– Đây không phải là Cao Á Nam khoa Ngự Dược sao? Hôm nay có giờ lên lớp bên khoa Ngự Dược mà, nàng ở đây làm gì?
– Nàng ta đang đợi ai sao?
Đối với các đệ tử học viện Thanh Loan, học viện vẫn là một nơi an tường, giống như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Một ngày nọ đến giờ học môn độc lý, những đệ tử ở các khoa khác đã chọn lựa môn học này đang tụm năm tụm bảy xuất hiện trên con đường núi tiến vào sơn cốc độc dược, bỗng nhiên họ phát hiện Cao Á Nam đang đứng trên một con đường núi khác.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ vị Thiên tuyển khoa Ngự Dược tài hoa xinh đẹp này rốt cuộc đang đợi người nào, một thiếu niên mặc áo bào khoa Chỉ Qua đột nhiên đi nhanh hơn, bước thẳng tới trước mặt nàng.
– Là hắn…
Khi thấy rõ thiếu niên khoa Chỉ Qua đó là Lâm Tịch, ánh mắt tất cả các tân đệ tử còn lại nhất thời trở nên phức tạp.
Vài người tán thưởng, có người ghen tỵ, tất nhiên cũng có người khinh thường và căm ghét.
Đúng như những gì Đông Vi đã nói với Lâm Tịch khi trước, việc khó khăn nhất trên đời này chính là làm hài lòng tất cả mọi người. Mặc dù cùng nhìn thấy một sự vật hay sự việc, cũng cùng chung một thời gian và không gian, nhưng cách nhìn mỗi người đều khác nhau, vài người sẽ cảm thấy đẹp mắt, nhưng người khác lại thấy rất khó coi.
Những biểu hiện của Lâm Tịch khi gặp đệ tử học viện Lôi Đình ở thảo nguyên xanh bán tuyết đã truyền ra ngoài, hiển nhiên là hiện giờ danh hiệu “Thiên tuyển chín mươi cân” của hắn đã biến mất. Khi nhớ lại lúc Lâm Tịch tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt trước mọi chuyện, vài học sinh cảm thấy lòng dạ hắn rộng rãi, khinh thường cãi lại, nhưng cũng có vài người nghĩ như Liễu Tử Vũ, cho rằng Lâm Tịch đã giả bộ, hiểm độc tìm một cơ hội tốt để tát bọn họ một cái bạt tai. Có thể nói hai nhóm người này gần như chia thành hai phái! Nhưng rất lạ lùng, lúc trước có vài người không quan tâm cũng như không suy nghĩ quá nhiều về Lâm Tịch, nhưng cũng giống như các học viện khác, số lượng nam đệ tử ở học viện Thanh Loan lại chiếm đa số, hơn nữa, toàn bộ các nam đệ tử này đều rất trẻ tuổi….Có câu “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, đây là bản năng trong lòng mỗi người trẻ tuổi, là cảm xúc không thể không chế trong lòng người. Trong một môi trường học như học viện Thanh Loan, dù ít hay nhiều các nam đệ tử tất nhiên sẽ thương thầm nhớ trộm đối với các nữ đệ tử xuất chúng.
Những nữ sinh như Tần Tích Nguyệt và Cao Á Nam, ở học viện Thanh Loan thật không biết có bao nhiêu người mến mộ hai nàng. Nhưng kể từ ngày từ thảo nguyên xanh bán tuyết quay về, rất nhiều người phát hiện ra mối quan hệ giữa Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt, Cao Á Nam rất gần gũi…Mặc dù mỗi đệ tử học viện đều là tinh anh đế quốc, nhưng dù sao cũng còn trẻ, cho nên có rất nhiều người vì chuyện này mà cảm thấy không thích Lâm Tịch.
Khi tận mắt nhìn thấy Cao Á Nam thanh tú đứng trên con đường núi, giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ dưới ánh nắng ban mai chờ Lâm Tịch tiến tới bắt lấy, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, cũng không biết có bao nhiêu người cảm thấy uất hận và ghen tỵ.
…
– Á Nam, tìm ta có chuyện gì sao?
Lâm Tịch đi tới gần Cao Á Nam, khẽ cười, hỏi.
– Theo ta ra đây một chút.
Cao Á Nam gật đầu với Lâm Tịch, cất bước đi vào một sườn núi đầy hoa dại, không để ý đến trên mặt hoa còn những giọt sương đọng lại.
Khi đi tới chỗ Cao Á Nam, Lâm Tịch dễ dàng nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình hôm nay rất khác, có hâm mộ, có ghen tỵ và không thiếu sự thù hận. So sánh với những thiếu niên ở thế giới này, Lâm Tịch là người hiểu biết hơn rất nhiều, hiểu rõ tình cảm nam nữ, tất nhiên cũng hiểu việc mình và Cao Á Nam cùng nhau đi tới một nơi vắng vẻ sẽ khiến biết bao người căm ghét mình, nhưng bởi vì tình cảm chôn dấu trong lòng, bởi vì sự say mê từ cái nhìn đầu tiên, Lâm Tịch không hề e ngại những ánh mắt căm thù ấy, cho nên, hắn liền gật đầu và vui vẻ đi theo.
