Tiên Hà Phong Bạo – Chương 22: Nhất cước hoành tảo – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 22: Nhất cước hoành tảo

Từ Huyền hít sâu một hơi, vận chuyển lực dồn vào quả đấm, thân thể như cánh
chim nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh vách núi.

Trong lòng hắn vẫn như cũ suy nghĩ theo hình tượng cánh chim, lăng không mà
bay, nếu như có thể phát huy bí kíp chữ Phiêu tới đỉnh phong, có thể lướt đi
trong thời gian ngnaw,s thậm chí còn bay lượn tự do như chim.

Chỉ là kết hợp ký ức của kiếp trước, hắn biết nếu như chỉ bằng vào lực lượng
thân thể chính mình phi hành sẽ không làm được. Mặc dù tiên sĩ tiên tư muốn
phi hành cũng phải mượn ngoại lực để thi triển thần thông.

Từ Huyền ngồi ngay ngắn xếp bằng trên vách núi, một mặt khôi phục thể lực, một
mặt thể ngộ áo nghĩa của bí quyết chữ Phiêu.

Bí quyết đệ tam biến chữ Phiêu còn ẩn chứa nhiều huyền diệu, như vậy cửu biến
ở phía sau, đặc biệt là ba biến cuối cùng sẽ sở hữu uy năng như thế nào.

Hắn có nghi ngờ rất lớn, khi Long Xà Cửu Biến đạt đại viên mãn xong, có thể
lên tới luyện thể thập trọng trong truyền thuyết kia không?

Từ Huyền không khỏi chờ mong thật sâu trong lòng.

Long Xà Cửu Biến, ta nhất định phải học được! Luyện thể thập trọng? Ta nhất
định phải nghiệm chứng một chút!

Đây là lần đầu tiên Từ Huyền nảy sinh lòng quyết tâm cường liệt bậc này, cũng
chỉ vì đơn thuần muốn hoàn thành mộng tưởng thật tốt.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Từ Huyền lại giống như phi yến xuyên qua rừng rậm.

Hắn cảm giác được rõ ràng lấy tốc độ hành tẩu hiện giờ, lên xuống núi phải
nhanh hơn trước gấp đôi gấp ba. Một ít hiểm địa trên đường đia nếu dựa theo
trước phải mất nửa ngày, còn hiện giừ hắn chỉ nhảy là qua.

Loại cảm giác thích ý này khiến tâm linh hắn vui sướng vô cùng, Từ Huyền không
nghĩ rằng tu hành có thể nhanh như vậy, So với hồi xưa phải tiết kiệm được hơn
phân nửa thời gian.

Đi vào Dương Mẫu thôn, hướng tới Đại Từ gia.

– Là tiểu Huyền tử.

– Thấy rồi, hắn tới.

Trên đường đi, Từ Huyền mơ hồ nghe được rất nhiều thanh âm nho nhỏ.

Mấy tiểu tử mao đầu trong thôn để ý tới chính mình, châu đầu ghé tai, thần sắc
dị thường, sau đó nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

Từ Huyền nhíu mày, cảm giác có chút không thích hợp.

Quả nhiên, hắn vừa mới đi tới Đại Từ gia, phía trước là một thiếu niên mặt
ngựa cường tráng mang theo bốn năm thanh niên thôn hùng hổ chặn đường Từ Huyền
lại.

– Từ Tiểu Hổ?

Từ Huyền liếc mắt qua nhìn về phía Từ Tiểu Hổ dẫn đầu đám người.

Năm sáu người này đều là hạng người hung ác độc địa thiện đấu trong thôn, trên
cơ bản đều có tu vi luyện thể nhị trọng.

– Hừ… ở trong thôn này, dám đắc tội ta, ngươi nên nghĩ tới ngày hôm nay.

Từ Tiểu Hổ diện mục dữ tợn hung hãn, thân ảnh cao to chậm rãi tới gần Từ
Huyền, bốn năm người còn lại cũng đi về phía hắn:

– Đừng để hắn chạy.

Hắn kinh ngạc phát hiện, nguyên bản thân thể gầy gò nhỏ yếu của Từ Huyền lúc
này tựa hồ không thấp như cũ nữa.

Từ Tiểu Hổ rõ ràng nhớ kỹ, mầy ngày trước tiểu tử này còn kém chính mình một
cái đầu.

Dù cho đến giai đoạn mười lăm mười sáu tuổi phát dục nhưng cao nhanh như vậy…
cũng không khỏi quá giả tạo!

Từ Huyền không úy kỵ chút nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Từ Tiểu Hổ,
đột nhiên phát hiện đối phương không còn to lớn như trước nữa.

– Kéo bè đánh nhau?

Từ Huyền nhíu mày, vô ý thức cẩn thận bảo vệ Lam Tinh Duệ Liên, phải biết rằng
nợ nần trong nhà hắn còn chưa trả hết, hiện giờ kỳ hạn chỉ còn có năm sáu ngày
nữa.

– Hừ! Đối phó tiểu tử như ngươi, một mình ta là đủ.

