Tiên Hà Phong Bạo – Chương 18: Tiên sĩ tu tiên (2) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 18: Tiên sĩ tu tiên (2)

Cho dù là Đại Dương gia, Đại Từ gia đến Linh tài phô lớn như vậy cũng phải suy
nghĩ một chút.

– Hì hì, nhất định là ngươi tùy tiện dạo chơi.

Tiểu Hồng tự trả lời bản thân.

Từ Huyền mỉm cười, không giải thích gì thêm, trong lòng chỉ suy nghĩ không
biết Dương Tiểu Thiến đến Linh tài phô có chuyện gì.

Thấy Từ Huyền không phủ nhận, Dương Tiểu Thiến cũng khôi phục sắc mặt bình
thường, thầm nghĩ:

– Thì ra là như vậy.

Các nàng đều nhận định Từ Huyền chỉ vô ý đến đây dạo chơi.

– Tiểu huynh đệ, chờ một chút.

Vị Linh tài sư trung niên kia vội vàng đi tới.

– Còn có chuyện gì?

Từ Huyền quay đầu nhìn về phía hắn.

– Vị tiểu huynh đệ này a, chuyện vừa rồi còn mong rộng lượng…

Linh tài sư trung niên hơi nịnh nọt kéo Từ Huyền sang một góc.

Đầu tiên Từ Huyền ngẩn ra, đột nhiên cảm giác tay mình có thêm một túi tiền,
có khoảng chừng mười một Linh nguyên tệ, trong lòng lập tức bừng tỉnh.

Thì ra Trương gia Linh tài phô ở Bình Hoa trấn có quyền uy rất lớn, lịch sử ba
trăm năm, danh dự đều khiến kẻ khác phải tín phục.

Linh tài sư kia nhìn cách kiến giải và ăn nói của Từ Huyền, rõ ràng lai lịch
không hề đơn giản. Nếu như để hắn thông báo chuyện kia ra ngoài, cho dù không
tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Trương gia Linh tài phô nhưng vị Linh tài
sư này rất có thể bị nghiêm phạt, thậm chí còn bị khai trừ.

Tình hình trước mắt khiến Dương Tiểu Thiến không khỏi nhìn lại thân ảnh cao to
kia, trong ánh mắt lộ vẻ kinh dị nhìn về phía Từ Huyền.

Lấy thân phận tiểu thư Đại Dương gia, tự nhiên nàng biết lai lịch của cửa hàng
này.

Bất kỳ một vị Linh tài sư nào có thân phận địa vị vượt qua phàm sĩ rất nhiều,
cho dù nội tình của Đại Dương gia cũng đều mang lòng sùng kính với những nhân
vật như vậy.

Mà lúc này, Linh tài sư luôn cao cao tại thượng trong mắt nàng lại có lòng
nịnh bợ đối với tiểu tử Từ gia kia.

Từ Huyền đưa lưng về phía hai thiếu nữ, thu hồi túi tiền lại cười nói:

– Danh dự của Trương gia Linh tài phô, cho dù là sư tôn ta cũng vô cùng sùng
bái.

Nghe vậy, Linh tài sư trung niên kia mới thở ra một, ánh mắt dõi theo Từ Huyền
rời khỏi.

– Tiểu Huyền tử, ngươi nhận thức với vị Linh tài sư kia?

Vừa mới đi tới, nha hoàn tiểu Hồng đã kinh ngạc hỏi không ngớt.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Dương Tiểu Thiến lộ vẻ hiếu kỳ, nàng chỉ âm thầm
quan sát tiểu tử trước mặt.

Lấy sự thông minh của nàng sao không nhìn ra cách đối đãi của Từ Huyền đối với
chính mình xưa và nay không đồng nhất.

Trên thực tế, câu hỏi của nha hoàn có hơn nửa do nàng mớm lời.

Nhưng thân là tiểu thư của một đại gia tộc, Dương Tiểu Thiến luôn phải bảo trì
thân phận của chính mình ứng với vẻ rụt rè, nhất là với những người cùng tuổi
có thân phận thấp hơn.

– Chỉ gặp mặt một lần.

Từ Huyền đạm nhiên nói, ánh mắt thản nhiên nhìn về mỹ nhân cao quý trong lòng
hồi xưa, thiếu nữ mà hắn không dám thân cận.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng thái độ thưởng thức mà quan sát nàng, bình thường
chỉ dám len lén liếc mắt nhìn.

Nhưng vào lúc này, Từ Huyền cũng phải thầm than trong lòng, Dương Tiểu Thiến
có một khuôn mặt xinh đẹp cùng với khí chất nhìn rất hòa hợp nhau.

Chỉ hững hờ nói một câu, Từ Huyền và hai nữ tử liền tách ra.