Trong ánh nắng buổi sớm và gió núi thổi nhẹ qua, hắn và Cao Á Nam sánh vai đi đến, chợt cảm thấy lòng mình ấm và ngọt ngào hơn rất nhiều, thầm nghĩ…đây là ước hẹn sao?
– Ngươi là một người trong số đó sao?
Nãy giờ Cao Á Nam vẫn cúi đầu sánh bước với Lâm Tịch, nhưng đột nhiên nàng ngừng lại, nhẹ giọng hỏi.
Ý tứ những gì Cao Á Nam vừa nói rất khó hiểu, nhưng Lâm Tịch đã sớm đoán được lại không giật mình, quay đầu nhìn nàng, gật đầu nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
– Ngươi cũng đồng ý sao?
Gió núi thổi qua làm mái tóc dài Cao Á Nam khẽ tung bay, vài sợi tóc rối theo gió nhẹ lay động ngay cạnh mắt đẹp, nhưng nàng bỗng nhiên cau mày, một hồi sau nói:
– Học viện tin tưởng chúng ta, nhưng đối thủ cũng rất tự tin…Sợ rằng tu vi của năm đối thủ chúng ta đều hơn ngươi, cho nên, lần này ngươi nhất định phải cẩn thận.
– Sáng sớm như vậy ngươi cố ý tìm ta, chỉ vì muốn nói những lời này thôi sao?
Lâm Tịch nhất thời không nhịn cười được, cười rất vui vẻ.
Cao Á Nam hơi tức giận, giậm chân, nhưng nàng bỗng nghĩ rằng đây vẫn là vấn đề của mình, hiện giờ có rất nhiều điều mình không thể nào giải thích, không thể nói cho Lâm Tịch biết thân phận thật sự của mình. Cho nên, nàng chỉ hơi lắc đầu, giả bộ giận dữ nói:
– Những gì ta vừa nghe có phải là nói nhảm hay không?
Lâm Tịch đúng là người không thể nào từ một câu nói rất đơn giản liên tưởng đến những thứ sâu xa và bí mật hơn, hắn chỉ cảm thấy hành động giậm chân vừa rồi và sắc mặt hiện giờ của Cao Á Nam rõ ràng dễ thương hơn lúc trước rất nhiều, nên hắn ráng nín cười, chân thành nhìn Cao Á Nam, nói:
– Đối với những người khác có thể đấy là nói nhảm, nhưng với ta nó lại rất có ý nghĩa, hơn nữa, ta cảm thấy rất vui vẻ.
Cao Á Nam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, hồi lâu mới nói:
– Lâm Tịch, từ trước đến nay có ai nói với ngươi rằng ngươi nói rất nhiều không?
Lâm Tịch ôn hòa nhìn nàng, vừa lắc đầu vừa nói:
– Không có, bởi vì ta chưa bao giờ nói nhiều với ai như vậy cả.
“Không chỉ nói nhiều mà da mặt cũng rất dày” – Cao Á Nam thầm nói như vậy một lần, nhưng sau đó lại cẩn thận nhắc nhở hắn:
– Đến lúc đó ngươi nhất định phải cẩn thận.
Sau đó nàng không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay áo lên coi như là chào hỏi Lâm Tịch, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân mình, cứ thế chắp tay sau lưng, sải chân bước đi thẳng tới trước.
…
…
Nam Sơn Mộ lẳng lặng ngồi trước một hồ nước đầy những cánh bèo trôi nổi, mắt chăm chú nhìn vào cần câu. Đột nhiên đôi mắt ông ta khẽ nheo lại, dứt khoát xoay người lại.
Ngay lúc ông ta xoay người, Nam Cung Vị Ương vừa lúc từ trong cánh rừng bên cạnh bước ra ngoài.
Ban đầu Nam Sơn Mộ rất căng thẳng, từ trên người tản phát một luồng khí thế mạnh mẽ uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy rõ người từ trong rừng tùng đi ra là một tiểu cô nương mặc y phục hơi bẩn, ông ta hơi ngẩn người, thân thể khẽ buông lỏng. Hơn nữa, khi ông ta quan sát nàng ta, tiểu cô nương này cũng đưa mắt nhìn ông ta lại, đó là một đôi mắt lớn mà sáng ngời, tuy ẩn trong đấy là vẻ lão luyện hiếm thấy ở độ tuổi này nhưng lại không đánh mất sự hồn nhiên trong suốt. Đây là hai sắc thái đầy mâu thuẫn, nhưng khi cùng xuất hiện trên khuôn mặt nàng lại giúp ông ta biết đối phương không nhận ra mình, cho nên, ông ta càng thoải mái hơn, không nhịn được cười lên, bèn vừa cười vừa hỏi:
– Cô là tu hành giả triều ta?
