Hắn tập trung tâm thần tìm một vài thứ hữu dụng đối với chính mình, hoặc là
hữu dụng đối với người thân.
Trải qua nửa giờ sàng lóc, rốt cục Từ Huyền cũng tìm được vài thứ.
Trong đó ví dụ như Luyện Trận sơ giai,tam thập lục trận nhập môn, các học thức
về phương thức luyện trận.
Mấy thứ này đều là Từ Huyền kiếp trước tùy tiện đọc được trong tiên môn.
Từ Huyền kiếp trước có khả năng đã từng gặp qua là không quên được, trong đầu
đủ các loại tin tức, không chỗ nào không chứa.
– Ừm, về phương diện học thức luyện trận có thể truyền cho muội muội, nàng có
thiên phú và cơ sở trên con đường này.
Từ Huyền nghĩ như vậy, muội muội Huệ Lan mấy ngày nay buông bỏ học luyện trận
ở trên trấn là vì hắn.
Trừ lần đó hắn còn tìm được trong trí nhớ của kiếp trước một vài pháp quyết
luyện thể của nhân sĩ trong tiên môn sử dụng.
Dù chỉ là pháp quyết luyện thể cơ sở nhưng xuất ra từ trong tiên môn, cao mình
hơn nhiều so với những pháp quyết luyện thể của phàm nhân.
Sau khi chỉnh lý qua loa các loại tin tức và ký ức, Từ Huyền lại phải đối mặt
với một vấn đề nan giải, làm sao đều truyền thụ những tin tức này cho thân
nhân?
Hắn đưa ra lời cầu giúp đối với tàn hồn.
– Rất đơn giản, chờ ngươi đạt được đệ tam cảnh giới Luyện Thần kỳ sẽ dễ dàng
khắc ra ngọc giản. Mà người học tập đạt được cấp bậc Luyện Khí tiên sĩ sẽ hiểu
được nội dung trong đó.
Tàn hồn kiếp trước nói.
– Luyện Thần kỳ?
Từ Huyền thiếu chút nữa phát điên.
Luyện Khí tiên sĩ còn xa xa chưa đạt được, đừng nói gì đến Luyện Thần tiên sư
cấp bậc cao hơn.
Huống hồ người học tập phải có cấp bậc Luyện Khí tiên sĩ mới có thể hiểu được
nội dung trong ngọc giản.
Cánh cửa lớn như vậy, cũng khó trách phàm sĩ tầng chót của Tu giới không thể
vượt qua mà đạt tới hàng ngũ tiên sĩ.
– Đương nhiên, còn có một phương pháp đơn giản hơn, ngươi viết ra những tin
tức này ra sách, nghiêm cấm phàm sĩ cũng có thể thử tu luyện. Nói không chừng
còn có thể bán được chút tiền.
Tàn hồn kiếp trước thảnh thơi nói.
– Cũng được, có chút pháp quyết cơ sở, chỉ có vài nghìn từ tâm pháp là quan
trọng. Mỗi ngày ta bỏ ra nửa giờ để sao chép một bộ phận cho bọn họ luyện tập
từ từ/
Từ Huyền biết cũng chỉ còn cách này.
Nhưng trong tin tức cao thâm không chỉ bao hàm các tâm pháp văn tự mà bao quát
rất nhiều hình nổi.
Ví dụ như Nhập môn tam thập lục trận kia, đủ các loại đường cong đường thẳng
phiền phức tối nghĩa rậm rạp, vẽ ở bên ngoài hư không cần phải có tư duy trừu
tượng rất mạnh, Từ Huyền nhìn thấy không khỏi ong cả đầu, đừng nói tới chuyện
viết tay cho bọn họ.
Có một vài học thức tinh túy không thể dùng giấy để truyền thừa được.
Ngày thứ hai, trời vừa mới sáng, Từ Huyền đã mang theo chậu Lam Tinh Duệ Liên
cùng thứ phẩm linh dịch chạy tới Bình Hoa trấn.
Từ khi luyện thành bí quyết chữ Phiêu xong, hắn đi trên đường vô cùng thích ý,
mỗi một bước so với người bình thường còn muốn nhanh hơn.
Trước ngọ, Từ Huyền đã đi tới Bình Hoa trấn, so với lần trước nhanh hơn rát
nhiều.
Hắn không dừng lại chút nào, đi thẳng tới Trương gia Linh tài phô.
Lúc này hắn chủ động tìm tên Linh tài sư trước kia, đẩy Lam Tinh Duệ Liên
trong tay tới.
Nhìn thấy Từ Huyền, Linh tài sư trung niên hơi lộ vẻ kinh hỉ, hai tay nhẹ
nhàng đặt lên phía trên Lam Tinh Duệ Liên, không tiếp xúc chút nào.
Linh tài sư sở hữu năng lực cảm khí, cảm khí tức là cảm ứng đối với thiên địa
linh khí.
