– Thật tốt quá, chỉ cần ta có thể trở lại hiện thực là có thể nhanh chóng tấn
chức luyện thể nhị trọng.
Từ Huyền vô cùng hưng phấn không gì sánh được.
Tiện đà, hắn chuẩn bị nếm thử Long Xà Cửu Biến đệ tam biến, lại gặp phải ngăn
trở cực lớn.
– Đệ tam biến vượt qua cảnh giới hiện thực của ngươi hai tầng, độ khó sẽ hơn
gấp bội.
Tàn hồn kiếp trước cười nói.
– Hơn nữa, thân thể ngươi trong hiện thực cũng sắp thức tỉnh rồi…
Lời vừa dứt, Từ Huyền liền cảm giác thân hình chính mình chợt phiêu hốt đi.
Bá!
Sau một khoảnh khắc, hắn bay nhanh qua tầng không gian không rõ giới hạn, từ
Ký Ức Tinh Hải phản hồi lại trong đầu chính mình.
Ký Ức Tinh Hải của Từ Huyền chỉ là một dòng nước nhỏ, so sánh với Ký Ức Tinh
Hải của kiếp trước, quả thật là chênh lệch giữa bụi bặm và vũ trụ.
Ngay sau đó, Từ Huyền cảm thấy tối sầm trước mặt, ý thức trở về thân thể.
– Đã trở về rồi sao?
Từ Huyền hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt.
Từ Ký Ức Tinh Hải của kiếp trước lại lần nữa trở về hiện thực, chính mình còn
là thiếu niên để người khác khi dễ nữa sao?
Hắn không khỏi chờ mong trong lòng…
Trong lòng hắn không khỏi chờ mong…
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, chậm rãi mở mắt ra/
Trong quá trình này, cảm quan trở về thân thể và hiện thực, một chút ký ức
kiếp trước phiêu xa không rõ ràng liên quan cũng như mộng bừng tỉnh.
Thế nhưng từ lúc Từ Huyền tập trung tinh thần, trong đầu hiện lên một ngôi sao
sáng sủa, bộ phận ký ức trước mười sáu tuổi lại hiện lên rõ ràng.
Sau khi thanh tỉnh, Từ Huyền nằm trên giường nhà mình.
Nói là giường, kỳ thật là một tấm ván gỗ đặt trên một tầng cây cỏ, phủ lên
trên là một tấm chăn đơn cũ nát.
Trong phòng, ngoại trừ một bộ y phục làm từ vỏ cây ra thì không còn những đồ
dùng khác. Ở góc tường có vài tầng mạng nhện tinh minh, một vài tia nắng chiếu
xuyên qua khe hở của ngói nhà chiếu xuống mặt đất.
Đây chính là gian phòng của hắn, ngôi nhà rách nát của hắn.
– Tê!
Thân thể hắn hơi khẽ động, lập tức truyền đến một trận đau nhức, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng.
Xem ra, ngày ấy tại quáng địa của Đại Từ gia, Hồn Mặc thạch bạo tạc, cho dù
chỉ là một tia dư ba cũng khiến Từ Huyền thụ thương không nhẹ.
– Bộ thân thể này thực sự quá yếu đuối, xem ra ta phải cố gắng rèn luyện hơn
nữa.
Từ Huyền cười khổ, lẩm bẩm nói.
Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân nhỏ truyền đến.
– Ca ca, ngươi tỉnh rồi!
Một thanh âm thanh thúy như tiếng chuông truyền đến, người tới là một thiếu
nữ, ước chừng mười bốn tuổi, mắt ngọc mày ngài.
– Huệ Lan?
Từ Huyền nhìn về phía thiếu nữ có chút kinh hỉ.
– Ca ca, nếu như ngươi đau nhức thì cứ khóc đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn một
chút.
Từ Huệ Lan thấy mồ hôi trên trán ca ca mình chảy thành dòng, nàng vội vã tiến
lên dùng khăn lau mồ hôi, động tác rất nhẹ nhàng.
Muội muội Huệ Lan thiên sinh lệ chất, thanh thuần động nhân. Chỉ là hôm nay
nhìn qua có vẻ đơn bạc gầy gò, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt.
Từ Huyền đột nhiên thấy muội muội, có chút kinh hỉ, thần sắc chợt biến đổi:
– Huệ Lan, không phải ngươi ở trên trấn học luyện trận cùng Hồ lão nhân sao,
thế nào đã trở về? Còn nữa, ta đã nằm bao lâu?
– Ca ca, ngươi đã nằm một ngày đêm trên giường, dược sư nói rằng ít nhất nửa
tháng nữa ngươi mới có thể xuống giường được.