Nha hoàn tiểu Hồng dại ra, nàng không thể tin được thiếu niên thần thái tự
nhiên hôm nay lại là nam hài xấu hổ tự ti trước kia.

Con ngươi của Dương Tiểu Thiến cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, cử chỉ thần
thái lần đầu tiên bị mất tự nhiên.

Vừa lúc Từ Huyền và hai nữ tử thoáng gặp nhau rời khỏi Linh tài phô, chợt bên
ngoài truyền đến một trận oanh động.

– Mau nhìn, tiên sĩ tới…

– Trời ạ, dĩ nhiên là tiên tu!

Người đi đầy đường kinh hãi nhìn về phía không trung.

Từ Huyền ngẩng đầu nhìn, toàn thân chấn động.

Chỉ thấy trên cao trăm mét của Bình Hoa trấn, dĩ nhiên có môt con thuyền buồm
màu trắng bay trên trời, ánh sáng huy hoàng chiếu rọi khắp nơi.

Toàn bộ con thuyền trắng dài chừng hai mươi thước, hai bên là cánh phất phơ
tản mác ra một tầng hơi nước lất lất lưu quang phản chiếu, bị một cỗ luyện
trận cường đại nâng ở trên cao.

Lúc này, từ trên bạch vũ thuyền có một đôi nam nữ như thần tiên đạo lữ từ trên
không phiêu hốt chậm rãi hạ xuống.

Trong đó có một gã thiếu niên tuấn nhã, nhìn qua so với Từ Huyền hơn khoảng
hai tuổi, mặc áo cà sa thượng đẳng, phong độ ngất trời, đạp trên một bảo kiếm
lam quang mê ly dài chừng hai thước, lúc bay xuống tỏa ra một vùng ánh sáng
như mộng ảo.

Nữ tử bên cạnh xinh xắn dịu dàng, nụ cười thanh lệ thoát tục, mặc một bộ váy
áo lam sắc, tung bay giẫm trên một dài lụa dài chừng hai thước, nhẹ nhàng hạ
xuống, xung quanh cũng tản ra một tầng quang mang mông lung.

– Tiên… tiên tu!

Tất cả mọi người xung quanh đều khiếp sợ phun ra hai chữ, trong ánh mắt toát
lên vẻ yêu thích và ngưỡng mộ.

Đạt được ngự vật phù không, đây cũng không phải tiên sĩ bình thường.

– Thật không ngờ Bình Hoa trấn có thể có tiên tu cấp bậc này phủ xuống. Có
thể ngự vật phù không, ít nhất hai tiên sĩ này đã bước vào tứ trọng…

Trong đôi mắt của Dương Tiểu Thiến tỏa ra ao ước và kính nễ vô hạn.

Con đường của Bình Hoa trấn nhanh chóng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng khe khẽ
rất nhỏ.

Đột nhiên Từ Huyền phát hiện một nam một nữ giống như thần tiên kia đang đi về
phía Trương gia Linh tài phô.

– Không nghĩ tới thiếu chủ tự mình tới đây tuần tra, ta không kịp nghênh tiếp
long trọng rồi.

Một lão giả mặc áo cà sa đi từ trong Trương gia Linh tài phô ra, mang theo một
quản sự và chúng Linh tài sư nghênh tiếp.

Lấy lão giả áo cà sa dẫn đầu, đám nhân sĩ cao tầng của Bình Hoa trấn cũng tỏ
vẻ kinh sợ.

– Cung nghênh thiếu chủ và tiểu thư.

Cả đám người cung nghênh đưa một nam một nữ tiến vào Linh tài phô.

– Có người nói sản nghiệp Trương gia Linh tài phô này thuộc về Trương gia của
Hoảng Long thành, người tới nhất định là thiếu chủ Trương gia.

– Nghe đồn Trương gia thiếu chủ tên là Trương Phong, là kỳ tài tu luyện của
Hoàng Long thành, hôm nay thấy quả nhiên không giống người thường…

– Trương gia tiểu thư kia cũng như vậy, giống như tiên tử thánh khiết xuất
trần.

Trên con đường không ít người thấp giọng nghị luận, trong mắt lộ vẻ kính nể.

– Chỉ là một lần tuần tra đơn giản, hà tất phải chuyện bé xé ra to.

Trương thiếu chủ kia ánh khí bức người, đạm nhiên cười được chúng nhân cung
nghênh đi vào trong nội đường.

Dương Tiểu Thiến nhìn theo bóng lưng Trương thiếu chủ biến mất, trong con
ngươi cũng tỏ vẻ thất thần.

Từ Huyền vô cùng chấn động rời khỏi Trương gia Linh tài phô.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.