– Thứ dị thảo này hàn khí bức người, khó có thể tới gần… đẳng cấp ít nhất là
nhị phẩm linh tài, thậm chí còn cao hơn, lấy năng lực hiện giờ của ta dù có
thành công cũng không bảo tồn được. Trọng yếu hơn là thiên tài địa bảo hiếm
thấy như vậy sẽ có giá trị kinh người, lấy thực lực hiện giờ của ta không
thích hợp xuất thủ.
Người xưa có câu, thất phu vô tội, hoài bích có tội, Từ Huyền tạm thời buông
tha dị thảo ngân sương này.
Việc quan trọng trước mắt chính là phải làm như nào để rời khỏi khe sâu này,
trở về thôn.
– Còn một ngày nữa sẽ đến lúc Trấn Học phủ chiêu sinh, ta nhất định phải mau
trở về thôn.
Từ Huyền lộ vài phần lo lắng trong mắt.
Hắn lại nhớ tới khe sâu kia, ngửa đầu lên nhìn, vách núi vô cùng cứng rắn lại
không có quy tắc nào, muốn leo lên là điều không thể.
Mặc dù Từ Huyền có nội kình, đem hết toàn lực có thể miễn cưỡng chọc ngón tay
vào vách núi. Thế nhưng loại lực lượng nội kinh này cũng không kéo dài, vô
cùng tổn hao thể lực, tốn rất nhiều thời gian, thường chỉ dùng làm đòn sát
thủ. Lấy nội kinh của luyện thể tứ trọng căn bản chỉ đủ leo lên mấy thước.
Chính vì vậy, muốn theo cách này mà leo lên trên co bản không có khả năng.
Từ Huyền suy nghĩ chỉ trong chốc lát, cách duy nhất là tiến về phía trước, tỉ
mỉ thăm dò, trở lại thôn chỉ là vấn đề thòi gian.
Dù sao phiến thâm sơn này cũng thuộc Dương Mẫu thôn.
Hơi hé miệng, thần sắc Từ Huyền kiên định, dứt khoát bước đi vào trong hạp cốc
xa lạ.
…
Mùng tám tháng ba.
Đây là ngày Trấn Học phủ chiêu sinh ở các nơi.
Trong thôn học đường của Dương Mẫu thôn.
Trước đây đại viện cũ nát này vô cùng tiêu điều nhưng hiện giờ lại chật ních
đủ các loại thôn dân, bao gồm cả tráng hán, lão nhân, phụ nữ, tiểu hài tử, náo
nhiệt phi phàm.
Những thôn dân này đều là tam đại dòng họ Dương, Từ, Trâu của Dương Mẫu thôn.
Lúc này, trên diễn võ trường nắm giữa học đường, hai gã thiếu niên đang đánh
nhau, thôn dân phụ cận đều hò hét ủng hộ.
– Trâu Hoành, cố lên! Không được phép bại bởi họ Dương…
– Dương Phi, đánh ngã tiểu tử kia đi, không được làm Dương gia chúng ta mất
mặt.
Dưới sự cổ vũ của đám người xem cuộc chiến, hai gã thiếu niên trên diễn võ
trường càng đánh thảm liệt.
Nhưng không bao lâu, một thiếu niên trong đó không đủ khí lực, dần dần bị đánh
tới không còn lực chống đỡ, chỉ biết đào tẩu liên tục.
– Dừng!
Giữa khán đài, một nữ tử mặc áo cà sa màu lục nhạt, thanh âm réo rắt lãnh đạm.
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả mọi người nhìn về phía nữ tử đến từ Trấn Học phủ, nữ tử này khí chất
thanh lệ không tầm thường, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Nữ tử thanh lệ này là giám khảo chiêu sinh phụ trách ở Dương Mẫu thôn, ngay cả
thôn trưởng cũng vài phần kính nể nàng.
– Người thắng là Dương Phi: đạt được sáu lăm, tấn cấp. Người thua Trâu Hoành,
đạt được năm mươi, bị knockout ở vòng đấu loại!
Nữ tử thanh lệ tuyên án.
– Dựa vào cái gì! Ta còn chưa bị thua…
Thiếu niên đang đấu loại không cam lòng nói.
– Khảo hạch tuyển sinh chủ yếu nhìn tố chất tổng hợp của thí sinh, ngươi vô
luận là thế chất, lực lượng hay lực phản ứng, độ linh hoạt đều không thể bằng
người kia.
Nữ giám khảo thanh lệ nói không lưu tình chút nào.
Thiếu niên bị loại nhất thời á khẩu không trả lời được, thất thểu rời đi.
– Trận tiếp theo, Dương Tiểu Thiến với Từ Cương.
Một thanh âm của nam tử tuyên bố vang dội.
– Trời ạ, là Dương Tiểu Thiến, tiểu thư của Đại Dương gia.
Phía dưới có rất nhiều thiếu niên thì thào khe khẽ, thần sắc hưng phấn.
Rất nhanh, trong đám thí sinh có hai thân ảnh đi ra.
