Tiên Hà Phong Bạo – Chương 69: Ban thưởng mê người (1) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 69: Ban thưởng mê người (1)

Mọi người tập hợp trước Càn Khôn điện đợi một hồi lâu vẫn không thấy có động
tĩnh gì.

– Nhạc Phong sư đệ sao còn chưa tới vậy nhỉ?

Một gã nội môn đệ tử đứng bên cạnh Vạn Phúc Sơn khẽ nhíu mày có chút không vui
nói.

– Hoàng sư đệ, su huynh ta nói một câu này có lẽ ngươi không thích nghe lắm.
Nhạc Phong sư đệ kia tuy chỉ mới lên núi hai năm rưỡi thời gian mà đã từ Luyện
Thể ngũ trọng tu luyện tới Luyện Khí Tiên Sĩ tam trọng, thành tựu cùng tiềm
lực như thế không thể không khiến người khác sợ hãi, tuy ngươi cùng với đại sư
huynh Vân Viễn Hàng có quan hệ không tệ nhưng thái độ và lời nói của ngươi
cũng nên kiềm chế một chút!

Vạn Phúc Sơn tủm tỉm cười nói.

– Hừ, lúc hắn lên núi chỉ có Hạ phẩm linh căn không tính là cái gì thiên tài,
ta không tin hắn có thể vượt qua được Vân sư huynh.

Vị Hoàng sư đệ kia cười lạnh nói.

– Hư! Nhạc sư đệ đến rồi kìa!

Vạn Phúc Sơn dùng bả vai huých vị Hoàng sư đệ kia một cái nhắc nhở.

Vừa dứt lời thì từ hư không bên trái Càn Khôn điện xuất hiện một thiếu niên
tuấn tú từ từ bay tới, gương mặt của thiếu niên này như ngọc điêu khắc thành,
ánh mắt như sao trời, khoé miệng khẽ mỉm cười tao nhã.

Quả thật là một tuấn mỹ thiếu niên!

Đám ngoại môn đệ tử bên dưới đều có thần sắc ảm đạm mặc cảm tự ti khi vị thiếu
niên này xuất hiện.

Đặc biệt là vị tuấn mỹ thiếu niên kia còn có phong độ tiêu sái, ngự vật phù
không giữa không trung mà đến dưới màn sương mờ ánh bình minh càng làm tăng
thêm vài phần khí độ như có như không.

Dương Tiểu Thiến đứng bên cạnh Từ Huyền, tú mục cũng không khỏi nháy nháy vài
lần thầm nghĩ: “Không ngờ bên trong tiên môn lại có thiếu niên Tiên Sĩ có
phong thái xuất trần như vậy a!”

– Ngự vật phù không??? Nhạc Phong sư đệ này từ khi nào đã tấn chức lên Luyện
Khí tứ trọng vậy?

– Luyện Khí tứ trọng? Điều này làm sao có thể?

Vạn Phúc Sơn cùng vị Hoàng sư đệ kia đều biến sắc, vẻ mặt khó có thể tin được.

Từ Huyền trong lòng ngoài kinh ngạc thì cũng âm thầm nghĩ: “Tông môn có thể
phái ra một vị Tiên Sĩ đệ tử như vậy cùng theo hạ sơn lần này thì phần thắng
ít nhất cũng đã vượt trên năm thành rồi!”

Nhạc Phong từ bên cạnh Càn Khôn Điện lơ lửng mà đến, thoáng cái chấn nhiếp
chúng ngoại môn đệ tử ở trên trận.

Hai gã nội môn đệ tử Vạn Phúc Sơn cùng Hoàng sư đệ, cũng là mặt mũi tràn đầy
khiếp sợ, Nhạc Phong này cho thấy tu vị tiềm lực, vượt qua mọi người tưởng
tượng.

Theo tin tức lúc trước, Nhạc Phong tiến vào tiên môn, mới hai năm rưỡi thời
gian, tu luyện tới Luyện Khí tam trọng, đây đã là thập phần cao minh.

Nhưng hôm nay hiện thân, lại cho thấy Luyện Khí tứ trọng, thực lực cực kỳ
cường đại.