Phần lớn bề ngoài các tu hành giả trên đời này không có gì đặc biệt hơn người, nhưng đây lại là lăng Bích Lạc, tuy trông rất bình tĩnh và an toàn nhưng ẩn sâu bên trong lại không có biết bao nguy hiểm đang rình rập chờ đợi, nếu như đây chỉ là một tiểu cô nương bình thường mười mấy tuổi, liệu nàng ta dám đi đến nơi này?
Nam Cung Vị Ương nhìn nho sinh cười rất vui vẻ, nhưng dáng người hơi khòm khòm và có mái tóc màu nâu trắng trước mặt, gật đầu rồi hỏi lại:
– Ông cũng vậy sao?
Thấy Nam Cung Vị Ương lúc gật đầu cũng tỏ ra rất chân thành, Nam Sơn Mộ càng cảm thấy nàng rất thú vị. Ông gật đầu cười, nhưng khi ông chưa nói gì tiếp, Nam Cung Vị Ương bỗng nhiên chú ý đến hồ nước cạn không sâu ở ngay trước người ông, hỏi:
– Ông đang câu cá sao?
Nam Sơn Mộ gật đầu.
Nam Cung Vị Ương nói:
– Ông đã dám tới đây câu cá, sao lại không đến hồ Kính Thiên hay là những con sông lớn sau cánh rừng kia?
Nam Sơn Mộ cười nói:
– Bởi vì lúc trước ta đã từng đi qua nơi này, khi ấy bỗng nhiên nghĩ rằng nếu như một ngày nào đó mình đến đây câu cá, liệu có thể câu được cá lớn hay không.
Nam Cung Vị Ương nhìn thoáng qua Nam Sơn Mộ:
– Xem ra ông rất rãnh rỗi.
Nam Sơn Mộ lắc đầu, giải thích:
– Chỉ do lúc trước ta bận việc quá, chuyện muốn làm cũng không làm được…Hiện giờ cuối cùng cũng có thời gian, có thể tùy ý làm những chuyện mình đã từng muốn làm nhưng lại chưa từng làm.
– Ông nói rất đúng.
Nam Cung Vị Ương chậm rãi gật đầu:
– Vậy không thể coi là rãnh rỗi được, bởi vì đây là việc ông thích làm.
– Cô rất thú vị, mới gặp ta đã có cảm tình rồi.
Nam Sơn Mộ yêu mến nhìn Nam Cung Vị Ương, nói:
– Cô tên gì? Là đệ tử học viện sao?
Nam Cung Vị Ương lắc đầu, nói:
– Ta tên Nam Cung Vị Ương, không phải là đệ tử học viện, ông tên gì?
Nam Sơn Mộ cảm thấy cuộc nói chuyện này rất thú vị, bất chợt nghĩ đến việc khi mình không còn sống được bao lâu trên đời này nữa lại có thể gặp được tiểu cô nương như vậy, ông ta liền bật cười lên, nói:
– Ta tên Nam Sơn Mộ, cô đã từng nghe tên ta rồi sao?
– Chưa từng.
Nam Cung Vị Ương lắc đầu:
– Bình thường ta không nhớ tên người khác, ta chỉ nhớ một vài địa danh có tên người mà thôi.
Nam Sơn Mộ cười cười, nói:
– Ta cũng chưa từng nghe thấy tên cô.
Nam Cung Vị Ương gật đầu:
– Đó là vì tên ta rất bình thường, hơn nữa, cũng không có bao nhiêu người biết tên ta.
Nam Sơn Mộ bật cười, khẽ nhìn qua bộ quần áo rách rưới trên người Nam Cung Vị Ương, nói:
– Nam Cung Vị Ương, cô từ đâu tới đây, sẽ đi đến đâu? Hình như cô đã đi một quãng đường rất dài, chịu rất nhiều khổ cực rồi.
Nam Cung Vị Ương chân thành nói:
– Ta tới từ phía nam, ta muốn đến sơn mạch Đăng Thiên nhìn một chút.
– Vậy là cô đang hành hương rồi, chắc muốn đến học viện Thanh Loan nhỉ. Từ phía nam đi thẳng lăng Bích Lạc này…đúng là cô đã đi qua một đoạn đường rất dài.
Nghe Nam Cung Vị Ương trả lời như vậy, Nam Cung Mộ liền cho rằng Nam Cung Vị Ương là một người tu hành tự do. Nhưng hình như ông ta bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó, khuyên giải:
– Muốn tới học viện Thanh Loan không phải là không thể, nhưng gần đây có vài việc đang xảy ra. Lúc đi cô hãy đi chậm một chút, đến chậm vài ngày cũng không sao đâu.
