Từ phụ và hắn sóng vai đứng chung một chỗ, vừa mới chuẩn bị nói, thần sắc liền
ngưng trệ.
– Cao quá…
Từ phụ nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái.
Từ phụ vẫn nhớ rõ khi nhi tử hôn mê tại quáng địa, vóc dáng còn thấp hơn mình
nửa cái đầu.
Thế nhưng hiện giờ nhìn lại, dường như hắn đã vượt qua cả phụ thân.
Dù Từ Huyền đang trong thời kỳ phát dục nhưng như vậy cũng quá mức lớn nhanh
rồi!
Từ Huyền cũng ý thức được điều này, hắn nhanh chóng nghĩ tới Long Xà Cửu Biến.
Mỗi khi hoàn thành xong một động tác, toàn thân đổ mồ hôi sẽ sinh ra cỗ dòng
điện tê dại kia.
Hắn cảm nhận được điều này kích phát thân thể chính mình nhưng không ngờ lại
có kỳ hiệu như vậy.
Lúc này Từ Huyền mới ý thức được chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, trên người
chính mình đã xảy ra biến hóa long trời lở đấy như vậy/
Long Xà Cửu Biến khiêu chiến cực hạn của nhân thể, kích phát tiềm lực vượt qua
tưởng tượng của hắn.
Long Xà Cửu Biến, tên cũng như ý nghĩa, là quá trình xà hóa thành long.
Cửu biến tức là thông qua chín chữ để thân thể sản sinh ra chín lần lột xác.
Loại lột xác này không lộ vẻ bên ngoài nhưng vào lúc này Từ Huyền đối với biến
hóa mấy ngày nay đã không khỏi hít một ngụm khí lạnh vào trong lòng.
– Nguyên lại một một biến đều là một lần lột xác, ta mới tu luyện tam biến
thì đã biến hóa như vậy, giả như theo thời gian đột phá cửu trọng, không biết
sẽ sản sinh ra biến hóa như thế nào?
Từ Huyền bừng tỉnh hiểu ra, thần quang trong mắt lập lờ bất định.
Từ phụ đứng ở bên cạnh hắn phức tạp nhìn chằm chằm vào nhi tử:
– Ngươi trưởng thành quá nhanh, có điều biến hóa và bí mật trên người ngươi
đừng để lộ ra bên ngoài.
– Hài nhi đã hiểu.
Từ Huyền dung hợp ký ức hai đời, đối với đạo lý đối nhân xử thế vượt qua lứa
cùng tuổi.
– Nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai đi học đường trong thôn
báo danh.
Từ phụ lộ ra ánh mắt khao khát và quan ái.
– Phụ thân nhớ dùng Linh Huyết tán, sớm chữa tốt vết thương trên chân.
Từ Huyền gật đầu, đi về gian phòng của chính mình.
Nhìn theo bóng lưng nhi tử rời đi, Từ phụ cầm bình Linh Huyết tán giá trị xa
xỉ trên tay, thần quang trong mắt ảm đạm, thở dài một hơi:
– Đáng tiêc a. Nếu như sớm có linh dược vào hai năm trước…
…
Buổi tối, Từ Huyền cầm giấy bút viết ra một bộ pháp quyết luyện thể của kiếp
trước giao cho muội muội.
Bộ pháp quyết luyện thể này, mặc dù độ khó và chỗ huyền diệu không bằng Long
Xà Cửu Biến nhưng chung quy vẫn xuất thân từ tiên môn, rất thích hợp để tu
luyện, hơn nữa còn có tâm pháp thổ nạp tương xứng.
Phỏng chừng bộ pháp quyết này mà truyền ra bên ngoài, ít nhất có thể so với
trung cấp pháp quyết, giá trị vô cùng xa xỉ.
Nhưng mà Từ Huyền hiểu rõ lòng người hiểm ác, bộ bí quyết luyện thể này chỉ có
thể để người nhà tu luyện, không thể tiết lộ ra ngoài. Hắn căn dặn muội muội
liên tục.
Làm xong chuyện này, Từ Huyền không khỏi cảm thấy an ủi trong lòng, sau đó
tiếp tục tu luyện Thổ Nạp quyết tầng bốn.
Thổ Nạp quyết tầng bốn, độ khó so với trước đây lớn hơn rất nhiều. Nhưng một
khi tu luyện thành, trình độ sẽ đạt được cảnh giới quy tức, khí mạch dài lâu.
Cho dù Từ Huyền có cảm ngộ tu luyện của kiếp trước nhưng hắn tu luyện đến đêm
khuya cũng chỉ nắm giữ được một bô phận. Có chút tu luyện không phải cảm ngộ
và lý giải là có thể thuận buồm xuôi gió, nó yêu cầu rất lớn về tố chất thân
thể.
Phải tu luyện nhiều lần mới có thể đáp ứng được các yêu cầu của Thổ Nạp quyết.