Muốn phân biệt giá trị và độ thật giả của linh tài, ngoại trừ kinh nghiệm cùng
học thwucs ra, Linh tài sư phải có độ mẫn cảm cường đại đối với linh khí.
Sau một lúc lâu, Linh tài sư trung niên hít sâu một hơi, chậm rãi thu hồi ta
lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Từ Huyền:
– Nhị phẩm linh tài!
– Nhị phẩm linh tài?
– Thật sự là nhị phẩm linh tài? Có người nói chi có các tiên sư đẳng cấp cao
mới nắm giữ trong tay được, tiên sĩ bình thường khó có thể sở hữu.
Các Linh tài sư và học đồ khác của cửa hàng đều oanh động.
Thấy phản ứng của đám học đồ và Linh tài sư, Từ Huyền đột nhiên ý thức được
dường như chính mình đã đánh giá thấp giá trị của nhị phẩm linh tài.
Trương gia Linh tài phô to như vậy nhưng khi nhị phẩm linh tài xuất hiện vẫn
tạo nên một trận oanh động nhỏ.
Bởi vậy có thể thấy được mặc dù Linh tài phô số một số hai của Bình Hoa trấn
thì nhị phẩm linh tài cũng vô cùng hiếm thấy.
– Bông hoa cổ quái này rốt cuộc là giống gì?
Chúng Linh tài sư lộ vài tia nghi hoặc trong ánh mắt, nhất thời không nghĩ ra.
Trong đó hai người Linh tài sư bắt đầu lật điển tịch ra xem.
– Lam Tinh Duệ Liên, nhị phẩm linh tài, sinh ở trên tuyệt địa vách núi, ngày
đêm giao thoa thụ âm dương nhị khí, có khả năng bồi nguyên, điều hòa âm dương,
là phụ liệu để luyện chế các loại linh đan chữa thương, cũng là một trong các
loại phụ liệu luyện chế Tiểu Âm Dương đan…
Còn không chờ bọn hắn tìm ra két quả, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng
đã đọc ra lai lịch của linh tài, nói thao thao bất tuyệt.
Chỉ một thoáng, đám Linh tài sư và học đồ đều trừng mắt lên nhìn.
– Thì ra là Lam Tinh Duệ Liên, tra được rồi! Ở chỗ này… không khác gì lời hắn
nói cả.
Một Linh tài sư lão niên kích động cầm điển tịch nối.
Sau một trận oanh động xông xao, chúng Linh tài sư nhìn về phía Từ Huyền,
trong ánh mắt thêm vài phần tôn trọng và ngạc nhiên.
– Không biết quý tiệm định dùng giá gì để thu mua loại nhị phẩm linh tài hiếm
thấy này.
Từ Huyền chắp tay sau lưng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đám người này.
Nếu đổi lại là một luyện thể phàm sĩ bình thường, có linh tài giá trị lớn như
vậy, lại đối mặt với rất nhiều Linh tài sư cao cao tại thượng, rất có thể sẽ
kính sợ, thậm chí còn không nói được gì.
Nhưng dáng vẻ lững thững của Từ Huyền cùng với lời nói lúc trước của hắn khiến
chúng Linh tài sư đều bị chấn động.
Rốt cuộc có giá bao nhiêu?
Những Linh tài sư thấp giọng nghị luận.
Thính lực Từ Huyền cực tốt, có thể mơ hồ nghe được bọn họ thảo luận.
Sau một lát, tên Linh tài sư trung niên mà Từ Huyền quen thuộc đứng dậy, cẩn
thận nói:
– Chúng ta đã tra qua, Lam Tinh Duệ Liên thuộc về linh tài đê giai nhị phẩm,
tương đối hiếm thấy, giá trí ít nhất gấp mười lần linh tài nhất phẩm. Chỉ có
điều gốc Lam Tinh Duệ Liên này đã bị đánh mất một phần linh khí, phân lượng
không nhiều lắm. Cái già chúng ta đưa ra là… năm nghìn năm trăm Linh nguyên
tệ.
Năm nghìn năm trăm Linh nguyên tệ!
Từ Huyền chợt động trong lòng, dù đã sớm dự định nhưng giá cả của Lam Tinh Duệ
Liên cũng khiến cho hắn kinh hỉ.
– Ừm… năm nghìn năm trăm Linh nguyên tệ?
Từ Huyền xoa cằm, giả vờ trầm tư.
Thấy vậy, Linh tài sư trung niên có chút thấp thỏm.
– Giá cả có chút thấp, sáu ngàn Linh nguyên tệ thế nào?
Ánh mắt Từ Huyền đảo qua đám Linh tài sư này.
Sáu nghìn?
Mấy Linh tài sư nhìn nhau, cơ hồ đều nhíu mày.
– Sáu nghìn hơi cao, không bằng chiết khấu thấp đi một chút lấy trung số, năm
nghìn tám trăm. Tiểu huynh đệ thấy thế nào?
Linh tài sư trung niên tha thiết nói.