Lệ quang lạnh lùng trong mắt chợt lóe, nhất là Từ Đại Hổ có cừu hận sâu sắc
nhất, sát ý càng nồng đậm.
Lấy thực lực lúc này của hắn, muốn chiến thắng luyện thể từ trọng như Từ Đại
Hổ là không có khả năng, ít nhất có tám chín thành nắm chắc, nếu như bị chặn
đánh lại, đại khái có năm sáu thành nắm chắc… tựa hồ có thể thử một lần.
Thế nhưng Từ Huyền vô cùng rõ ràng, mỗi một thôn xóm, thành trấn của Tu giới
đều có Chấp Pháp giả, dùng chấp phấp để thống trị đông đảo phàm sĩ, duy trì ổn
định của địa bàn.
Thí dụ như Chấp Pháp thôn trưởng trong thôn, tu vi ít nhất có luyện thể ngũ,
lục trọng, nắm giữ quyền sinh sát to lớn.
Đại bộ phận thời gian của Từ Đại Hổ đều quản sự ở quáng địa, muốn quang min
chính đại đi giết hắn không dễ dàng. Cho dù may mắn thành công thì sau này Từ
Huyền cũng sẽ bị Chấp Pháp giả khiển trách.
Chỉ là nếu có thể đi vào tiên môn, được tông phái che chở, vậy thì hoàn toàn
khác nhau: đến lúc đó giết chết một hai người luyện thể phàm sĩ thì Chấp Pháp
thôn trường cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, dù sao pháp quy cũng chỉ dùng để ước
thúc phàm sĩ bình thường.
– Nếu như ta có thể tu luyện tới luyện thể ngũ trọng… đánh chết hạng người
như Từ Đại Hổ sẽ dễ như trở bàn tay, cho dù âm thầm hạ thủ, Chấp Pháp thôn
trường hoài nghi cũng không làm gì được ta.
Từ Huyền hít sâu một hơi, sát khí trong mắt thu liễm, tâm tình cũng thoải mái
hơn.
Đề thăng thực lực của chính mình ngay lập tức mới là vương đạo.
…
Mầy ngày sau đó, Từ Huyền đóng cửa không ra, nhất tâm tu luyện Long Xà Cửu
Biến.
Bí quyết đệ tứ biến chữ Triền đã được tu luyện tới cnahr giới lô hỏa thuần
thanh, áp dụng trong chiến đấu áp sát quấn vào nhau.
Từ Huyền tự tin nếu so đấu với công tử Đại Từ gia một lần nữa, hắn không cần
nội kình, trong vòng hai chiêu có thể đánh tên ngụy công tử này thành tán phế.
Tiếp theo, hắn chuẩn bị tiến vào Long Xà Cửu Biến đệ ngũ biến bí quyết chữ
Tĩnh. Áo nghĩa của cái này so với chữ Triền tương phản nhau, chú ý vào lấy
tĩnh chế động, mỗi một động tác đều phsat huy tới lực lượng tối ưu, công kích
hữu hiệu nhất.
Độ khó của bí quyết chữ Tĩnh so với đệ tứ biến còn muốn hơn nhiều, đã lên tới
cấp bậc ý cảnh.
Lúc trước, Từ Huyền muốn luyện thành Thổ Nạp quyết tầng năm đối ứng.
Thổ Nạp quyết tầng năm đã thử qua hai ngày trước, gặp phải trở lực không nhỏ,
có điều vẫn có tiến triển.
Hôm nay tâm linh hắn lại dung nhập vào ký ức và cảm ngộ kiếp trước, trên cơ sở
đại viên mãn của đệ tứ biến tiếp tục kiên cường tu luyện và tìm hiểu.
Vào ban đêm, hắn vẫn không đạt được nhiều tiến triển.
Bởi vì Thổ Nạp quyết tầng năm có yêu cầu cực cao đối với thể ngộ tâm linh,
không thể có bất kỳ một tia tạp niệm nào, thông qua hô hấp lưu chuyển khí
huyết để thăng cảm quan tới cực hạn, còn phải để tâm thần tĩnh lặng. Dưới loại
trạng thái này, ngoại trừ tập trung vào mục tiêu ra, dù chính mình là ai cũng
đều phải quên, không còn chút tạp niệm và tình cảm nào ở trong lòng.
Nói chung, đây là một loại trạng thái tuyệt đối lý trí và lãnh tĩnh.
Mãi cho lúc trong mộng cảnh… Từ Huyền dần dần tìm được cảm giác trong Ký Ức
Tinh Hải
Tất cả tạp niệm trong lòng, thậm chí một chút tình cảm đều tiêu tan thành mây
khói, hướng tới loại trạng thái tuyệt đối yên lặng.
Quang mang trong hai tròng mắt hắn thu liễm, vẻ tĩnh lặng như mặt hồ khiến kẻ
khác phải kinh hãi.
Loại cảm giác lý trí và lãnh tĩnh tới cực hạn này khiến cho bất kỳ người nào
thấy đều kiêng kỵ.
