Bí quyết thổ nạp tầng hai lưu lại trong không gian ý thức, hắn đã nắm giữ được
áo nghĩa và tinh túy từ lâu, dung nhập vào tâm linh. Hiện thực tu luyện như
nước chảy thành sông, không có bất kỳ trở ngại nào.
Theo vận hành của bí quyết thổ nạp tầng hai, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền
càng lúc càng tinh tiến, tăng cường.
Cứ như vậy, duy trì liên tục tròn nửa ngày.
– Ca ca, khí sắc của ngươi thoạt nhìn khá tốt, dược sư nói ngươi còn phải ở
trên giường hai tháng, ta không tin.
Sau một lúc Từ Huệ Lan lại bê thuốc vào, nàng cảm giác rất kinh ngạc.
– Để ta tự mình!
Từ Huyền nâng bát lên húp hai ba ngụm hết chén thuốc, thẳng thắn dứt khoát.
– Có muốn ăn gì hay không?
Từ Huyền ngồi trên giường, sờ vào thắt lưng của chính mình, vẻ mặt có chút đói
khát. Hắn tu luyện bí quyết thổ nạp suốt một ngày đêm, trong bụng sớm đã trống
rỗng.
Nếu không phải sợ quá mức kinh hãi thế tục, hắn chuẩn bị xuống giường.
Từ Huệ Lan trương cái miệng nhỏ lên… dáng vẻ này đâu phải bệnh nhân a?
Dược sư nói hắn còn phải ở trên giường nửa tháng nữa, quả thật là có quỷ. Từ
Huệ Lan vội vã đi vào trong phòng lấy một chén cơm ra cho Từ Huyền, thêm ít
rau dưa nữa.
Vừa nâng bát cơm lên, Từ Huyền ngửi thấy một mùi thơm kỳ dị, cảm giác thèm ăn
tăng nhiều.
– Đây là linh lương?
Từ Huyền thất kinh, thần sắc hơi trầm xuống.
Đương nhiên hắn hiểu rõ, lấy điều kiện của nhà mình căn bản không có khả năng
ăn linh lương.
Linh lương là một loại thực phẩm của Tu giới, chỉ có linh điền mới có thể
trồng ra. Nếu như gia đình giàu có ăn linh lương mà lớn lên, cho dù không có
khả năng tu luyện nhưng thể chất so vẫn mạnh mẽ hơn người quanh năm tu luyện.
– Ừm, ca ca bị thương, cần vật đại bổ, trước ta học trên trấn tích được chút
Linh nguyên tệ, mua một túi linh lương nhỏ.
Từ Huệ Lan hơi cúi đầu thấp giọng nói.
Từ Huyền trầm mặc trong chốc lát, trong lòng hiểu rõ ý tốt của muội muội, cũng
không từ chối, ăn như rồng cuốn, một hơi hết sạch.
– Linh lương giá cả như nào rồi?
Từ Huyền ăn xong còn thuận tiện hỏi giá hàng của Tu giới hiện giờ.
– Ừm, ngay cả linh lương thứ phầm cũng tới năm Linh nguyên tệ một cân.
Từ Huệ Lan thu thập xong lại bắt đầu đi bện áo cà sa.
Từ Huyền ngồi trên giường, ánh mắt mơ hồ lóe sáng, trong lòng trầm ngâm: ta sở
hữu toàn bộ ký ức kiếp trước trước mười sáu tuổi, trong đó có rất nhiều ký ức
học thức và hữu dụng, không tin không thể kiếm được chút Linh nguyên tệ.
Ta nhất định phải để cả nhà đều có thể ăn linh lương.
Tiếp theo hắn bắt đầu tu luyện bi quyết thổ nạo, ăn cơm chiều xong, tinh lực
mười phần, tu luyện làm ít hưởng nhiều.
Bí quyết thổ nạp có tiết tấu kỳ dị khiến thân thể hắn bị kích thích. Tinh,
khí, huyết đều tràn đầy dị thường, vận hành trong cơ thể rất nhanh.
Hô!
Từ Huyền thở ra một hơi, trực tiếp nhảy xuống khỏi giường.
Khí huyết hoàn toàn sung mãn, vết thương trong có thể dũng đã được hồi phục
bảy tám phần.
– Bí quyết thổ nạp này thật là kỳ diệu.
Từ Huyền không kinh động muội muội và mẫu thân, không muốn tạo chuyện quá mức
kinh hãi thế tục, lại đi về giường.
Đêm đó, Từ Huyền tiến nhập vào mộng, lại lần nữa tiến nhập Ký Ức Tinh Hải kia.
– Lẽ nào ta chỉ có thể tiến nhập vào đây ở trong mộng.
