Tiên Ma Biến – Chương 100: Cuộc đời con người có rất nhiều điều mâu thuẫn – Botruyen

Tiên Ma Biến - Chương 100: Cuộc đời con người có rất nhiều điều mâu thuẫn

Đối với những tân đệ tử học viện Thanh Loan – những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với mặt tối u ám của thế giới này cũng như giao tiếp với vài con người dễ dàng nổi giận vì những việc rất đơn giản, học viện Thanh Loan vẫn là nơi rất bình tĩnh và an tường, không có điều gì thay đổi.

Cũng không có đệ tử nào biết rằng hoàng đế Vân Tần đã rời khỏi hoàng thành Trung Châu, mang theo khí thế thiên tử cuồn cuộn bắt đầu bắc tuần, đi tới sơn mạch Đăng Thiên, giá lâm học viện Thanh Loan. Nhưng vì đã gặp Hoàn Nhan Mộ Diệp, đụng phải Hạ Lan Duyệt Tịch ở thảo nguyên xanh bán tuyết, nên Lâm Tịch càng lúc càng cảm thấy mọi việc không tầm thường, giống như có việc gì đó đặc biệt sắp tới.

Trên đường trở về, sau khi nghe xong những gì Lâm Tịch tường thuật lại cũng như những vấn đề hắn hỏi, vị giảng viên chịu trách nhiệm dẫn các tân đệ tử trở về học viện Thanh Loan chỉ yên lặng, không cho hắn bất kỳ câu trả lời chắc chắn nào. Nhưng trong ngày đầu tiên trở về học viện Thanh Loan, khi tiếp nhận đặc huấn Chính Tương Tinh vào lúc sáng sớm, Lâm Tịch bất giác phát hiện Từ Sinh Mạt vui hơn ngày thường rất nhiều, giống như khó kiềm chế được cảm xúc của mình.

Lâm Tịch không biết Đông Vi có biết nguyên nhân thật sự hay không, có thể nói cho mình biết vài chuyện hay không, nhưng bởi vì cảm thấy việc này có thể hỏi được, cho nên, vào lúc bắt đầu đặc huấn Phong Hành Giả xế chiều, Lâm Tịch vừa chạy theo Đông Vi, không ngừng bắn ra từng cây tên, vừa cẩn thận nói cho Đông Vi nghe cuộc gặp gỡ giữa hắn và Hạ Lan Duyệt Tịch trên đỉnh núi phủ đầy tuyết, tất nhiên là cả việc hắn cảm nhận được sát khí mãnh liệt của đối phương, cuối cùng là hỏi vài điều mình chưa rõ.

Trong lúc tu hành, Đông Vi vẫn nghe những gì Lâm Tịch nói, tuy không nói lời nào nhưng cũng không nói Lâm Tịch dừng lại. Đến khi tu hành kết thúc, ông ta dừng bước lại, lấy trường cung đeo vào bả vai, chậm rãi nhìn những cành cây khô bị gãy rơi lác đác trong rừng, nhìn Lâm Tịch nói:

– Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.

Lâm Tịch bất giác bắt chước Đông Vi nhìn những cành cây khô trong rừng, cảm nhận được sự yêu thương trong lời Đông Vi vừa nói nên lo sợ, hắn hỏi lại:

– Lão sư đang nói tiễn kỹ của đệ tử tiến bộ hay là việc đệ tử đánh thắng được Hoàn Nhan Mộ Diệp trên thảo nguyên xanh bán tuyết?

Từ trước đến nay Đông Vi luôn có yêu cầu rất cao đối với hắn, lúc bình thường không bao giờ khen tặng…Mà hiện nay đặc huấn Phong Hành Giả đã chuyển sang giai đoạn mới, đầu tiên là Đông Vi dùng tên bắn gãy một cành cây khô trong rừng, sau đó Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm phải lập tức lấy tên bắn cành cây khô rơi xuống đất đó.