Từ Huyền tu luyện mấy ngày, tiến triển không hề nhỏ, Thổ Nạp quyết tầng năm đã
nắm giữa được bảy tám phần.
Mỗi khi hắn tiến nhập vào hoàn cảnh này, tình cảm và ý chỉ chủ quan trong lòng
đều bị lý trí cường đại thay thế.
Rốt cục cho tới một ngày, Từ Huyền đình chỉ tu luyện, chỉnh đốn một phen rồi
chuẩn bị xuất phát.
Ngày mai chính là ngày Phong Vũ tiên môn tổ chức tuyển nhận đệ tử mười năm một
lần…
Lấy Bình Hoa trấn làm trung tâm, các thôn xóm phụ cận ba trăm dặm đều phân tán
linh tinh xung quanh.
Ngoại trừ Bình Hoa trấn là chỗ trung tâm ổn định nhất, làm cư dân bản trấn
được ở trên linh mạch, những thôn xóm bình thường khác thì linh khí đều vô
cùng loãng.
Thế nhưng bên trong phiến sơn dã này cũng không thiếu những khu vực mà phàm sĩ
bình thường chưa từng mò tới, có lẽ vẫn còn tồn tại linh mạch.
Thí dụ như Tinh Vũ sơn cách Bình Hoa trấn ngoài trăm dặm, ở đó gò núi hiểm
trở, núi cao tới mầy nghìn thước.
Nghe đồn trên Tinh Vũ sơn có tiên môn đóng trên đó, các thôn dân thường xuyên
thấy tiên sư pháp lực cao cường đằng vân giá vụ từ nơi này qua, vô cùng kì
diệu.
Chỉ là Tinh Vũ sơn này quanh năm bị sương mù che khuất, người thường một khi
đi vào sẽ bị lạc mất phương hướng, hơn nữa đi đâu cũng không biết.
Lâu ngày, phiến sơn lâm hoang dã này bị liệt vào cấm địa, luyện thể phàm sĩ
không dám xúc phạm.
Chỉ là ngày hôm nay, một cơn gió quỷ dị bất định chợt tới thổi sương mù quanh
Tinh Vũ sơn tiêu tan ra.
Dù như vậy, phạm vi nhìn của vùng này vẫn bị hạn chế như cũ, người thường chỉ
có thể nhìn trong phạm vi mười thước, xa hơn nữa là một mảnh sương trắng.
– Vụ khí bắt đầu tản ra, xem ra hôm nay quả thật là thời điểm Phong Vũ tiên
môn tuyển đệ tử ngoại môn.
Bên ngoài khu vực sương mù dày đặc, ở một phương hướng ước chừng mười mấy
thiếu niên đang tỏ vẻ hưng phấn cực độ.
– Thật tốt quá, chúng ta lập tức có thể tiến vào tham quan học tập một phen
rồi.
Một ít thiếu niên xoa tay nói.
Nhìn tình hình này, những thiếu niên kia đã chờ tại chỗ này đã lâu. Ở đây là
phụ cận phía tây bắc Tinh Vũ sơn, khoảng chừng có mười mấy thiến niên. Hơn nữa
ở các khu vực khác vẫn còn, nhân số hẳn lả trên trăm.
Trong đó, khu vực sương mù xung quanh Dương Mẫu thôn cũng có tám chín thiếu
niên đang đứng chờ.
– Từ công tử, nghe nói tổ tông của gia tộc ngươi cũng đã từng có người tu
tiên bên trong Phong Vũ tiên môn, rốt cuộc có chút sâu xa với Tinh Vũ sơn. Lần
Từ mẫu tuyển chon này hẳn công tử ngươi sẽ có ưu thế nhất định…
Người nói là một thiếu niên mặt ngựa, lưng hùm vai gấu, mặt tỏ vẻ nịnh nọt,
đứng bên cạnh công tử Từ gia chém gió ẩu một hồi.
Thiếu niên mặt ngựa này không phải Từ Tiểu Hổ thì là ai?
Từ Tiểu Hổ không được Trấn Học phủ chọn lựa, biết được Phong Vũ tiên môn sắp
sửa tuyển nhận đệ tử cho nên muốn tới đây thử vận khí.
Dù sao phương thức tuyển nhận đệ tử của tiên môn cũng khác với phàm giới,
ngoại trừ coi trọng thiên phú, tu vi cùn phẩm tính ra còn chú ý tới tiên duyên
hư vô mờ mịt kia.
– Ha ha, đó là tổ gia gia năm năm trước của Đại Từ gia ta, hắn là đệ tử ngoại
môn của tiên môn, sau đó trở vè thôn khai sáng ra Đại Từ gia hiện nay…
Từ Nguyên cầm quạt giấy trong tay, trên mặt lộ thần sắc am hiểu, thế nhưng ăn
nói cũng không đường hoàng, chỉ có vẻ phong độ.
Theo hắn lên tiếng, hai thiếu niên ở gần cũng tập trung tinh thần nhìn lại.