Từ Huệ Lan nói đến đây, hai tròng mắt hơi sưng đỏ.
– Nửa tháng?
Từ Huyền nhíu mày, lại lơ đễnh.
Hỏi tiếp, Từ Huyền mới biết được sau lúc bạo tạc đó, người hắn bị thương nặng,
mời dược sư tới chữa bệnh, kê đơn hao hết những thứ trong nhà sở hữu, cuối
cùng tạo thành một khoản nợ lớn.
Hiện giờ trong nhà tràn ngập nguy cơ, Huệ Lan học tập ở trên trấn xa xa chỉ có
thể trở về hỗ trợ mẫu thân làm việc, phụ giúp chi phí.
Về phần phụ thân, làm việc quần quật cả ngày ở bên ngoài.
Nghe xong muội muội thuật lại, Từ Huyền âm thầm xấu hổ tự trách mình. Tất cả
chuyện này đều bởi vì chính mình cố ý đi công tác tại quáng địa tdg, kết quả
không giúp được gì mà còn liên lụy tới gia đình.
– Ca ca, ngươi không cần tự trách, ta trở về cùng mẫu thân bện áo cà sa, còn
có thể miễn cưỡng duy trì sinh kế, ngươi an tâm tĩnh dưỡng đi.
Từ Huệ Lan lau khô khóe mắt ướt át.
Thanh âm của hai người kinh động đến Từ mẫu đang bện áo cà sa ở bên ngoài.
– Huyền nhi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.
Mẫu thân Vương Vũ đi vào, trong tay còn cầm kim châm, thấy nhi tử tỉnh lại như
thoát khỏi một gánh nặng.
Bện áo cà sa là một cách sống thủ công nhất của Tu giới, dùng Vân Linh tí kém
nhất bện thành áo cà sa cho người phú quý sử dụng.
Thường thường cứ nửa tháng một lần sẽ bán được một kiện áo cà sa bán thành
phẩm, sau đó giao cho chủ thuê đổi lấy một ít Linh nguyên tệ.
Mà áo cà sa bện thành thành phẩm, sau được Luyện Trận sư luyện trận qua thì
chỉ có nhà giàu hoặc các tiên sĩ cao cao tại thượng mới đủ tư cách mặc.
– Ca ca, ta bón cho ngươi ăn.
Từ Huệ Lan bưng một chén canh từ trong phòng ra, tự mình bón cho hắn ăn.
Từ Huyền vốn định tự uống, vết thương trên người hắn cũng không quá nghiêm
trọng như trong tưởng tượng. Chỉ là yêu cầu này lại bị muội muội cự tuyệt.
Uống hết chén canh xong, muội muội lại cho hắn uống thuốc, vị thuốc đông y
đắng ngắt. Từ Huyền đoạt lấy uống một ngụm cạn luôn, thẳng thắn quyết đoán.
Từ Huệ Lan nao nao, cảm giác lần này ca ca tỉnh lại có chút biến hóa không rõ
ràng.
…
Chờ mẫu thân và muội muội đều bận rộn.
– Nửa tháng? Thương thế ta nặng như vậy sao?
Từ Huyền khoanh chân ngồi trên giường, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nghĩ đến bộ bí quyết thổ nạp trong mộng kia, thân thể trong hiện thực liền
biến hóa theo. Vì vậy suốt một ngyaf đêm này, thương thế của hắn đã nhanh liền
hơn vài phần.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, ý cảnh của bí quyết thổ nạp tầng thứ nhất dung nhập
vào trong đầu.
Chỉ là trong khoảng nửa khắc, tầm thần của Từ Huyền đã dung nhập vào tiết tấu
hô hấp kỳ lạ không đồng đều kia.
Tạp niệm trong lòng như mây mù dần dần bay xa.
Không tới một hồi, hắn hoàn toàn nắm giữ bí quyết thổ nạp tầng thứ nhất.
Dưới xúc tiến của bí quyết thổ nạp tầng một, khí huyết trong cơ thể hắn đi
thẳng một đường, tinh khí tràn đầy, thương thế khôi phục nhanh hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, hô hấp của hắn lại phát sinh biến hóa cực nhỏ, tiến nhập vào bí
quyết thổ nạp tầng hai.
Toàn bộ quá trình hầu như không có bất kỳ trở ngại nào.
Bí quyết thổ nạp tầng hai, hoàn thành nhanh chóng như nước chảy thành sông.
– Quả nhiên.
Từ Huyền hiểu rõ, không giấu vẻ hưng phấn trong đôi mắt.