Tiên Hà Phong Bạo – Chương 49: Đệ tử ngoại môn (1) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 49: Đệ tử ngoại môn (1)

– Tiếp theo.

Thanh âm của một vị đệ tử tiên môn truyền đến.

Kế tiếp là ai?

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Từ Huyền rùng mình, chẳng lẽ tiếp theo
chính là mình sao?

Hắn vội vã đi tới trước mặt đỉnh lộ, dưới ánh mắt của chúng nhân, hít sâu một
hơi, đưa tay chạm vào đỉnh lô.

Có thể tiến nhập được vào tiên môn hay không, thành bại đều vào thời khắc này.

Từ Huyền hít sâu một hơi, bàn tay hướng về phía thanh đồng đỉnh lô kia.

Hắn biết rõ thời khắc tiếp theo sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của chính mình.

Có thể tiến nhập vào tiên môn hay không ảnh hướng rất nhiều tới Từ Huyền.

Ở trong Tu giới này, tuyệt đại bộ phận khu vực đều linh khí loãng, không thích
hợp tu luyện. Mà các linh mạch to nhỏ đều bị các thế lực lớn chiếm đóng. Tiến
nhập vào tiên môn xong, hắn sở hữu hoàn cảnh tu luyện vô cùng tốt, nếu như
không được, cho dù hắn có ký ức kiếp trước thì trên con đường tu hành cũng bị
ràng buộc cực lớn.

Loại hạn chế này lúc ở Luyện Thể kỳ còn chưa rõ ràng, nhưng nếu đến hậu kỳ
Luyện Thể kỳ, thậm chí đến cảnh giới Luyện Khí kỳ thì sẽ trở thành thiếu hụt
trí mạng.

Lúc này, thanh âm của tàn hồn kiếp trước cũng lầm bẩm nói:

– Hẳn là có năm, sáu thành nắm chắc.

Năm sáu thành nắm chắc!

Từ Huyền vận chuyển Thổ Nạp quyết, khí huyết toàn thân lưu chuyển sung sướng,
tinh khí thần đề thăng tới đỉnh phong, đồng thời bàn tay cũng chạm vào thanh
đồng đỉnh lô.

Ông!

Linh dịch trong thanh đồng đỉnh lo hơi rung động, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một
tia ba động trong đó.

Từ điểm này nhìn lại, linh dịch có phản ứng, nói một cách khác Từ Huyền không
phải là phế linh căn.

Hô!

Hắn không khỏi thở ra một hơi, khí huyết toàn thân lưu chuyển, tinh thần no
đủ, biểu hiện cả quyết.

Tiên sĩ kia bắt tay vào đỉnh lô, vận chuyển tiên pháp, lưu quang thanh sắc
chớp động trong hai tròng mắt, sau nhìn chằm chằm vào thân thể Từ Huyền.

Từ Huyền thoáng chốc cảm giác như bí mật của thân thể đều bị xuyên qua. Cũng
may hắn hoàn toàn không bảo lưu, thậm chí tận lực biểu diễn ưu thế thân thể.

– Khó khăn lắm mới đạt được phổ thông linh căn…

Tiên sĩ vô cảm nói, sau một thoáng liền trầm ngâm:

– Chỉ là ngươi mười lăm mười sáu tuổi, tu vi đạt được luyện thể tứ trộng, cứa
thứ nhất còn là người thứ hai đến Vọng tiên thai, có thể thấy được căn cốt
thượng giai, ngộ tính không tồi.

– Tiến nhập vào cửa tiếp theo.

Đến khi tiên sĩ kia tuyên bố kết quả cuối cùng, Từ Huyền kinh hoàng trong
lòng, vẻ mặt mừng rỡ.

Hắn xoay người lại rời khỏi đỉnh lô, ánh mắt chạm với Từ Huyền cùng Dương Tiểu
Thiến. Người trước âm thầm cắn răng, sắc mặt âm trầm, còn người sau thần sắc
trong trẻo lạnh lùng, khóe miệng hơi mân mê.

Sau một lát, tổng cộng khoảng hơn mười gã thiếu niên khó khăn lắm mới xông qua
cửa thứ hai, thiên phú linh căn đều là bình thường, tu vi ít nhất luyện thể tứ
trọng.

Ngoài ra, Dương Tiểu Thiến và một thiếu niên không biết tên nữa bằng vào hạ
phẩm linh căn trực tiếp tiến nhập tiên môn. May mắn nhất là tiểu cô nương Du
Cầm kia, dĩ nhiên được tiên sư trực tiếp thu làm đệ tử chân truyền.

– Một cửa cuối cùng khảo cứu nghị lực của các ngươi. Tư chất của các ngươi
bình thường nhưng ngộ tính không thấp, nếu có nghị lực lớn, ngày sau cũng có
một tia hy vọng bước trên con đường tu tiên.

Vân sư huynh nhàn nhạt tuyên bố.

Tiếp theo, mười thiếu niên bị đưa tới một hành lang bằng kim loại.

Hành lang kim loại kia quấn thanh một vòng tròn, cự ly khoảng chừng trăm mét.
Mười người thiếu niên đứng trước hành lang kim loại, bắt đầu sắp xếp.