Bởi vì lực lượng mỗi lần bắn của Đông Vi không giống nhau, cho nên phương vị và tốc độ rơi của cành cây khô cũng khác nhau. Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm không chỉ phải nắm bắt tiết tấu từng động tác Đông Vi thực hiện, còn phải trong nháy mắt bắn trúng cành cây khô đấy, việc này khó khăn hơn lúc bắn chim chóc trong rừng một chút. Trong buổi học hôm nay, sau khi bắn hơn mười tên thì Biên Lăng Hàm chỉ có hai hoặc ba tên trúng đích, nhưng kết quả của Lâm Tịch lại rất khác, trong mười tên lại có tới ba đến bốn tên bắn trúng. Kể từ lúc nắm bắt được gió tuyết trên ngọn núi phủ dầy tuyết rồi trong lòng cảm nhận được một ý cảnh mới, cảm giác của hắn ở đầu ngón tay đã khác trước, điều này đúng là đã giúp thủ pháp “tam chỉ trì vũ”, cách dùng ngón tay để khống chế đuôi lông mũi tên cùng với việc cảm nhận hướng gió tiến bộ hơn rất nhiều.

– Đánh thắng mấy tên như Hoàn Nhan Mộ Diệp thì sao? Nếu như đó là quyết chiến thật sự, chỉ cần ngươi có cung tên thích hợp, giết hắn là việc rất dễ dàng.

Đông Vi nhìn thoáng qua Lâm Tịch, chậm rãi nói:

– Xét ở trình độ tiễn kỹ, trong những đệ tử ta đã dạy dỗ, ngươi chính là người tiến bộ nhanh nhất.

Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm bỗng nhiên nhìn nhau. Nhưng dường như Đông Vi không muốn rời đi ngay như thường ngày, ông ta chăm chú nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, hỏi:

– Các ngươi muốn biết nguyên nhân vì sao đệ tử học viện Lôi Đình lại xuất hiện ở đây?

Lâm Tịch hơi cau mày, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn Đông Vi, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

– Ít nhất đệ tử muốn biết vì sao tên Hạ Lan Duyệt Tịch kia chưa từng gặp mặt đệ tử bao giờ lại có sát khí mãnh liệt đến như thế, đệ tử không muốn bỗng nhiên lại có thêm một người muốn giết mình xuất hiện trên thế gian này.

Đông Vi gật đầu, tiếp tục nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, nói:

– Hiện tại hai ngươi có một lựa chọn. Học viện chúng ta và học viện Lôi Đình sẽ có một trận tỷ thí dành cho tân đệ tử, trận tỉ thí này rất gấp và là một trận tỷ thí thật sự. Nói cách khác, có thể sẽ có người chết. Hạ phó viện trưởng đã chọn lựa năm tân đệ tử sẽ đại diện cho học viện chúng ta, hai ngươi là một trong số họ…Bởi vì việc này rất quan trọng, hơn nữa truyền thống của học viện Thanh Loan chúng ta trước giờ đều quy định phải hỏi đệ tử trước, nếu như đồng ý thay học viện quyết đấu sẽ quyết đấu, không muốn cũng có thể nói thẳng, Hạ phó viện trưởng sẽ chọn lựa người khác. Nếu như các ngươi đồng ý tham gia, ta có thể nói cho hai ngươi biết vài nguyên nhân chính, nếu như không đồng ý, chuyện này tạm thời không liên quan đến các ngươi, các ngươi không cần phải biết trước.

Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đồng thời biến sắc, không nhịn được nhìn lẫn nhau, chợt cảm thấy cả người vô cùng lạnh lẽo. Hai người thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho cuộc tỉ thí giữa hai học viện xuất hiện tình huống có thể sẽ có đệ tử phải chết?

Liên tưởng đến vài chuyện lúc trước, Lâm Tịch càng lúc càng nhíu mày hơn, biết rằng đã có chuyện bất bình thường phát sinh.

– Lão sư, ngài có thể nói cho đệ tử biết ngoài đệ tử và Biên Lăng Hàm ra, ba người kia là ai không?

Trước khi Biên Lăng Hàm lên tiếng, Lâm Tịch nhìn thẳng Đông Vi, chân thành hỏi.