Luyện Khí kỳ muốn ngự vật lơ lửng, tu vi ít nhất phải Luyện Khí tứ trọng, cộng
thêm pháp khí phi hành, hai điều kiện, thiếu một thứ cũng không được!

– Ha ha, lại để cho các vị đồng môn sư huynh đệ đợi lâu, Nhạc Phong bất tài,
chủ động xin đi giết giặc, dẫn đầu chư vị rời núi tiêu diệt, một là báo thù
cho đồng môn chết đi, hai là vì dân trừ hại.

Nhạc Phong đàm tiếu tự nhiên, thần sắc ôn hòa, một cảm giác rất thân hòa, lập
tức để lại ấn tượng tốt cho phần đông ngoại môn đệ tử.

Không có cao cao tại thượng bao quát chúng sinh, ánh sáng màu xanh dưới chân
Nhạc Phong dần dần ảm đạm, bày biện ra thật thể, là một tấm thảm màu xanh đậm,
mặt ngoài khắc từng vòng đồ án luyện trận, thời điểm đáp xuống đến cách mặt
đất năm sáu mét, liền hóa thành một vật giống như khăn tay, rơi xuống trên tay
chủ nhân.

Chợt pháp quang màu xanh bích trên người Nhạc Phong lưu chuyển, tốc độ hạ
xuống cực nhanh, bay bổng rơi trên mặt đất, toàn bộ quá trình như nước chảy
mây trôi, làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Chúng ngoại môn đệ tử trên trận, kể cả hai người Vạn Phúc Sơn, trong mắt đều
lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ.

– Dựa theo quy tắc trong môn phái, phàm là đệ tử đạt tới Luyện Khí tứ trọng,
đều có thể đạt được một kiện phi hành pháp khí do sư trưởng đưa tặng. Phi hành
pháp khí hình dạng tơ thảm dưới chân Nhạc Phong kia, có vài phần xinh đẹp quý
giá, chỉ sợ là xuất từ tay Hà Nguyệt Tiên Cô.

Vạn Phúc Sơn thấp giọng nói nhỏ, liếc mắt ra hiệu cùng Hoàng sư đệ ở bên cạnh,
trong thần sắc cũng có chút ít kinh hãi.

Muốn nói đến Hà Nguyệt Tiên Cô kia, địa vị trong môn phái cực kỳ đặc thù, đã
là trưởng bối đời trước, thân phận Trưởng lão, hơn nữa còn là đạo lữ của
Chưởng tôn.

Nhạc Phong này tấn chức Luyện Khí tứ trọng, có thể được Hà Tiên Cô ban thưởng
phi hành pháp khí, vậy có phải là ý nghĩa, hắn đã trở thành Chân truyền đệ tử
hay không. . .

– Lần này chúng ta đối mặt chính là Huyết Linh Đạo hung danh truyền xa, bọn
hắn hung tàn, xảo trá, hành tung quỷ dị, có rất nhiều Tiên sĩ bị bọn hắn tàn
sát, kiên quyết không thể có bất kỳ lòng khinh thị. . .

Nhạc Phong thu lại dáng tươi cười, thần sắc ngưng trọng, có chút hành tẩu ở
giữa đám người.

Chúng ngoại môn đệ tử nghe vậy, liên tiếp gật đầu, vị Nhạc sư huynh hòa khí
này, không kiêu không nóng nảy, bình thản đối xử với mọi người, rất dễ dàng
làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Từ Huyền phát hiện Dương Tiểu Thiến ở bên cạnh, lúc ánh mắt rơi xuống trên
người Nhạc Phong, đôi mắt có chút dị sắc, giống như thu thủy, có chút thất
thần.

– Kế tiếp, ta muốn nhận thức đệ tử tham gia kế hoạch lần này thoáng một phát,
mọi người theo thứ tự đi đến, giới thiệu tên của mình, cùng với phương diện am
hiểu. . .

Nhạc Phong ôn hòa mỉm cười, ánh mắt ra hiệu, để cho một ngoại môn đệ tử ở gần
nhất bắt đầu.