Trong đó thiếu nữ bị chú ý ước chừng gần hai mươi tuổi, khí chất điềm tĩnh,
mặc một cái quần dài vàng nhạt, lông mi như tranh vẽ, mắt tràn tràn lệ thủy,
hướng về phía đối thủ hơi gật đầu.
– Không xong, Từ Cương gặp phải tiểu thư của Đại Dương gia, sợ rằng không có
cơ hội rồi.
Người của Từ gia vô cùng lo lắng.
– Vì sao ca ca còn chưa quay về, Từ Cương là bạn tốt nhất của hắn a.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Từ Huệ Lan tràn ngập lo lắng.
Từ phụ đứng ở bên cạnh này không khỏi thở dài một hơi, sắc mặt có chú tiều
tụy. Từ khi Từ Huyền lên núi luyện tập vẫn chưa trở về, đã qua ba ngày rồi.
Hai ngày trước một nhà ba người đi tìm khắp Dương Mẫu thôn nhưng vẫn không
thấy hình bóng Từ Huyền.
– Dương tiểu thư, đắc tội rồi.
Từ Cương cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, súc tích lực lượng toàn thân
đánh ra một chiêu hùng hổ tới Dương Tiểu Thiến.
Đối mặt với mỹ nhân Dương Tiểu Thiến, nếu Từ Cương không đả khởi tinh thần,
nhất định sẽ thua thê thảm.
– Đa tạ!
Dương Tiểu Thiến mỉm cười, thân thể hơi cong lại, vươn bàn tay ra điểm một
cái.
Tất cả mọi người trên trường đều há to miệng, nhìn chăm chú vào đầu ngon tay
như ngọc kia giao tiếp với nắm đấm của đại nam nhân, không ít nam tử đều âm
thầm lo lắng trong lòng.
Thình thịch.
Trong chớp mắt quyền chỉ giao kích, Từ Cương chỉ cảm thấy một cỗ kình lực mềm
mại tinih xảo chạy vào trong cơ thể, cả người thoáng cái bị đánh bay ra xa ba
bốn mét rồi đập xuống đất tạo bụi mù mịt.
– … đa tạ.
Lúc này thanh âm của Dương Tiểu Thiến khó khăn hạ xuống.
Trước khi xuất thủ nàng đã biết thắng bại.
Chỉ một thoáng, toàn trường đều lặng ngắt như tờ, thiên phú và thực lực của
Dương Tiểu Thiến chấn động tất cả mọi người.
Nữ giám khảo mặc áo cà sa màu lục nhạt lộ vẻ kinh hỉ trong mắt, vội vàng nói:
– Người thắng Dương Tiểu Thiến, đạt chín mươi lăm, bởi vì thành tích quá mức
ưu tú cho nên trực tiếp trúng cử vào Trấn Học phủ.
Trực tiếp trúng cử vào Trấn Học phủ!
Toàn trường đều ồ lên!
– Thật quá giỏi, trực tiếp tiến nhập vào Trấn Học phủ, không hổ là thiên tài
của Dương Mẫu thôn ta.
Chúng thôn dân sợ hãi và ngưỡng mộ nhìn về phía cô gái xinh đẹp đi từ trên
diễn võ trường xuống.
Thắng quagn vinh như vậy nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Dương Tiểu
Thiến không có chút mừng rỡ, đôi mắt sáng trong trẻo pha chút lạnh lùng và cao
quý.
Toàn bộ quá trình tỷ thí lại tiếp tục như cũ.
Thường thường khi mới tiến hành tranh đấu trên đài, nữ giám khảo dùng ánh mắt
nhạy cảm phân ra thắng bại ngay lập tức, cũng chấm điểm luôn.
Dựa theo quy định, điểm thấp hơn sáu mươi, dù thắng hay bại cũng không thể tấn
cấp.
Chỉ trong ban ngày, đã có một nửa thí sinh tiến hành tỉ thí, một số bộ phận
thậm chí còn bỏ quyền.
Trong quá trình này, Dương Tiểu Thiến của Đại Dương gia, Trâu Hồng Vũ của Đại
Trâu gia đều bằng vào thực lực cường đại được Trấn Học phủ chiêu mộ thẳng.
Mãi đến khi mặt trời gần xuống núi.
– Trận tiếp theo, Từ Huyền và Từ Nguyên.
Thanh âm của nam tử vang dội.
– Đến phiên ca ca lên vũ đài rồi.
Trên mặt Từ Huệ Lan tràn đầu hồi hộp và lo lắng.
Thế nhưng nhìn khắp toàn bộ đai viện, nào thấy bóng của Từ Huyền?
Sắc mặt Từ phụ tái nhợt, hai tay nắm chặt, đầu khẽ rung lên.
– Ha ha! Rốt cục cũng đến lượt ta lên sân, không ngờ đối thủ lại chính là Từ
Huyền, đang muốn lĩnh giáo một chút công phu của hắn…
Một thiếu niên mặc áo cà sa, tuấn nhã bất phàm phiêu dật đi lên diễn võ
trường.