– Có thể.

Đông Vi hơi trầm ngâm, sau gật đầu nói:

– Trừ ngươi và Biên Lăng Hàm, còn có Cao Á Nam, Văn Hiên Vũ và Vũ Hóa Thiên Cực.

– Văn Hiên Vũ và Vũ Hóa Thiên Cực?

Lâm Tịch ngẩn người, nhất thời nhớ tới một tên thiếu niên khoa Văn Trì vô cùng kiêu ngạo và một thiếu niên dáng người thon gầy, có mái tóc màu hoàng kim.

– Nói vậy, chắc lần tỷ thí này rất quan trọng với học viện.

Trong lúc Lâm Tịch nghĩ đến Thiên tuyển khoa Văn Trì cùng với thiếu niên tóc vàng nhà Vũ Hóa, Biên Lăng Hàm nghiêm túc nhìn Đông Vi, kiên định gật đầu:

– Đệ tử đồng ý tham gia.

– Xem ra Hạ Lan Duyệt Tịch rất giỏi đấy nhỉ?

Lâm Tịch cười khổ:

– Chắc lần này phải đấu với hắn ta rồi.

Đông Vi nhìn thoáng qua Lâm Tịch, nói:

– Ngươi đồng ý sao?

Lâm Tịch nhìn Đông Vi, nói:

– Đệ tử đồng ý, nhưng tuyệt đối không phải vì danh tiếng học viện, mà là vì trong năm người có hai người là bằng hữu của đệ tử, hơn nữa, không phải hiện giờ đã có một người đồng ý rồi sao?

– Ta chỉ muốn biết người có thật lòng muốn tham gia hay không, về việc đó là vì nguyên nhân nào, ta không cần phải biết.

Đông Vi bình đạm nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, nói:

– Hiện giờ ta có thể nói cho hai người biết nguyên nhân vì sao đệ tử học viện Lôi Đình xuất hiện ở thảo nguyên xanh bán tuyết, bởi vì đương kim thánh thượng muốn nhúng tay vào học viện Thanh Loan chúng ta, muốn học viện Thanh Loan phải giao đan dược tu hành cùng phương pháp tu hành cho hắn ta. Chắc hai ngươi cũng biết học viện Thanh Loan chúng ta thật sự không phải thống nhất hoàn toàn với nhau, có rất nhiều giáo sư và giảng viên suy nghĩ khác với Hạ phó viện trưởng, cho nên tiêu điểm tranh luận cuối cùng chính là giữa quan điểm của thánh thượng và Hạ phó viện trưởng, ai đúng ai sai. Mà học viện Lôi Đình được thành lập là nhờ thánh thượng đứng ở sau, vì vậy, nếu như lần này chúng ta thua cuộc, thánh thượng sẽ có lý do để nhúng tay vào học viện chúng ta, bắt chúng ta phải thay đổi.

– Hoàng đế Vân Tần?

Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nhất thời ngừng thở. Cho dù Lâm Tịch là một người từ thế giới khác đến đây, nhưng hắn cũng biết bốn chữ “hoàng đế Vân Tần” ở một nơi còn coi trọng “quân quyền thần thụ” như thế gian này có quyền lực và uy nghiêm như thế nào. Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nhớ tới khí tức thiết huyết từ trên người Hoàn Nhan Mộ Diệp, sắc mặt Lâm Tịch nhất thời thay đổi, nghĩ tới một khả năng hắn không muốn xảy ra nhất, hỏi nhanh Đông Vi:

– Lão sư, chẳng lẽ học viện Lôi Đình…đã chọn đề xuất của mấy người Từ Sinh Mạt…cái phương thức tu hành kia?

Nghe Lâm Tịch nói như vậy, sắc mặt Đông Vi nhất thời biến lạnh, giống như được phủ thêm một tầng băng mỏng. Ông trầm giọng nói:

– Hai ngày trước có rất ít người biết việc này, nhưng hiện giờ đây không phải là bí mật gì nữa.