Ngoại môn đệ tử kia như là thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:

– Hồi bẩm Nhạc sư huynh, ta tên là Vương Tiếu, am hiểu gieo trồng linh lương
linh thực. . .

Ngay sau đó, vị ngoại môn đệ tử thứ hai cũng tự báo họ tên:

– Ta gọi là Lâm Phương, am hiểu chăn nuôi linh thú, câu thông cùng linh thú.
. .

Chúng ngoại môn đệ tử, nguyên một đám tự báo danh tính cùng tuyệt học.

Từ Huyền trong quá trình lắng nghe, hơi lộ ra vẻ kinh dị, dù những ngoại môn
đệ tử này, không có tu vi kinh người, nhưng riêng phần mình am hiểu, lại là
đủ loại.

Rất nhanh, đến phiên Dương Tiểu Thiến ở bên cạnh, dung mạo nàng thanh thuần
rực rỡ cùng tư thái ưu nhã, lập tức làm mọi người thất thần, mà ngay cả Nhạc
Phong lúc gặp nàng, ánh mắt cũng có chút sáng ngời.

– Tiểu nữ tử là Dương Tiểu Thiến, đối với lịch sử tu chân giới cùng truyền
thừa bí mật, có biết một chút. . .

Dương Tiểu Thiến chân thành hào phóng, hạ thấp người hành lễ, đôi mắt sáng
buông xuống, hai gò má ửng đỏ.

Từ Huyền là lần đầu biết được phương diện am hiểu của Dương Tiểu Thiến, cảm
thấy rất ngoài ý muốn.

Mọi người thật vất vả chuyển ánh mắt từ trên người nàng, kế tiếp đến phiên Từ
Huyền.

Ánh mắt Nhạc Phong ôn hòa, rơi xuống trên người Từ Huyền, hơi có chút vui vẻ.

– Tại hạ Từ Huyền, bái kiến Nhạc sư huynh, về phần phương diện ta am hiểu. .
. hẳn là cận thân bác đấu.

Từ Huyền không quá xác định nói.

Chương 70: Ban thưởng mê người. (2)

Nguồn: Vipvandan.

Sưu tầm: tunghoanh.com

»-(¯v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯v´¯)-»

Cận thân bác đấu?

Ngoại môn đệ tử khác nghe vậy, không khỏi xì mũi coi thường, cận thân bác đấu,
không phải là đánh nhau sao? Tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, tự nhận
là rất biết đánh nhau sao?

Nhạc Phong chỉ hơi hơi nhìn Từ Huyền nhiều một chút, lại bắt đầu hiểu rõ
tình huống những ngoại môn đệ tử khác.

Chỉ là một hồi công phu, Nhạc Phong lên tiếng hỏi tình huống tất cả ngoại
môn đệ tử, cũng nhớ kỹ tên của bọn hắn.

– Tốt rồi, chúng ta chờ một chút, còn thiếu một người cuối cùng.

Nhạc Phong lại cười nói.

Còn thiếu một người?

Vạn Phúc Sơn cùng Hoàng sư đệ nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra nghi hoặc.

Quả nhiên, một lát sau, cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng bước chân
dồn dập, một tiểu cô nương ước chừng mười ba mười bốn tuổi, từ một đầu khác
của đường núi uốn lượn đi tới.

Đôi mắt tiểu cô nương này như bảo thạch, da thịt trắng nõn như hài nhi, dung
nhan tinh xảo thanh tú, mang theo vài tia e lệ, mặc trên người một kiện phấn
ngọc pháp y, phẩm chất so với chúng ngoại môn đệ tử cùng nội môn đệ tử ở đây
còn cao hơn. Pháp y phẩm cấp như thế, chỉ có Chân truyền đệ tử mới có tư cách
mặc, giá trị hơn vạn linh nguyên tệ!

Làm ánh mắt của người chú ý chính là, trên bờ vai tiểu cô nương này có đậu
một con Tiểu Linh tước, chớp mắt nhỏ lúng liếng, dò xét mọi người.

– Du Cầm!

