Nhà Từ Đại Hổ là một tòa lầu các hai tầng, một mình bị vây bởi rừng núi, quanh
đó cũng không có cư dân.
Đi tới nhà của Từ Đại Hổ, Từ Huyền vẫn chuyện Thổ Nạp quyết, cảm quan đề thăng
trên diện rộng, phiêu nhiên tiến vào sân.
Đi tới gần lầu các, Từ Huyền nín thở, không có động tĩnh gì, có lẽ người trong
nhà đều đã đi vào giấc ngủ.
Hắn hừ lạnh một tiengs, thân hình tiến lên, rầm một tiếng, phá cửa sổ rồi nhảy
vào trong phòng.
Thế nhưng trong phòng một mảnh đen kịt, mọi vật trống không, tĩnh lặng đến
đáng sợ, một chút phản ứng cũng không có.
Không thích hợp!
Từ Huyền cảm giác không thích hợp.
Nếu như là gian nhà bình thường, bên trong chắc chắn có chút đồ dùng, không có
khả năng trống không như vậy.
– Lẽ nào một nhà Từ Đại Hổ biết được tiến nhập tiên môn cho nên đã cao chạy
xa bay.
Sắc mặt Từ Huyền ngưng trọng, chậm rãi lục lọi bên trong phòng.
Mãi cho tới khi đi tới giữa phòng, đột nhiên cảm giác dưới chân không còn.
Rầm rầm!
Tấm ván dưới chân đột nhiên đổ nát.
– Không tốt!
Từ Huyền phản ứng cực nhanh, khi tấm gỗ vừa mới đổ nát, hắn trầm mình xuống,
thân hình như phi yên thoáng cái bay lên phòng trên.
Ầm ầm!
Toàn bộ ván gỗ trong gian nhà đều sập, ở vị trí giữa lộ ra một cái hố thật
lớn: dĩ nhiên có một đống đao nhọn và lợi mâu ở dưới, ánh trăng ngoài cửa sổ
rọi vào phản chiếu hàn quang băng lãnh.
Tình hình như vậy khiến cho người thường kinh hãi không dám ứng chiến.
– Đừng cho hắn chạy!
Hai bóng người một trước một sau tiến nhanh vào phòng, phân làm hai hướng lạnh
lùng nhìn Từ Huyền.
Trong đó một thân ảnh bưu hãn, gỡ Huyền Thiết tiên bên hông xuống, ánh mắt
lạnh lùng bức nhân… chính là Từ Đại Hổ!
Mà thân ảnh còn lại là một nam tử thon dài, tay cầm loan nhận, thần sắc băng
lãnh, vẻ mặt vô tình nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, thanh thế bên ngoài tuyệt
đối không kém gì Từ Đại Hổ.
Từ Huyền một tay bám trên nóc tầng nhà, sắc mặt rùng mình.
Giờ khắc này, hắn ở vào tình thế bất lợi, lại phải đối mắt với hai cường giả
luyện thể tứ trọng tay cầm vũ khí.
– Từ Huyền, ngươi tiến vào tiên môn, từ nay về sau là cá chép vượt long môn,
Từ Đại Hổ ta sớm đã chuẩn bị. Chắc chắn ngươi sẽ không dễ dàng buông Tống Hằng
cừu nhân trước đây.
Trong mắt Từ Đại Hổ lóe lên lệ quang hung tàn.
– Hôm nay ta cùng với vị Tào Phi huynh đệ này liên thủ, chắc chắn sẽ cho
ngươi có đến mà không có về, chết ngay tại chỗ!
– Huyết Linh đạo?
Thân thể Từ Huyền treo giữa không trung, một tay tóm lấy tầng trên, sắc măt
chợt biến đổi, trong lòng âm thầm phát lạnh/
Đề cập tới Huyết Linh đạo, ngay cả thiếu niên nông thôn như Từ Huyền cũng đã
từng nghe thấy.
Nghe đồn đây là một tổ chức cường đạo thần bí, chuyên hành động tại phụ cận
Bình Hoa trấn, chuyên môn chặn một ít thương đội của Tu giới. Trong hai năm
gần đây có rất nhiều thương đội bị Huyết Linh đạo cướp sạch, kết quả không còn
một người sống.
Từng có một thương đội năm mươi người được ba mươi gã luyện thể tam, tứ trọng
phàm sĩ hộ tống, dẫn đầu là một gã tiên sĩ…. Kết quả toàn bộ thương đội đều bị
chém giết hầu như không còn, ngay cả tên tiên sĩ kia cũng bị chết oan uổng.
Bình Hoa trấn cũng đã từng phái người đi diệt trừ Huyết Linh đạo, thế nhưng
hành tung của tổ chức cường đạo này quỷ dị thần bí khó lường, vài lần bao vây
diệt trừ đều không có thu hoạch, thậm chí còn bị ăn quả đắng ngược lại.
Nói chung, đây là một thế lực cường đạo ngay cả cấp bậc trấn cũng không làm gì
được.