Quy tắc là ngay từ bắt đầu đi vòng quanh hành lang kim loại một lần, thời gian
nửa canh giờ.

Nghe tựa hồ rất đơn giản.

Thế nhưng khi những thiếu niên này bước trên hành lang kim loại, thần sắc bỗng
nhiên biến đổi, thân thể chợt trầm nặng xuống.

Hai chân mọi người như bị quấn sắt lên, trọng lực ngàn cân, căn bản không thể
dậy nổi, bước đi vô cùng gian nan.

Hành lang kim loại này không biết bố trí bao nhiêu cấm chế, ẩn chứa hấp lực kỳ
quái không gì sánh được. Mặc kệ ngươi dùng bao nhiêu lực đạo đều bị hấp thu
chín phần mười ra ngoài.

Trên trán Từ Huyền cũng chảy ra một tia mồ hôi lạnh, hắn vận chuyển Thổ Nạp
quyết, vô thức vận chuyển áo nghĩa của bí quyết chữ Phiêu, động tác cổ quái
không được tự nhiên thế nhưng thân thể tựa hồ mềm mại hơn một chút.

Chỉ sau mộ thồi công phu, Từ Huyền đã đi được, thế nhưng mỗi một bước cua hắn
đều hao hết khí lực toàn thân, gian nan vạn phần.

Đi được phân nửa thời gian, hắn thở hổn hển, ngay sau đó đã có thiếu niên đặt
mông ngồi xuống đất.

Khí mạch Từ Huyền rất dài, hắn tận lực bảo lưu ba phần lực lượng, nhanh chóng
vận chuyển Thổ Nạp quyết tầng năm.

Hô hấp của hắn chợt phát sinh biến hóa vi diệu, con ngươi trong mắt nhanh
chóng co rút lại, thần quang nội liễm, toàn bộ tinh thần như cỗ bản tinh lãnh
tính, tất cả tình cảm và tạp niệm đều hóa thành mây khói.

Dưới trạng thái lãnh tĩnh kỳ dị này, mỗi một động tác của Từ Huyền đều vô cùng
sạch sẽ lưu loát, bằng vào lực lượng nhỏ phát huy ra hiệu quả lớn nhất, không
bị bất kỳ tỉnh càm và nhân tố ngoại giới nào ảnh hướng. Cuối cùng áp dụng bí
quyết chữ Phiêu nữa, áp lực của hắn lập tức giảm thiểu vài phần.

– A?

Vân sư huynh rất nhanh chú ý tới động tác cổ quái của Từ Huyền, hơi mỉm cười
nói:

– Không nghĩ tới bí quyết của luyện thể phàm sĩ cũng có thể phát huy ra hiệu
quả như này.

Chỉ là hắn cũng không để ở trong lòng, cho dù huyền diệu thì cũng chỉ là bí
quyết luyện thể, cấp bậc quá thấp, căn bản không thể đánh đồng cùng với Luyện
Khí tiên sĩ.

Lúc này trong toàn trường, ngoại trừ Từ Huyền ra, các thiếu niên còn lại đều
dùng hết sức mình lay động chân, phân nửa quỳ rạp xuống mặt đất, không thể
động đậy.

– Ta nhất định không thể bại bởi hắn!

Theo sát Từ Huyền chính là Từ Nguyên, hắn nghiễn răng nghiễn lợi, dưới một cỗ
lực lượng tâm tình không hiểu khu động, dĩ nhiên là người thứ hai di chuyển
được.

Thế nhưng thực hiện vô cùng tàn khốc, đi được hơn một nửa lộ trình, Từ Nguyên
cũng ngã xuống mặt đất, sắc mắt tái xanh như tờ giấy, mồ hôi nhỏ từng giọt to
như hạt đậu.

Từ Huyền hơi chút thu liễm, chỉ thi triển bảy thành thực lực thế nhưng dù như
vậy, hắn chỉ dùng thời gian nửa chén trà nhỏ đã đi qua được hành lang kim
loại.

– Chúc mừng ngươi xông qua tam quan, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn của
Phong Vũ tiên môn.

Vân sư huynh nhìn từ trên cao xuống, nhàn nhạt quét mắt tới hắn.

– Đa tạ đại sư huynh chiếu cố.

Từ Huyền hơi hành lễ.

– Ha ha, nhìn không ra tiểu tử này không những vậy mà còn đánh vỡ được kết
quả tối ưu trong vòng trăm năm, bằng vào thời gian ngắn nhất thông qua tam
quan.

Vạn Phúc Sơn vóc người béo tròn, tròng mắt quay tít có chút hứng thú đánh giá
Từ Huyền.

Chờ một lúc lâu sau, rốt cục thời hạn nửa canh giờ đã tới.

Mà cuối cùng thiếu niên xông qua đệ tam quan tổng cộng chỉ có bốn người, công
tử Từ Nguyên cũng ở trong đó, vẻ mặt cùng tim đập nhanh.

Lúc này, Vạn Phúc Sơn làm trợ thủ của Vân sư huynh liền tuyên bố:

– Sáu ngươi các ngươi, Dương Tiểu Thiến, Thường Phi, Từ Huyền… trở thành đệ
tử ngoại môn của bản môn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.