– Ông không phải là người xấu.
Nam Cung Vị Ương nhìn Nam Sơn Mộ, đột nhiên nói.
Nam Sơn Mộ ngẩn người, chợt tự giễu tự cười, nghĩ thầm nếu như sau này sử sách Vân Tần có thể nhận xét về mình như những gì tiểu cô nương này vừa nói, ông ta cảm thấy mình đã không sống uổng cuộc đời này rồi.
– Nam Cung Vị Ương, nhìn người tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài. Suốt đời này ta đã làm không ít chuyện xấu, hại rất nhiều người dấy…
Ban đầu Nam Sơn Mộ muốn khuyên giải tiểu cô nương rất chân thành này nhiều hơn, nhưng ông ta chợt nghĩ mình làm như vậy sẽ phá tan phong cảnh đang rất hữu tình. Hơi do dự một hồi, ông ta chỉ biết áy náy cười cười, không nói thêm nữa.
Nhưng điều khiến ông ta phải ngẩn ngơ hơn chính là Nam Cung Vị Ương lại nói:
– Ta không nhìn bề ngoài, ta chỉ cảm thấy ông không phải là người xấu.
Nam Sơn Mộ cảm thấy cách nói chuyện của tiểu cô nương này rất kỳ lạ, trong lúc ngẩn ngơ nhất thời không biết phải đáp lời như thế nào, cứ thế im lặng.
– Trong tên họ chúng ta có cùng một chữ “Nam”.
Có lẽ chính Nam Cung Vị Ương cũng không biết mình nên nói lời gì thêm, hoặc do chính nàng cảm thấy Nam Sơn Mộ rất kỳ lạ, nên sau một lúc, nàng lại đột ngột nói như vậy.
Sau đó nàng chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải Nam Sơn Mộ, nói:
– Chiếc nhẫn này không xấu lắm.
– Đây là nhẫn Kim Linh, ở trên có các phù văn mà các học viện hiện nay cũng không hiểu rõ lắm…Nếu như có thể tu luyện đến cảnh giới hồn lực gia trì ra ngoài cơ thể, đây đúng là một kiện hồn binh phòng ngự rất tốt.
Nam Sơn Mộ nhìn thoáng qua chiếc nhẫn đầy những ký hiệu đẹp mắt trên ngón trỏ mình, ấm áp cười cười. Bỗng nhiên ông tháo nhẫn ra, đưa cho Nam Cung Vị Ương rồi nói:
– Cô nói không sai, tên chúng ta có cùng một chữ “Nam”…Nếu như cô thích nó, vậy ta sẽ tặng cho cô.
Nam Cung Vị Ương không che giấu sự yêu thích của mình, nhưng lại lắc đầu:
– Đây là đồ tốt, rất có lợi cho ông, tại sao lại tặng ta?
Nam Sơn Mộ nhìn Nam Cung Vị Ương, cảm thấy mình không thể nào nói dối trước mặt một tiểu cô nương chân thành như vậy, nên ông ta cũng chân thành nói:
– Ta không sống được bao lâu nữa, để nó bên cạnh ta cũng không ích lợi gì.
Nam Cung Vị Ương chăm chú nhìn Nam Sơn Mộ, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, lắc đầu nói:
– Ông sẽ không chết.
Nam Sơn Mộ cười khổ:
– Người có họa phúc sớm tối. Ta là người tu hành, dĩ nhiên sức khỏe rất tốt, nhưng nếu như bị người khác chém đầu…tất nhiên ta phải chết.
Nam Cung Vị Ương hơi trầm ngâm, vươn tay nhận lấy nhẫn Kim Linh trên tay Nam Sơn Mộ, chân thành nói cảm ơn. Nhưng ngay lúc Nam Sơn Mộ đột nhiên cười lớn, nàng lại lắc đầu, nói:
– Ở đây không có ai có thể chém đầu ông.
Nam Sơn Mộ lắc đầu, ánh mắt lại tập trung vào cần câu trước mặt, nói:
– Nếu như Trấn tây đại tướng quân Văn Nhân Thương Nguyệt muốn chém đầu ta thì sao?
Nam Cung Vị Ương khẽ nhíu mày, nhưng vẫn lắc đầu:
– Không chém được đầu ông.
– Được rồi.
Nam Sơn Mộ cho rằng Nam Cung Vị Ương không biết tên của một người như Văn Nhân Thương Nguyệt, không biết Văn Nhân Thương Nguyệt đáng sợ như thế nào, cảm thấy rằng một tiểu cô nương khả ái như vậy nếu biết quá nhiều sẽ không tốt cho nàng, nên ông đành lắc đầu, không nói thêm nữa.