Ở thiếu nữ này xuất hiện trong chớp mắt, ba người Từ Huyền, Dương Tiểu Thiến,
cùng với Triệu Lân Long, đều là nhìn nhau, bật thốt ra.

Nhắc tới Du Cầm, quả nhiên là thiên chi kiêu tử, người mang thượng phẩm linh
căn, ngày đầu tiên tiến vào tiên môn, đã được Lục sư bá pháp lực cao cường
trong môn phái thu làm Chân truyền đệ tử.

Từ một phàm sĩ, một bước đúng chỗ, vượt qua mấy cấp độ, trực tiếp trở thành
Chân truyền đệ tử, đủ để cho người ao ước.

– Du sư muội, ngươi đã đến rồi, kế hoạch lần này là truy tung hành tung của
Huyết Linh Đạo, cần phải dựa vào bảo bối Tam Linh Tước của Lục sư bá.

Nhạc Phong dáng tươi cười ấm áp, nhìn về phía Tiểu Linh tước trên bờ vai Du
Cầm.

– Cách cách cách cách!

Ánh mắt Tam Linh Tước lộ ra một tia vui vẻ, vuốt cánh, ở giữa không trung bay
múa một vòng, làm chúng ngoại môn đệ tử nhìn líu lưỡi.

– Tam Linh Tước, đây chính là linh cầm hiếm thấy, Lục sư bá rất yêu thích,
không nghĩ tới lần này có thể theo chúng ta làm việc.

Chúng đệ tử phía dưới, bắt đầu nghị luận nhao nhao.

Bên trong phần đông trưởng bối của môn phái, thì Lục sư bá thích nhất chính là
chăn nuôi linh thú quý hiếm, Tam Linh Tước này là một trong số đó.

– Du sư muội, ngươi đã có thể câu thông sai sử Tam Linh Tước này rồi hả?

Vị Hoàng sư đệ kia hơi nghi vấn nói.

– Có thể thử một chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm ửng đỏ, cúi thấp đầu, vươn một tay ra, ở trên hư
không thoáng hiện, chấn động một tia linh quang, đồng thời môi son có chút
nhúc nhích, trong không khí truyền đến một hồi âm thanh biến hóa bất định.

Tam Linh Tước bay múa ở giữa không trung lập tức vỗ cánh, bay đến trên bờ vai
Du Cầm, sau đó lại bay về giữa không trung, vặn vẹo cánh cùng cái đầu nhỏ, một
bộ tư thái hướng mọi người hành lễ.

Mọi người một hồi ngốc trệ, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, rồi
sau đó tấc tắc kêu kỳ lạ.

– Chúc mừng Du sư muội, tiến Tiên môn mới nửa tháng, đã tấn chức hàng ngũ
Luyện Khí kỳ, còn lĩnh ngộ Linh Ngữ Thuật sơ cấp!

Vạn Phúc Sơn che dấu rung động trên mặt, là người thứ nhất đi ra chúc.

Luyện Khí kỳ!

Ngoại môn đệ tử khác, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Hai người Dương Tiểu Thiến cùng Triệu Lân Long, vẻ mặt hơi thất lạc, thần sắc
ảm đạm.

Mới nửa tháng thời gian, đã đột phá ngăn cách giữa Phàm sĩ cùng Tiên sĩ, quả
thực làm cho người ta hâm mộ ghen ghét.

Ở bên trong ngoại môn đệ tử, duy nhất có thể giữ vững bình tĩnh, chỉ có Từ
Huyền.

Có trí nhớ tiên môn kiếp trước, hắn tự nhiên minh bạch, dùng thủ đoạn của tiên
sư, chỉ cần không tiếc vốn gốc, tốn hao một cái giá lớn, muốn đem một Phàm sĩ
tư chất không tệ, tăng lên tới Luyện Thể thất trọng, cũng không tính khó khăn.
Một khi có thể trong thời gian ngắn đạt tới Luyện Thể thất trọng, có thượng
phẩm linh căn cùng danh sư chỉ đạo, tiến vào Luyện Khí kỳ, quả thực dễ như trở
bàn tay.