Ở trong mộng, không thể ngờ lại tiến nhập vào Ký Ức Tinh Hải, Từ Huyền tu
luyện trong chốc lát tại phiến không gian này cảm thấy mệt mỏi rã rời, mơ màng
đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền lập tức rời giường, ăn xong điểm tâm, dưới ánh
mắt của đám người xung quanh đi thằng vào trong học đường của thôn để báo
danh.
Thôn học đường nằm ở chính giữa Dương Mẫu thôn.
Hành tẩu hết thời gian một chén trà nhỏ, Từ Huyền thấy được cái sân sơ sài của
thôn học đường, hai tầng lầu, một cái diễn võ trường.
Ở đây có lưu lại ký ức thời nhỏ của hắn.
Trong một thế giới tràn ngập các tu giả, từ các thành thị lớn đến các thôn
trấn dều thiết lập học đường, học phủ, sau đó chọn một ít mầm non có thiên phú
để bồi dưỡng.
Trước đây gia cảnh dư dả, Từ Huyền cũng đi tới thôn học đường, chỉ từ khi phụ
thân bị què, hắn mới phải dừng lại.
Đi vào diễn võ trường, thấy một giáo viên đang truyền thụ một ít tri thức cơ
bản cho các thiếu niên.
Từ Huyền không khỏi cảm khái trong lòng, từng ngóc ngách của thế giới này đều
có thiên vạn phàm sĩ nỗ lực phấn đấu, hy vọng có thể dùng sức lao động để
thoát khỏi sinh hoạt đau khổ.
Thế nhưng đối với các phàm sĩ ở dưới tầng chót Tu giới, nguyện vọng này vẫn
khó có thể thành.
Đi vào trong thôn học đường, lên lầu hai phát hiện rất nhiều thiếu niên báo
danh tại đây, trong đó còn có người nhà đi theo.
Người phụ trách lần báo danh này chính là chưởng sự Đổng lão của thôn học
đường. Lão mặc một bộ nho bào, vẻ mặt hòa ái.
Đổng lão không chỉ chấp chưởng thôn học đường mà đồng thời còn là thôn trưởng
tiền nhiệm, đức cao vọng trọng được người dân trong thôn tôn kính.
Từ Huyền thành thật xép hàng, ánh mắt đảo qua một vòng cuối cùng thấy được Từ
Tiểu Hổ vẫn hay đối đầu với chính mình.
Không chỉ Từ Tiểu Hổ tới mà bên cạnh hắn còn có một thân ảnh cao to lực lưỡng,
vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng khiến thôn dân xung quanh sợ hãi… chính là Từ
Đại Hổ!
Đầu tiên Từ Tiểu Hổ thấy Từ Huyền, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, vừa
hận vừa sợ.
Hiển nhiên hai lần bị Từ Huyền đánh ngã đã khiến Từ Tiểu Hổ sản sinh tâm ma
trong lòng.
Đặc biệt là mấy ngày trước, một cước kia quét ngang mọi người, đối với thiếu
niên ngày xưa bị chính mình uy hiếp sinh ra cảm giác vô lực.
– Ừm?
Từ Đại Hổ chú ý tới thần thái của nhi tử, khuôn mặt hung lãnh chuyển hướng
sang phía Từ Huyền.
Từ Huyền chợt máy động trong lòng, khi đối mặt với Từ Đại Hổ, trên người hắn
mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.
Khoảng chục ngày trước, tên hung ác đánh bay hắn ra trong nháy mắt lại đối mặt
lần nữa, một tia bóng ma và sợ hãi trong lòng Từ Huyền còn chưa kịp tan biến.
Một ngày đó, ở quáng địa, hai cha con đều bị Từ Đại Hổ này đánh.
Nghĩ đến Từ Đại Hổ thường xuyên khi nhục phụ thân của chính mình, Từ Huyền lộ
chút cừu hận trên khuôn mặt, ánh mắt hung hăng nhìn lại Từ Đại Hổ, không nhân
nhượng chút nào.
Sắc mặt Từ Đại Hổ phát lạnh, trong mắt chợt thoáng hiện thần quang hung lệ.
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý băng lãnh lan khắp toàn thân.
Sát… sát khí!
Hắn biến sắc, âm thầm vận chuyển Thổ Nạp quyết, vẻ mặt không hề sợ hãi nhìn
thẳng vào Từ Đại Hổ.
– Hừ, cho dù thực lực Từ Đại Hổ có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một luyện thể
phàm sĩ, lẽ nào hắn dám xuất thủ đối với ta ngay trong thôn.
Từ Huyền âm thầm cười nhạt trong lòng.
– Từ Tiểu Hổ, đến phiên ngươi rồi.
Thanh âm già nua của Đổng lão truyền đến.
– Vâng, Đổng lão.
Từ Tiểu Hổ đi tới bàn đăng ký, nộp lên mười Linh nguyên tệ.