Tiên Hà Phong Bạo – Chương 78: Võ đạo cấm thuật (1) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 78: Võ đạo cấm thuật (1)

Vạn Phúc Sơn thấp giọng nói, mặt mũi tràn đầy kiêng kị cùng sợ hãi nhìn về
phía Nhiếp Hàn.

Đệ tử khác của Phong Vũ Tiên Môn, ngoài sợ hãi thán phục ra, trong lòng cũng
thở phào một hơi.

– Sát! Giết sạch những đạo phỉ này. Người tổn thương đồng môn Kiếm Tông, đều
phải tru sát.

Trong mắt Nhiếp Hàn hiện lên sát cơ, hét lớn một tiếng, mang theo hai gã Luyện
Khí nhất trọng đồng môn, giết vào trong Huyết Linh Đạo.

Chỉ một thoáng, tiếng giết nổi lên bốn phía.

Những nơi Nhiếp Hàn đi qua, kiếm quang lướt tới, hai ba tên Huyết Linh Đạo ngã
xuống bỏ mình!

– Tào lão đại. . . Hôm nay liền cho ngươi làm đá mài đao của ta!

Thân ảnh áo lam kia lạnh lùng nói, bay vọt đến giữa không trung, một đạo kiếm
khí màu bạc chém xuống, cao cao tại thượng, khí thế như cầu vồng.

Đối mặt Tào lão đại tu vi cao hơn mình nhất trọng, hắn không những không sợ
hãi, ngược lại hưng phấn.

BOANG… Leng keng…

Huyết Liêm đao trong tay Tào lão đại liên tục múa, khó khăn lắm mới ngăn trở
một kiếm của Nhiếp Hàn, thân hình liên tục bại lui, cực kỳ hoảng sợ.

Công kích, công kích không ngớt!

Kiếm quang lập loè, lăng lệ ác liệt, khí thế như cầu vồng.

Từ Huyền cũng phát hiện, Nhiếp Hàn cơ bản bỏ qua hết thảy phòng ngự, trong nội
tâm chỉ có kiếm, thế công không lưu chút nào, cơ hồ vức đi tánh mạng của mình.

Lúc này hắn rốt cục minh bạch, kiếm tu cực đoan cùng đáng sợ.

Mà đúng là ý chí cùng thủ đoạn cực đoan như vậy, đối mặt Tào lão đại tu vi cao
hơn mình một bậc, Nhiếp Hàn một lần hành động liền chiếm cứ thượng phong, đánh
cho đối thủ kinh hãi lạnh mình.

Ngay tại lúc này, hai gã đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông khác, giết vào trong đám
người, giống như thu hoạch lúa mạch, giết đám người Huyết Lonh Đạo đến thất
linh bát lạc.

Thiết tháp đại hán Tào lão Tam cảm thấy tuyệt vọng, rất nhanh bị hai gã đệ tử
Kiếm Tông vây công, hắn vốn đã trọng thương, lúc này càng thêm nguy kịch.

– Động thủ! Thanh lý đám Huyết Linh Đạo này.

Vạn Phúc Sơn chỉ huy đệ tử tiên môn, chặn giết những thành viên Huyết Linh Đạo
chạy trốn.

Chỉ qua một lát thời gian, lâu la của Huyết Linh Đạo đã bị giết một hơi cạn
sạch.

Toàn bộ quá trình, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Từ Huyền cũng thở dài một hơi, hiện tại Huyết Linh Đạo đại thế đã mất, cuối
cùng không cần lo lắng bất luận an nguy gì nữa.

Nhạc Phong bị thương hôn mê, được vài tên đệ tử mang đến nơi hẻo lánh bảo vệ.

– Ah!

Tào lão Tam phát ra tiếng hét thảm, cánh tay bị một gã kiếm tu trong đó chặt
đứt.

Lập tức tràn đầy nguy cơ, bị chém giết cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mà lúc này, đôi mắt nhỏ của Vạn Phúc Sơn có chút nheo lại, tinh quang lập loè,
lần này ở bên trong môn phái treo giải thưởng, hai thủ lĩnh khác của Huyết
Linh Đạo, chém đầu người có thể đạt được ban thưởng phong phú.

Cơ hội như thế này, sao lại bỏ qua?

Ánh sáng màu xanh trên người hắn bắt đầu khởi động, thời điểm thiết tháp đại
hán bị bức đến gần nham bích, mắt hắn lộ ra vẻ hung ác, “Vụt” một tiếng bay
vọt qua, một quyền quanh quẩn linh quang, vừa vặn đánh trúng đầu của hắn.

Răng rắc!

Một kích đắc thủ.

Đầu của thiết tháp đại hán kia, bị một chưởng ẩn chứa pháp lực của hắn, đánh
cho chia năm xẻ bảy, sau đó lại bị hai gã kiếm tu đâm thủng ***g ngực cùng
trái tim.

Sau khi đắc thủ, trên khuôn mặt mập mạp của Vạn Phúc Sơn, lộ ra một tia mừng
thầm.

Từ Huyền đem quá trình này nhìn ở trong mắt, trong lòng báo động cùng cảnh
giác, Vạn Phúc Sơn này ở trong nội môn, tu vị không cao, nhưng tâm kế cùng thủ
đoạn vô sỉ, lại có thể đứng hàng đệ nhất. Không chừng ngày nào đó, hắn cũng sẽ
chơi chiêu thức ấy với mình, cần phải đề phòng hắn một chút.