– Thời điểm Du sư muội này vừa mới nhập môn, nàng mới chỉ là Luyện Thể tứ
trọng, có thể nhanh tăng lên tới Luyện Thể thất trọng như vậy, thậm chí
Luyện Khí kỳ, đích thị là lục sư bá lấy ra Tẩy Tủy Đan trân quý.

Hoàng sư đệ cùng Vạn Phúc Sơn liếc nhau, hai người ở trong tiên môn ngây người
thời gian dài như vậy, lập tức có thể đoán được kết quả.

Từ Huyền cũng thầm than:

– Tẩy Tủy Đan a, cho dù là phẩm cấp kém nhất trên thị trường, cũng phải hơn
mười vạn linh nguyên tệ. Mà Tẩy Tủy Đan hiệu quả tốt như vậy, chỉ sợ giá trị
cũng phải hơn bốn mươi năm mươi vạn linh nguyên tệ. . .

Tẩy Tủy Đan, đây đối với Phàm sĩ bình thường mà nói, chính là thánh đan tha
thiết ước mơ.

Đan dược này có thể làm cho thân thể lột xác trên phạm vi lớn, nếu như lại
dùng tiên pháp gia trì, có thể trong thời gian ngắn tăng thể chất lên.

Tẩy Tủy Đan thứ phẩm bình thường, có thể nhẹ nhõm để Phàm sĩ tăng lên tới
Luyện Thể lục trọng, tiếp cận Luyện Thể thất trọng. Mà Tẩy Tủy Đan phẩm chất
tốt, cộng thêm tiên sư dùng pháp lực hộ thể, có thể trong thời gian ngắn tăng
lên tới Luyện Thể thất trọng là bình thường.

Nhưng mà đan dược như thế, giá trị quá mức đắt đỏ, dù là dùng nội tình của tam
đại gia Dương Mẫu thôn, cũng khó có thể gánh chịu.

Đương nhiên, nếu như tu vị đạt tới cấp bậc Tiên sĩ, sức hấp dẫn của loại linh
đan này không còn lớn nữa. Bởi vì Luyện Khí kỳ, bình thường cần gia cố thân
thể thất trọng, sau đó dẫn khí nhập thể, mới có thể thừa nhận thiên địa linh
khí vận hành trong người.

– Ha ha, các vị sư huynh đệ, ta còn có một tin tức tốt nói cho mọi người.

Nhạc Phong đột nhiên cao giọng tuyên bố:

– Chưởng tôn hứa hẹn qua, lần tiêu diệt này, nếu ai có thể lấy được thủ cấp
thủ lĩnh Tào lão đại của Huyết Linh Đạo, ban thưởng một kiện pháp khí trung
cấp, Linh Khí đan ba lọ. Chém giết hai vị thủ lĩnh Tào lão Nhị cùng Tào lão
Tam, ban thưởng một kiện pháp khí hạ cấp, Linh Khí đan một lọ. Ngoại môn đệ tử
chém giết Huyết Linh Đạo nhiều nhất, ban thưởng Tẩy Tủy Đan một lọ, một cuốn
Tiên pháp nhập môn, cũng có thể trực tiếp trở thành nội môn đệ tử. . .

Lời vừa nói ra, chúng ngoại môn đệ tử phía dưới, lập tức xôn xao một mảnh,
nguyên một đám hưng phấn run rẩy, xoa tay.

Mà ngay cả Vạn Phúc Sơn cùng Hoàng sư đệ, thân thể đều ẩn ẩn run rẩy:

– Pháp khí trung cấp. . . Linh Khí đan. . .

Mà một đám ngoại môn đệ tử, kích động nói năng lộn xộn:

– Tẩy Tủy Đan. . . tư cách Nội môn đệ tử. . . Như vậy tốt quá!

Từ Huyền cũng theo đó động dung, thần quang trong mắt có chút chớp động, những
phần thưởng này ngay cả hắn cũng động tâm không thôi.

Vốn hành động tiêu diệt lần này, trong nội tâm chúng đệ tử Phong Vũ Môn, còn
có mấy phần lười biếng, hoặc là khinh thường.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.