Lúc này, ánh mắt Từ Huyền nhìn chằm chằm vào tên nam tử tên gọi Tào Phi tay
cầm loan nhận kỳ lạ, thân hình thon dài, diện mục băng lãnh, trong lòng sinh
ra kiêng kỵ.
Bằng vào cảm ứng khí huyết, hắn phán đoán ra tu vi người này sàn sàn với cả Từ
Đại Hổ, đều là luyện thể tứ trọng.
Lấy thực lực của Từ Huyền, dưới tình hình chung, đối mặt với hai gã cường giả
luyện thể tứ trọng cũng không sợ chút nào.
Nhưng lúc này, hai người đều cầm hung nhận trong tay, dưới hoàn cảnh hắc ám
phong bế, có thể nói là hung hiểm vô cùng.
– Động thủ!
Từ Đại Hổ quát lạnh một tiếng, Huyền Thiết tiên trong tay mang theo một cỗ
kình phong sắc bén quét về phía Từ Huyền.
Từ Huyền nhảy xuống từ trên cao, tranh thoát được một kích này, thế nhưng
thành viên Huyết Linh đạo Tào Phi lại chợt nhoáng lên, xảo quyệt chặn đúng
điểm rơi của hắn.
Phốc xuy..
Loan nhận kỳ lạ kia xẹt qua một đạo hàn quang giữa không trung, một cỗ khí tức
lạnh lẽo hầu như chạm tới da thịt Từ Huyền.
Trong bóng đêm, thân hình Từ Huyền thoáng ẩn hiện, hắn thi triển bí quyết chữ
Phiêu, lại lần nữa né tránh.
Thế nhưng hắn vừa mới chạm đất, Từ Đại Hổ đứng ở phía xa đã cầm Huyền Thiết
tiên trong tay quét tới.
Tiền hậu giáp kích, một gần một xa, ở giữa là bẫy rập, Từ Huyền bị rơi vào
nguy hiểm cực độ.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có một cái nào.
Chỉ là Từ Huyền cũng là hạng người cơ trí, hắn rất linh động tránh thoát một
roi của Từ Đại Hổ, đồng thời cũng nhanh chóng thoát khỏi Tào Phi.
Cận thân chiến đấu!
Lúc này Từ Huyền thi triển bí quyết chữ Triền, thân hình linh hoạt như con
báo, gắt gao bám sát vào Tào Phi.
Tào Phi bị tăng cường áp lực, lấy kinh nghiệm của hắn dùng loan nhận vẫn bị Từ
Huyền áp chế nơi tay.
Càng vi diệu hơn chính là hai người cận thân chiến đấu cùng một chỗ, Từ Đại Hổ
ở phía xa phóng Huyền Thiết tiên tới cũng phải tính toán, bằng không rất dễ
ngộ thương.
Trong quá trình triền đấu, bước tiến của Từ Huyền biến ảo bất định, Từ Đại Hổ
căn bản không cách nào hạ thủ.
Trái lại Tào Phi, dù có vũ khí nơi tay vẫn bị Từ Huyền bức xuống hạ phong.
Vào một khắc, hàn quang trong mắt hắn lóe len, khí huyết toàn thân sôi trào,
nội kình rót vào loan nhận, tốc độ đâm tới nhanh hơn bình thường một nửa.
Xuy…
Lại thêm một tiếng nữa, thân thể Từ Huyền giống như độc xà, xương cốt vượt qua
cực hạn dùng một tư thế kỳ dị tránh thoát một kích này.
Thân hình Từ Huyền phục hồi lại, quét một cước tới, Tào Phi vội vàng lui về
phía sau. Dù không bị trúng đòn hắn nhưng hắn cũng kêu lên một tiếng đau đớn.
– Còn không mau qua đây hỗ trợ!
Tào Phi trong nguy cấp kinh sợ quát lạnh.
Hô!
Từ Huyền chỉ cảm thấy Từ Đại Hổ đánh tới từ sau, hắn thu hồi Huyền Thiết tiên
lại, tới gần mà đánh.
Từ Đại Hổ vừa tới liền vận chuyển nội kình thành chường, thế nhưng Từ Huyền
cũng không thèm quay đầu lại, cánh tay vung lên đánh văng ra.
Thế nhưng loan nhận của Tào Phi chợt mang theo một cỗ kình phong sắc bén lướt
tới con mắt Từ Huyền.
Ngay lập tức Từ Huyền bị hai người tiền hậu giáp kích vào một góc.
Dù cho hắn dùng bí quyết chữ Triền, vận chuyển thuần hỏa lô thanh thì khi
triền đấu với hai người vẫn vô cùng mạo hiểm.
Đặc biệt là loan nhận của Tào Phi, một khi bị chém trúng, hậu quả không thể
tưởng tượng nổi.
Mà Từ Đại Hổ và Huyết Linh đạo Tào Phi cũng đều hết hồn: thực lực tiểu tử này
so với trong tưởng tượng còn muốn đáng sợ hơn, lấy hai người liên thủ, mượn ưu
thế địa lý vẫn khó có thể làm gì được.
Hai người xuất sử toàn bộ các thế võ nhưng đều không làm gì được Từ Huyền,
ngược lại để hắn chạy thoát như cá gặp nước.