– Ngươi không phải võ tu sao? Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm.
Nữ giám khảo thanh lệ hơi hòa hoãn thần sắc, lưu quang lam sắc băng lãnh ngưng
tụ trong lòng bàn tay liền tiêu tán trong khoảnh khắc.
– Võ tu, dùng võ mà nhập… đó là cấp bậc sánh ngang với tiên tu, cường giả
đồng cấp với tiên sĩ, đây cũng là cảnh giới mà Tống mỗ thiết tha.
Tống Hằng vẻ mặt ca thán, cười khổ nói:
– Tiên sĩ đại nhân quá đề cao ta rồi!
Từ Huyền nghe được hai người nói chuyện với nhau hơi kinh ngạc, ký ức kiếp
trước cho hắn biết võ tu là một loại phương thức tu hành tương đối đặc biệt,
chủ ý dùng võ nhập đạo, yêu cầu đối với ngộ tính rất cao.
Một khi chân chính trở thành võ tu thì sánh ngang với tiên sĩ dùng tiên pháp
nhập đạo.
Nữ giám khảo thanh lệ thu hồi ánh mắt nghi vấn, đạm nhiên tuyên bố:
– Người thắng lợi Từ Huyền đạt được chín mươi lăm, biểu hiện cực kỳ ưu việt,
trực tiếp tiến nhập Trấn Học phủ. Người thua Từ Nguyên, đạt được chín mươi
nhưng bởi vì bề ngoài biểu hiện ưu việt cho nên cũng trực tiếp tiến nhập Trấn
Học phủ.
Lúc này, vô luận là người thắng hay người thua, đều bằng vào điểm số mà trực
tiếp tiến nhập Trấn Học phủ.
Khi tuyên bố xong, toàn trường đều ồ lên oanh động.
Từ Huyền thấy được tiếng hoan hô của muội muội và đám bạn, cùng với Từ phụ
đang cực lực khắc chế nước mắt ướt át nơi khóe mắt.
Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy được hai cha con Từ Đại Hổ, sắc mặt tái nhợt,
ánh mắt âm lệ oán hận.
– Thắng… ta thắng, lập tức có thể đi vào Trấn Học phủ mà vô số thiếu niên mơ
ước rồi.
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, trong lúc kinh hỉ có một loại cảm giác thân như
trong mộng.
Bởi vì tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh.
Nửa tháng trước, hắn chỉ là một thiếu niên luyện thể nhất trọng bình thường,
đi làm tại quáng địa bị Từ Đại Hổ quất… Mà lúc này hắn đã bước chân vào trong
đám hậu bối ưu tú nhất của thôn, tiến nhập và Trấn Học phủ, cái ngày thành
danh không còn xa nữa.
Mà Từ Nguyên bị thua cũng mang theo vẻ không cam lòng và oán hận, bị người của
Đại Từ gia hộ tống đi.
Đối với thiếu chủ Đại Từ gia mà nói, tiến nhập Trấn Học phủ là điều chắc chắn,
bị thua khi khảo hạch là một sỉ nhục lớn.
Đả thương Từ Nguyên xong, Từ Huyền không hối hận chút nào, nếu không cho hắn
ăn chút đắng cay, nói không chừng sau này sẽ còn tiếp tục đánh chủ ý tới muội
muội.
Lúc này hắn bày ra thực lực đủ để Từ Nguyên kia kiêng kỵ, không dám dễ dàng
đánh chủ ý tới muội muội Huệ Lan nữa.
– Ca ca, ngươi thực là lợi hại, ngay cả Từ công tử cũng bị ngươi đả thương.
Rời khỏi diễn võ trường xong, Từ Huệ Lan vui vẻ nói, vẻ mặt vô cùng tự hào.
Đám bạn trong thôn đều vây tới, vừa chúc mừng đồng thời trong mắt còn lộ một
tia sùng bái.
– Sau này chúng ta xuất môn cứ báo danh hào của Huyền tử ca ra, xem đám Từ
Tiểu Hổ kia còn dám kiêu ngạo bá đạo nữa không…
– Hắc hắc, sau này chúng ta sẽ lăn lộn cùng với Huyền tử ca.
Một đám thiếu niên vây quanh Từ Huyền, hỉ hả vui vẻ mà đơn thuần.
Ngược lại Từ phụ khi đối diện với nhi tử lại không nói thành lời, chỉ trầm mặc
nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ vui mừng.
Thật vất vả mới về đến nhà, người một nhà chưa kịp chúc mừng thì người trong
thôn đã đến chúc liên tục, nhiều không kể xiết.
– Từ Chính ca, ngươi nuôi được một nhi tử thật tốt, tiến nhập vào Trấn Học
phủ, tiền đồ sau này không thể đo lường.
– Nghe nói hiền chất khảo nhập vào Trấn Học phủ, ta đặc biệt mang tới một
chai rượu ngon.