Từ Huyền đứng trên ngôi sao sáng sủa duy nhất, thản nhiên nói.
– Hiện giờ lực lượng tinh thần của ngươi còn chưa đủ cường đại, còn không thể
tự chủ tiến nhập vào đây.
Hư ảnh sứt mẻ nhìn lướt qua, rõ ràng hơn lần trước một it.
Từ Huyền gật đầu, ngồi trên ngôi sao sáng rực tu luyện bí quyết thổ nạp tầng
ba, cảm thấy có chút tiến triển. Cuối cùng sau một hồi ủ rũ, hắn liền tiến
nhập mộng đẹp.
Ngày thử hai tỉnh lại, tinh thần Từ Huyền chấn hưng, hét nhẹ một tiếng liền
bay xuống giường.
Cử động này đều khiến Từ mẫu và muội muội sợ hãi.
– Không được! Ca ca phải tĩnh dưỡng trên giường vài ngày nữa.
Từ Huệ Lan và Từ mẫu bị kinh hoảng vội vã ngăn cản.
Dù sao dược sư kia cũng đã nói qua, Từ Huyền ít nhất phải nằm trên giường nửa
tháng.
Từ Huyền vô cùng bất đắc dĩ, hiện giờ trong nhà quẫn bách, thương thể của
chính mình đã tốt hơn, sao có thể ăn không ngồi rồi tiếp?
Cũng may, ngay chiều hôm đó, Từ mẫu mời dược sư trong thôn tới.
Vị dược sư già này vẻ mặt đầy nếp nhăn, chân tay khô gầy, đưa ta bắt mạch Từ
Huyền, sau đó nắn tứ chi hắn.
Một luc ssau, lão dược sư già nhíu mày.
– Dược sư, lẽ nào Huyền nhi xảy ra chuyện?
Từ Huyền thấp thỏm bất an nói.
– Không phải xảy ra vấn đề mà thương thế của hài tử này so với trong tưởng
tượng của ta tốt hơn rất nhiều, hồi phục nhanh hơn vài lần.
Lão dược sư có chút buồn bực nói, sắc mặt hơi xấu hổi.
Trước đây hắn chuẩn đoán Từ Huyền phải ở trên giường tĩnh dưỡng nửa tháng.
Thế nhưng hiện giờ bệnh nhân đã sinh long hoạt hổ ngay trước mắt hắn.
– Ngươi đang nói, thương thế của ca ca trên cơ bản đã bình phục rồi sao?
Từ Huệ Lan vui mừng, hai mẹ con đều có chút hưng phấn.
– Không chỉ như vậy, ta còn phát giác khí mạch của hắn dường như mạnh hơn
bình thường vài phần, tựa hồ có chút khác thường.
Lão dược sư chau mày, hiện giờ không nghĩ ra chuyện gì, nhìn xong bệnh nhân
liền cáo từ, không muốn ở chỗ này thêm chút nào nữa.
Khi Từ Huyền vui vẻ đứng ở trước mặt, đối với hắn chính là châm chọc lớn nhất.
May mà hắn chỉ là một dược sư nông thôn gà mờ, ỷ vào kinh nghiệm phong phú có
thể giải quyết đại bộ phận chứng bệnh, nếu không có thể nhìn ra được một ít
mánh khóe.
Từ Huyền buông ra một hơi thở, một là lão dược sư không thấy được mánh khóe
gì, hai là rốt cục chính mình không cần nằm trên giường nữa.
Sau khi dược sư cất bước đi, cả nhà vô cùng sung sướng.
Một nhà ba người ăn điểm tâm, tuy rằng là một ít cơm rau dưa nhưng rất hòa
thuận vui vẻ.
– Ôi, cả nhà ăn mới ấm áp hạnh phúc làm sao.
Một thanh âm nam tử bén nhọn truyền từ bên ngoài vào.
Từ Huyền nhướng mày, chủ nhân thanh âm này rất quen thuộc, chỉ là…
Bên ngoài phòng có hai người tiến vào.
Trong đó người thanh niên lên tiếng lưng hùm vai gấu, thân hình bưu hãn, so
với Từ Huyền lớn hơn gấp đôi, đôi mắt híp lại thành một đường.
– Từ Tiểu Hổ, ngươi đến đây làm gì?
Muội muội Từ Huệ Lan hừ lạnh một tiếng.
Từ Tiểu Hổ chính là nhi tử của quáng địa quản sự Từ Đại Hổ, hai cha con giống
nhau đều cao to hung hãn, tuổi không đến mười tám đạt được luyện thể nhị
trọng, ở trong thôn cũng thuộc vào diện tương đối ưu tú.