Đãi ngộ bất bình như vậy khiến mấy người Từ Nguyên giận dữ trong lòng, nhưng
tuyệt không dám biểu lộ ra. Vạn Phúc Sơn này vốn là đệ tử nội môn, thân phận
địa vị cao hơn bọn họ một bậc, trọng yếu hơn là hắn nắm giữ thực quyền ngoại
môn hầu như cai quản tất cả bọn họ.
Từ Huyền cũng tương đối bình tĩnh, hắn hiểu rõ Vạn Phúc Sơn này lấy tuổi tác
chưa đến ba mươi tu luyện đến Luyện Khí nhất trọng, đặt trong hàng ngũ đệ tử
nội môn là loại kém cỏi nhất.
Cảm quan của hắn vô cùng nhạy cảm, thấy được ánh mắt của chúng đệ tử ngoại môn
khi nhìn về phía Vạn Phúc Sơn mơ hồ mang theo sợ hãi cùng căm hận.
Đối mặt với Vạn Phúc Sơn cấp bậc tiên sĩ lại có thực quyền, Dương Tiểu Thiến
không dám đắc tội, ngôn từ cung kính cẩn thận, vẻ cao ngạo lạnh lùng trong dĩ
vãng không còn tồn tại nữa.
Chỉ là mỗi khi đôi mắt ti hí của Vạn Phúc Sơn nhìn nàng, Dương Tiểu Thiến đều
có chút cảm giác khó chịu toàn thân.
Vạn Phúc Sơn có chủ ý gì, Từ Huyền đại khái rõ ràng trong lòng, hắn âm thầm
lau mồ hôi vì Dương Tiểu Thiến.
Lấy biểu hiện về tiềm lực và thiên phú của Dương Tiểu Thiến mà nói, ngày sau
vượt qua Vạn Phúc Sơn không phải việc khó. Vấn đề ở đây là nàng không được sư
trưởng che chở, lại gặp phải loại đệ tử như Vạn Phúc Sơn không khác gì sơn
dương và hôi lang.
Vào buổi tối, Từ Huyền cùng đám đệ tử ngoại môn đều quay về phòng mình nghỉ
ngơi.
Trước khi chia tay, Vạn Phúc Sơn đạm nhiên nói:
– Chính thức gia nhập bản môn phải chuyên tu luyện, sau này hai tháng được
một lần hạ sơn.
– Hai tháng?
Từ Nguyên cùng một ít đệ tử ngoại môn nhất thời lộ vẻ mặt khó khăn.
Dù sao trước khi mỗi người lên núi đều có chút việc vụn thế tục chưa xử lý
xong.
– Tất nhiên hiện giờ các ngươi có ba ngày thời gian để chấm dứt tục sự phàm
trần. Ba ngày sau phải phản hồi sơn môn, nếu không về nhẹ thì thừa nhận môn
quy xử trí, nặng thì trục xuất khỏi tiên môn.
Nói xong lời cuối, ánh mắt Vạn Phúc Sơn trở nên sắc bén lạnh lùng, một cỗ linh
áp phủ xuống khiến mấy người đều hít thở không thông, phát lạnh trong lòng.
Dù Vạn Phúc Sơn không có địa vị cao trong hàng đệ tử, thực lực cũng không cao
nhưng lấy tu vi Luyện Khí tiên sĩ của hắn đối với những đệ tử luyện thể phàm
sĩ ngoại môn này mà nói thì không ai có thể theo kịp.
Ngày đầu tiên, mọi người không về vội mà ở lại sơn môn.
Từ Huyền tâm tĩnh như nước, không có chút hưng phấn gì, kinh lịch kiếp trước
để hắn dễ dàng dung nhập vào sinh hoạt trong tiên môn.
Đêm đó, hắn ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện Thổ Nạp quyết.
Thổ Nạp quyết tầng thứ năm, hắn gần như đã nắm giữ sơ bộ. Hôm nay tu luyện
trong tiên môn cũng cảm thấy lưu sướng dị thường, lúc này không hề có đột phá
mà chỉ dần dần tràn đấy đến đại viên mãn.
Linh khí nồng nặc bốn phía phụ trợ tốc độ tu luyện của hắn, Từ Huyền mơ hồ cảm
gaics được trong hoàn cảnh tiên môn, Thổ Nạp quyết có kích phát và xúc tác với
thân thể tăng lên nhiều.
Nghĩ tới đây hắn lại ngồ trong phòng bắt đầu đánh ra bốn biến trước của Long
Xà Cửu Biến, từng cỗ dòng điện như nước ấm chảy khắp thân thể, so với trước
kia không có gì khác nhau nhưng hình như cảm nhận có chút khác biệt.
– Lợi ích của linh khí đối với tu luyện rất trọng yếu, nhất là Luyện Thể kỳ.
Từ Huyền nghiêm nghị trong lòng, thảo nào tàn hồn kiếp trước cường liệt kiến
nghị hắn tu luyện trong sơn môn một hai năm.
Trong mộng đêm đó, Từ Huyền tiến nhập vào kum bắt đầu tiếp tục thể ngộ nhân
sinh của kiếp trước để tăng cường sinh tồn tại ngoại môn.