Sau khi thiết tháp đại hán chết, ý nghĩa toàn bộ tổ chức Huyết Linh Đạo, chỉ
còn lại có Tào lão đại.

– Vây quanh nơi đây lại, ngàn vạn lần đừng cho hắn chạy trốn.

Vạn Phúc Sơn làm ra vẻ, chỉ huy một đám đệ tử tiên môn, bao vây hai người đang
kích đấu lại.

Hai đệ tử khác của Tinh Vẫn Kiếm Tông, chỉ là đứng đấy, không có nhúng tay.

– Nhiếp sư huynh chiếm cứ thượng phong, chúng ta có nên hỗ trợ, sớm chém giết
Tào lão đại này hay không?

Một người trong đó nói.

– Ngàn vạn lần đừng ngu xuẩn như vậy, Nhiếp sư huynh muốn mượn Tào lão đại
làm đá mài đao, ta và ngươi nhúng tay, chắc chắn làm cho hắn không vui.

Một người khác thấp giọng nói.

Lúc này, đệ tử lưỡng đại tiên môn liên thủ, vây quanh hai người đang chiến đấu
vào trong.

Tào lão đại ở dưới thế công lăng lệ ác liệt của Nhiếp Hàn, đã hiển lộ vài phần
bại thế.

Khi hắn chứng kiến một huynh đệ cuối cùng bị giết, hai mắt sung huyết, thét
dài một tiếng, chân lực ẩn ẩn tăng vọt một phần, liêm đao trong tay bộc phát
ra tia máu kinh hãi.

Leng keng keng…

Nhưng hắn càng hung mãnh, càng làm cho Nhiếp Hàn hưng phấn, kiếm quang tiến
thêm một bước áp súc, thanh thế mãnh liệt hơn.

Dù là Tào lão đại dốc sức liều mạng, cũng chiếm không đến bất luận tiện nghi
gì, ngược lại mất đi lý trí, trên người nhiều thêm mấy đạo vết thương.

Hai người chiến đấu một lát, dần dần tiến vào gay cấn, đánh hừng hực khí thế,
mồ hôi nhỏ giọt.

Người đang xem cuộc chiến bên cạnh, càng là sợ hãi thán phục, Nhiếp Hàn này
lại cường hãn như vậy, vượt cấp khiêu chiến, còn có thể chiếm cứ thượng phong.

Một đôi mắt nhỏ của Vạn Phúc Sơn nheo lại, nhìn chằm chằm vào Tào lão đại.

Hắn vừa rồi chém giết một vị thủ lĩnh, đã được đến ban thưởng phong phú, nếu
như có thể lấy thêm tánh mạng Tào lão đại này. . .

Đương nhiên, hắn chỉ dám nghĩ ở trong lòng, hai người chiến đấu kia, không
phải chuyện đùa, tùy tiện nhúng tay mà nói, làm không tốt sẽ ném đi mạng nhỏ.

Mà đúng vào lúc này, tình hình chiến đấu đột nhiên biến hóa.

– Oanh!

Nhiếp Hàn phi thân nhảy lên, trên người dâng lên kiếm khí Lăng Vân, trường
kiếm giơ lên cao, dẫn động một đạo kiếm khí rít gào chói tai.

Một đạo ngân quang chói mắt dài hơn một trượng, trảm kích từ trên xuống dưới,
sức gió bốn phía bắt đầu khởi động, tay áo mọi người tung bay.

Độc nhãn Tào lão đại gào rú một tiếng, huyết sắc liêm đao trong tay bộc phát
huyết quang, hung hăng đối chiến một kiếm kia.

Keng… răng rắc!

Huyết sắc liêm đao tiếp cận Pháp khí hạ cấp kia, lên tiếng đứt gãy.

Đằng!

Nhiếp Hàn bị một cổ lực phản chấn, bay vọt ra ngoài vài mét, ***g ngực phập
phồng bất định, nhưng khuôn mặt lạnh lùng như thường.

Mà thân thể Tào lão đại bị chấn bay ***ng vào nham bích, phun ra vài bún máu,
sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ.

– Đừng cho hắn chạy…

Hai mắt Vạn Phúc Sơn sáng lên, chỉ huy chúng đệ tử vây quanh Tào lão đại, bức
đến nơi hẻo lánh.

Tào lão đại dựa lưng vào nham bích, sắc mặt thê lương, ngửa mặt lên trời thét
dài:

– Ha ha ha. . . Tào Cửu Thiên ta tung hoành Bình Hoa Trấn gần mười năm, không
nghĩ tới sẽ luân lạc tới ngày nay.

Hắn cười vô cùng thê thảm, tiếp theo diện mục vặn vẹo dữ tợn, trong mắt bắn ra
cừu hận khắc cốt minh tâm:

– Lão Nhị, lão Tam, ta sẽ báo thù cho các ngươi.

Chân lực trong cơ thể hắn áp súc quỷ dị, khí huyết toàn thân giống như thiêu
đốt, bên ngoài thân một mảnh huyết hồng, đồng tử càng hóa thành huyết sắc,
giống như rạn nứt, khiến lòng người run sợ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.