tu hành giả vì muốn tu vi mình tăng lên mà dùng máu tươi của kẻ tù tội và tù binh để ma luyện đã mất đi sự tôn trọng và thương yêu người khác. Lâm Tịch đoán rằng vì nguyên nhân này nên trong lần đầu tiên gặp mặt Hạ Lan Duyệt Tịch, tên đệ tử đệ nhất học viện Lôi Đình đó khi cảm thấy hắn sẽ là đối thủ uy hiếp đến mình sau này, hắn ta lập tức tản phát sát khí mãnh liệt, muốn giết chết Lâm Tịch ngay.

Trên thế gian này không thiếu những kẻ phải dùng máu tươi của chính bản thân để rửa sạch đi những tội lỗi mình đã làm, nhưng có nhiều người ta không thể dựa vào tình cảm mà giết chết họ ngay trong lần đầu tiên gặp mặt được.

– Dựa vào tu vi hiện tại của các ngươi cùng với kiểu trường cung này, nếu như ta đang ở dưới chân núi, đồng thời các ngươi dùng kỹ năng “rơi nguyệt” để ám sát ta…nếu như tu vi ta chỉ đạt đến Hồn Sư sơ giai, chắc chắn sẽ bị cây tên các ngươi bắn ra làm trọng thương.

An Khả Y tiếp tục nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, nói phán đoán của mình ra. Sau đó nàng xoay người nhìn Đông Vi, nói:

– Nếu như bọn họ liên thủ như vậy, Biên Lăng Hàm là người ra tay trước, Lâm Tịch sẽ dựa theo quỹ tích bắn để điều chỉnh lực bắn và phương vị, xác suất bắn trúng đối phương chắc không thấp. Nhưng nếu như đối phương cảnh giác, vừa nghe được tiếng động đã lập tức phòng thủ, khoảng cách càng xa Lâm Tịch sẽ càng khó bắn trúng đối thủ.

Trầm ngâm trong chốc lát, chân mày An Khả Y khẽ nhíu lại, nàng chậm rãi nói:

– Ta vừa mới nhận được tin tức, ngày mai hoàng đế sẽ tới bình nguyên bốn mùa này. Không biết Đông giảng viên cảm thấy hai đệ tử này thế nào.

Vân Tần hoàng đế, con người đại diện cho uy nghiêm và quyền thế tối cao ở thế gian này, ngày mai sẽ đến đây?

Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm cùng hít sâu một hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được bình tĩnh. So với những gì Đông Vi đã nói khi trước, vị hoàng đế này đến sớm hơn một ngày.

– Hiện giờ tình hình hơi gấp gáp.

Đông Vi bỗng nhiên lo lắng hơn, bởi vì trận tỷ thí này liên quan đến sống chết thật sự cho nên ông không thể nói dối khi đối diện với hai đệ tử mình là Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch. Ông nhìn An Khả Y, lạnh giọng đáp:

– Mặc dù Lâm Tịch tiến bộ rất nhanh…nhưng thời gian thật sự quá gấp, với tiễn kỹ hiện tại của hắn, nếu như độ cao vượt quá ba trăm bước, chắc chắn rất khó bắn đối phương chính xác…Cũng giống như những gì An giáo sư vừa nói, đối phương chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức chờ hắn bắn, cho nên, sợ rằng hắn và Biên Lăng Hàm chỉ có một cơ hội ra tay. Nhưng nếu như bắn tên trong khoảng cách ba trăm bước….tu vi đối phương lỡ như vượt quá Hồn Sư trung giai, một tên này chắc chắn không thể nào làm chiến lực đối phương mất hết.

An Khả Y gật đầu, nói:

– Độ cao ba trăm bước đúng là không đủ.

Lâm Tịch khẽ suy nghĩ, cẩn thận hỏi:

– Nếu như hai đệ tử ở độ cao khoảng ba trăm bước, nhắm bắn một tên Hồn Sư trung giai…không biết sẽ làm hắn bị thương như thế nào?

– Cây tên bắn vào người hắn sẽ tạo thành vết thương sâu hơn trên người ta một chút.

An Khả Y giơ ngón út ra, hơi khoa tay múa chân. Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm thấy rất rõ, nhiều lắm chỉ hơn khoảng một mảnh móng tay. Đối với người tu hành vết thương như vậy không phải là quá nặng, hơn nữa, cho dù bắn vào chỗ yếu hại thì cũng không thể nào làm đối phương mất hết sức chiến đấu được.

– Như vậy cần phải ở độ cao bao nhiêu mới có thể dùng một tên xuyên thủng thân thể đối phương?

Lâm Tịch chớp chớp mắt, tiếp tục đặt câu hỏi.

Đông Vi nhìn Lâm Tịch, nói:

– Ít nhất phải năm trăm năm mươi bước.

– Năm trăm năm mươi bước?

Sắc mặt Biên Lăng Hàm nhất thời tái hẳn đi. Qua nhiều ngày luyện tập bắn tên, nàng hiểu rằng nếu như sử dụng kỹ năng “rơi nguyệt”, mũi tên khiphóng xuống dưới sẽ như một quả thiên thạch đang rơi, vô cùng nặng nề và nguy hiểm. Nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng khi ở độ cao năm trăm năm mươi bước mọi chuyện sẽ không như thế nữa. Nói là năm trăm năm mươi bước, nhưng khoảng cách tên bay trong không trung không chỉ dừng lại trong phạm vi đó, tuy nói chênh lệch khoảng cách lúc này rất nhỏ, nhưng một khi tên đã bắn ra, sự chênh lệch rất nhỏ ấy lại biến thành rất lớn.

Hiện tại trình độ bắn tên của Lâm Tịch còn chuẩn xác hơn nàng, nhưng cũng chỉ đạt tới sự hoàn mỹ không có sự sai lệch nào khi phạm vi bắn nằm trong ba trăm bước. Nếu như đạt tới độ cao bốn trăm bước, nàng biết rõ Lâm Tịch không thể nào làm được việc chuẩn xác bắn trúng đối phương.

– Nếu như không có sự lựa chọn nào khác, cũng chỉ còn cách luyện tập nhiều hơn.

Nhìn thấy Đông Vi và An Khả Y rất lo lắng cho trận tỷ thí sắp tới, Lâm Tịch lại rất bình tĩnh, chậm rãi nói rõ câu này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.