Theo ký ức kiếp trước, trong tiên môn, tính mệnh của đệ tử ngoại môn không
đáng giá, rất nhiều đệ tử ngoại môn tu vi thấp bị người khác khi nhục, cuối
cùng bị hủy bỏ tu vi. Thâm chí còn có một số đệ tử ngoại môn bị biến mất không
rõ ràng. Mà khi những chuyện này phát sinh, đại bộ phận những trưởng bối trong
môn đều chuyên tâm tu luyện, đối với những đệ tử ngoại môn không có nhiều
thiên phú tiền đồ tu luyện thì không thèm quan tâm.
Có thể nói cạnh trang tầng chót của tiên môn vô cùng tàn khốc, đệ tử có thể
xoay chuyển mình trong ngoại môn chỉ có rất ít.
Từ Huyền biểu hiện đạm nhiên nhưng trong lòng bảo trì cẩn thận và lãnh tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, sáu gã đệ tử vừa mới tiến nhập ngoại môn liên tục hạ
sơn xử lý tục sự.
Trong quá trình hạ sơn, Từ Huyền thấy được Du Cầm, cho dù được môn phái cưng
chiều nhưng ánh mắt của tiểu cô nương này vẫn có chút né tránh, ngượng ngùng,
nói ấp a ấp úng như trước.
Làm đệ tử chân truyền, Du Cầm được hai gã tiên sĩ ngoại môn hộ tống hạ sơn,
đãi ngộ này hơn xa những kẻ khác.
Mà đám người Từ Huyền chỉ có thể lẻ loi hạ sơn, Dương Tiểu Thiến cũng chỉ được
Vạn Phúc Sơn tiễn chút đoạn đường mà thôi.
Tổng cộng sáu gã đệ tử ngoại môn, Dương Mẫu thôn lại chiếm ba, có thể nói là
gặp may mắn.
Ba người Từ Huyền, Từ Nguyên, Dương Tiểu Thiến đi cùng đường, cùng nhau xuống
núi.
Trên đường hành tẩu, Từ Huyền phát hiện trong mắt Từ Nguyên mơ hồ có chút địch
ý, lại nghe Dương Tiểu Thiến thở dài yếu ớt:
– Chúng ta cùng một thôn, may mắn cùng nhau tiến nhập tiên môn, cùng nhau
bước trên một con thuyền đối đầu với bên ngoài. Những mâu thuẫn trước đây bỏ
qua được không?
Từ Nguyên nghe xong, trên mặt có chút hiểu ra, tiến nhập vào tiên môn, cạnh
tranh tương đối tàn khốc, con đường tu hành so với dĩ vàng căn bản không đáng
nhắc tới. Nếu vì vậy mà ảnh hướng tới tiền đồ mai sau thì chính là được cái
nhỏ mất cái lớn.
Tuy rằng hắn nghĩ như vậy nhưng mà khúc mắc đối với Từ Huyền không có khả năng
gỡ được ngay lập tức, nhiều nhất chỉ tạm thời buông bỏ ân oán ngày xưa.
Từ Huyền tính tâm lại, vốn hắn không có thái độ tin tưởng người khác. Chỉ cần
Từ Nguyên không chủ động trêu chọc chính mình hoặc là đánh chủ ý tới muội muội
chính mình, hắn cũng lười đi gây sự.
Dọc theo đường đi, ba người nói chuyện vội vã, hỏa tóc chạy về Dương Mẫu thôn.
Về đến nhà, Từ Huyền thản nhiên kể lại sự tình đã qua.
– Huyền nhi có thể nhân cơ hội này tiến nhập tiên môn, thật sự quá tốt.
Từ phụ kích động không ngớt, khuôn mặt phiếm hồng, thần sắc lộ ra vẻ tự hào.
Mẫu thân Vương Vũ và muội muội Huệ Lan vô cùng mừng rỡ, có chút không muốn. Dù
sao tiến nhập Từ mẫu xong, cơ hội về nhà ngày sau sẽ càng ít đi.
Từ Huyền thầm tính toán trong lòng, ba ngày này có một số việc phải xử lý một
chút.
Trong đó, tai họa ngầm từ Từ Đại Hổ, Từ Huyền bắt buộc phải diệt trừ!
Ngày ấy trên núi, Từ Đại Hổ hạ sát thủ đánh hắn xuống vực sâu, người này tâm
tình hung ác, không giống như thôn dân hung mãnh bình thường.
Thù cũ hận mới, Từ Đại Hổ thường xuyên khi dễ và chèn ép nhà mình, Từ Huyền
quyết tâm hạ thủ.
Nếu như là thiếu niên mê hoặc trước đây, cho dù có đủ thực lực cũng rất khó
quyết đoán sát phạt như vậy.
Nhưng nay khác xưa, tjn dung nhập vào ký ức kiếp trước, tâm tình đã viễn siêu
thiếu niên bình thường.
Từ Huyền dưỡng sức, mãi cho tới tận đêm khuya mới len lén ra khỏi nhà.
Hắn thi triển bí quyết chữ Phiêu, nhanh chóng chạy tới nhà Từ Đại Hổ.