– Thím không có gì, mang chút trứng gà tới chúc mừng…
Từ buổi chiều tới lúc tối muộn, người tới chơi tặng lễ liên miên không dứt.
Mấy người Từ gia quả thật bận túi bụi, lễ vật mang tới chất nửa gian phòng.
Lúc đầu, Từ Huyền còn có chút cổ quái trong lòng.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, có một bộ phận tặng lễ không hòa thận với người
nhà chính mình, thậm chí có nhiều có ít, còn có khoảng cách mâu thuẫn.
Thế nhưng ngày hôm nay… khi Từ Huyền thành công tiến nhập Trấn Học phủ, những
người này trở nên khoan hồng độ lượng, nhân hậu phúc đức không kể hiềm ngại
lúc trước.
Chỉ là sau khi dung nhập ký ức của hai cuộc đời, Từ Huyền rất nhanh thích ứng
với những đạo lý đối nhân xử thế.
Mãi cho tới khuya, đám khách nhân mới lũ lượt ra về.
– Ông trời đối đãi với Từ Chính không tệ a!
Từ phụ đi tới cửa ngửa mặt nhìn bầu trời, lưng đưa về phía nữ nhân, hốc mắt
hơi ướt.
Người một nhà trong vui mừng kích động đều dần đi vào giấc ngủ.
Từ Huyền nằm trên giường, ngả đầu xuống ngủ.
Mệt, thực sự quá mệt.
Từ khi rơi xuống vách núi, hắn đã không ngủ hai ngày hai đêm, ban ngày còn
phải trải qua một hồi chiến đấu.
Ở trong mộng, hắn lại lần nữa tiến nhập vào Ký Ức Tinh Hải.
Vào lúc này, trong mộng… lại có biến hóa!
Bên trong Ký Ức Tinh Hải, nguyên bản ngôi sao sáng kia lại mở rộng phạm vi
phát sáng, phương viên xung quanh to tới bốn năm dặm. Bao gồm vô số tinh sa,
thậm chí bên ngoài biên giới còn có một ngôi sao phát sáng khác nữa.
– Tấn chức luyện thể tứ trọng xong, lực lượng tinh thần của ta rõ ràng tăng
cường…
Từ Huyền nhìn chằm chằm vào ngôi sao mới kia, tâm trạng kinh hỉ.
Bá!
Ý niệm khẽ động, hắn liền dung nhập vào trong ngôi sao thứ hai…
Ký Ức Tinh Hải, bên trong ngân hà vô tận rốt cục xuất hiện ngôi sao thứ hai,
so với ngôi sao thứ nhất nhỏ hơn một chút.
Từ Huyền hiểu rõ mỗi một ngôi sao đều đại biểu cho một đoạn ký ức ngắn.
Mà hàng vạn tinh sa quay xung quanh ngôi sao cũng là những mảnh vỡ ký ức nhỏ
lẻ.
Quen việc dễ làm, Từ Huyền động ý niệm liền bước vào ngôi sao thứ hai.
Bá!
Trong sát na, ý thức của hắn tựa hồ đi qua luân hồi, trải qua một cái chớp mắt
mờ mịt liền tiến vào một tràng cảnh cổ quái.
Từ Huyền chỉ cảm thấy chính mình ngồi trong một son động âm hàn đen kịt, bốn
phía là đá cứng rắn, có thể so với tinh thiết.
Cô linh, thê lãnh, hắc ám..
Bầu không khí u ám kia khiến tâm thần Từ Huyền chấn động, hắn lập tức phát
hiện chính mình lại hóa thân thành thiếu niên kiếp trước.
Ầm ầm.
Đột nhiên ở trên vách đá mở ra một con đường, đi vào là một lão giả không nhìn
rõ dáng dấp.
Lão giả này vừa mới tiến vào, Từ Huyền đột nhiên cảm thụ một cỗ áp bách bàng
bạc như núi, so với linh áp của nữ giám khảo thanh lệ kia còn mạnh hơn gấp
trăm nghìn lần!
Quả thực hắn không dám tưởng tượng lão giả mạnh mẽ đến mức nào.
– Đồ nhi, chỉ cần ngươi có thể buông bỏ chấp niệm, vi sư sẽ thả ngươi ra
ngoài ngay lập tức.
Thanh âm già nua chợt truyền đến.
– Luyện thể thập trọng, quyết không buông tha … không ai ngăn cản ta được.
Từ Huyền chỉ cảm tháy tâm thần chính mình dung nhập vào thân thể thiếu niên
kia, mang theo vẻ quật cường và phẫn hận.
– Hừ nếu ngươi không chịu sửa đổi, vi sư sẽ phạt ngươi diện bích ba năm.
Trong thanh âm lão giả dâng lên một cỗ tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép.
– Quyết không buông Tống Hằng!
Thanh âm kia vang lên hữu lực, không có nửa phần thối ý.
– Được được được!