Sắc mặt Biên Lăng Hàm bỗng nhiên trắng bệch, khi nghĩ đến những đệ tử học viện Lôi Đình cũng như bọn nàng, còn rất trẻ và non nớt, nhưng không ngờ trong tay họ lại dính đầy máu tươi, nhưng đống máu ấy chỉ mang theo sự tanh hôi khi tính mạng mất đi chứ không hề có sự tồn tại của vinh quang hay trung trinh….nàng khẽ lắc đầu, bất chợt cảm thấy rất bi ai và phẫn uất, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.

Lâm Tịch lắc đầu. Hắn biết với uy vọng học viện Thanh Loan hiện giờ, nếu như hoàng đế Vân Tần không có đủ lý do, hắn ta căn bản không thể nào ép học viện Thanh Loan đến như vậy. Cho nên, Lâm Tịch nhìn Đông Vi, nghiêm túc hỏi:

– Nói như vậy, trận chiến này chúng ta chỉ có thể thắng chứ không thể bại?

Đông Vi nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, lắc lắc đầu, sau lạnh nhạt nói:

– Hai ngươi phải hiểu rằng số giáo sư đồng ý với quan điểm Từ Sinh Mạt rất nhiều, gần như chiếm một nửa học viện Thanh Loan, nhưng nguyên nhân khiến quan điểm của Hạ phó viện trưởng và chúng ta vẫn được chú trọng là vì thế giới này có rất nhiều việc, đôi khi phải dùng võ lực để giải quyết…Bọn họ không biết Trương viện trưởng đã để lại vật gì, nhưng từ trước tới nay vẫn không có người thắng được Hạ phó viện trưởng. Cho nên, dù các ngươi bị thua nhưng một khi Hạ phó viện trưởng nói không, vẫn không có ai ép được học viện phải sửa đổi. Nhưng nếu như không có lý do chính đáng, hoàng đế tuyệt đối sẽ làm những việc rất tàn ác, đến lúc đó, thứ chúng ta phải đối mặt không phải là lửa giận hoàng đế, mà chính là không đành lòng nhìn thấy nhiều người phải chết đi chỉ bởi vì chúng ta không đồng ý.

Hơi dừng lại, Đông Vi trầm giọng bổ sung:

– Bởi vì lý do cá nhân nhưng lại nguy hại đến tính mạng trăm quân nhân Vân Tần. Có thể đối với nhiều người tính mạng không phải là thứ gì đáng giá, nhưng chúng ta không thể không quản…Trước khi rời đi Trương viện trưởng đã để lại rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều việc liên quan đến nhau, chúng ta không thể không quan tâm, không thể cứ mặc mọi thứ mà đi bộ trong sơn mạch Đăng Thiên. Hạ phó viện trưởng đã nói rằng đôi khi suy nghĩ và con đường ngươi đi rất mâu thuẫn với nhau…Trương viện trưởng chỉ muốn làm một người lữ hành quan sát hết thảy mọi thứ, siêu thoát trần thế, thanh tĩnh lắng nghe mọi vật, nhưng ngài lại phải nhập trần, phải lo lắng cho học viện Thanh Loan. Cũng giống như ngươi hiện giờ, ban đầu ngươi không muốn tham gia cuộc tỷ thí này, nhưng vì ngươi lo lắng những người ngươi yêu thương bị nguy hại, nên ngươi phải ra mặt đối đầu với cơn mưa này.

– Cuộc đời con người…đúng là có rất nhiều mâu thuẫn.

Lâm Tịch an tĩnh gật đầu, thở dài:

– Cuối cùng, con người có thể chọn cách sống cô độc, nhưng họ không thể chỉ là một cá thể riêng biệt trong thế giới này.

Đông Vi bỗng nhíu chặt chân mày, không ngờ Lâm Tịch sẽ nói lời như vậy.

– Hai bên chọn năm tân đệ tử, rốt cuộc sẽ tỷ thí như thế nào? Nếu như bọn họ đã từng giết người, đã từng vào sinh ra tử, vậy không phải bọn đệ tử sẽ bị thiệt sao?

Lâm Tịch nhìn Đông Vi, trực tiếp hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.