Từ Tiểu Hổ thoáng hiện thần sắc âm ngoan trong mắt, mạnh mẽ đánh ra một quyền.
Hắn để những người này cùng nhau tiến đến một là trợ uy, hai là phòng ngừa Từ
Huyền chạy trốn.

Đối mặt với thế quyền tới hung mãnh kia, Từ Huyền khẽ biến đổi sắc mặt.

Từ thời khắc kia, Từ Huyền đã vận chuyển bí quyết thổ nạp tử lâu, cảm thụ được
Từ Tiểu Hổ phát quyền, trong cơ thể liền bộc phát ra khí huyết và lực lường
viễn siêu bình thường.

Hiển nhiên đây không phải lực lượng mà luyện thể nhị trọng có thể sở hữu!

– Thình thịch!

Từ Huyền đẩy ra một chưởng, nhẹ nhàng tiếp được một quyền của Từ Tiểu Hổ.

Tại lúc quyền chưởng giao nhau, sắc mặt Từ Tiểu Hổ thoáng chốc biến đổi.

Bừng bừng bừng bừng…

Ngay sau đó hắn bị một miên lực dẻo dai đẩy lùi vài bước, lảo đảo suýt nữa
ngã.

Cái gì vậy!

Đám cẩu bẳng hữu xung quanh tới trợ oai không khỏi mở to mắt, nghẹn họng nhìn
trân trối.

Ngay cả Từ Nguyên công tử đứng trên lầu của Đại Từ gia phía xa cũng kinh hô
một tiếng:

– Sao có thể được!

– Hai ngày trước Từ Tiểu Hổ tiến vào luyện thể tam trộng, vì sao lực đạo lại
không bằng tiểu tử này chứ?

Võ sư Tống Hằng cũng mở to mắt, sắc mặt vô cùng đặc sắc.

Nguyên bản dưới tình thế bắt buộc lại bị đối phương dễ dàng đẩy lui một quyền,
Từ Tiểu Hổ khiếp sợ tới thất thần:

– Sao có khả năng, lẽ nào tiểu tử này cũng tấn chức luyện thể tam trọng?

Đều là mới vào luyện thể tam trọng, nhưng thực lực của hai người lại chênh
lệch vô cùng rõ ràng.

Từ Huyền cẩn thận từng li từng tí một bảo hộ Lam Tinh Duệ Liên lên, một tay
đưa lên phía trước.

Nói thật, hắn không có tâm tư đánh nhau cùng đám người này.

Một quyền vừa rồi Từ Huyền cũng có chút thận trọng, chỉ đánh ra bảy thành thực
lực.

Nếu như hắn toàn lực vận chuyển Thổ Nạp quyết, một quyền vừa rồi cũng sẽ không
chỉ đơn giản đẩy lùi Từ Tiểu Hổ như vậy.

– Mọi người cùng xông lên!

Đám người vây quanh bốn phía nguyên bản cũng chỉ vì phòng ngừa Từ Huyền chạy
trốn, lúc này lại cùng xông lên.

Từ Tiểu Hổ cũng cắn răng mọt cái, lại lại lần nữa vọt lên.

Thoáng cái bị năm sáu người vây công, thần sắc Từ Huyền chợt trở nên ngưng
trọng.

Tục ngữ nói, song quyền nan địch tứ thủ, huống chi là bị nhiều người vây công
như vậy.

Trong trường hợp đó, Từ Huyền cũng không lo lắng an nguy cho mình mà chỉ lo
cho Tăng Linh dược tề giá trị xa xỉ trong tay. Nếu như trước khi tu luyện bí
quyết chữ Phiêu, Từ Huyền đối mặt với tình huống này có thể không có cách.

Lúc này chỉ thấy miệng hắn hiện lên một tia trào phúng.

Từ thời khắc Từ Tiểu Hổ cùng với mọi người xông lên, thân thể Từ Huyền giống
như lông chim bay vọt lên hơn hai thước.

Thoáng cái nhảy lên đỉnh đầu những người này, mọi người đều thất sắc kêu lên.

– Bí quyết luyện thể thật hay, lẽ nào người truyền công pháp cho hắn là một
gã võ tu?

Võ sư tho đứng trên lầu của Đại Từ gia không khỏi chấn động tâm thần. Võ tu
đồng dạng là tiên sĩ, khác với tiên tu là dùng võ để nhập đạo.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!

Còn không không chờ Từ Nguyên và Tống Hằng nói chuyện với nhau, Từ Huyền đã đá
bay mọt cước hung hăng về phía Từ Tiểu Hổ.

Từ Tiểu Hổ súc tích một kích toàn lực đánh lên một cước này, chỉ cmar thấy bàn
tay như đập lên tảng đá nghìn cân.

A… ùm!

Chỉ nghe thấy Từ Tiểu Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay chấn động lòng
bàn tay sưng vù, konog đứng dậy nổi, cả người bị một cước này đá cho nằm sấp.

Vẫn như lần trước, Từ Tiểu Hổ bị một cước đánh ngã.

Lực đạo quá mạnh mẽ, nếu như hắn không có thân thể cường tráng, rất có thể
cánh tay sẽ bị gẫy!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.