Bất ngờ là, phương pháp chân hỏa tôi luyện này, so với trước đây, hiệu quả
thậm chí có phần tăng lên! Cho dù chân hỏa luyện hóa từ linh tài thuộc tính
khác, đối với thúc tiến tu vi thể chất Từ Huyền tương đối bình thường, nhưng
sau khi được uẩn dưỡng sức sống thân thể đại tăng, lại sử dụng viêm chính chân
hỏa tôi luyện, hiệu quả ngược lại càng tốt.
Đại khái sau một tháng thời gian, nhục thân Từ Huyền càng phát cường hoành,
cách “đồng đúc chi thể” trong giai đoạn đúc thể, cũng không còn xa nữa.
Nhưng lúc này viêm tính linh tài trong tay Từ Huyền, đã tiêu hao hết.
Suy nghĩ một chút, hắn đã nghĩ ra đối sách:
– Đúng rồi, trên Phong Vũ Môn có nhiều đệ tử như vậy, số lượng hỏa tính linh
tài có lẽ không ít, linh thạch và nguyên liệu trong tay mình, đủ để đổi lấy
một ít của họ.
Thế là, Từ Huyền bắt đầu chạy vào trong môn, tìm rất nhiều nội môn đệ tử, chân
truyền đệ tử, thậm chí một số luyện khí kì trưởng bối giao dịch viêm tính linh
tài.
Có tiền dễ giải quyết công việc, chỉ mất mấy ngày, Từ Huyền đã gom được một
đống viêm hỏa tính linh tài, trong lòng đại hỉ, lại bắt đầu dùng chân hỏa tôi
thể.
Cuối cùng, sau khoảng tháng thời gian, Từ Huyền như ý nguyện, bước vào giai
đoạn đúc thể, luyện thành một thân “đồng đúc chi thể”.
Đồng đúc chi thể vừa thành, bì nhục cốt toàn thân, cứng rắn như đồng đúc, hơn
nữa lực lớn vô cùng.
Da dẻ Từ Huyền nhìn vẫn trắng trẻo như vậy, nhưng chỉ cần đồng lực, bề mặt cơ
thể sẽ lưu chuyển màu sắc như cổ đồng, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Đồng đúc chi thể lợi hại cỡ nào, Từ Huyền không thể đánh giá, bởi vì đến kiếp
trước, hắn cũng không bước vào giai đoạn “đúc thể”. Nhưng hắn tin, lúc này
không cần sử dụng nguyên lực, vẫn có thể đấu lại luyện khí tứ ngũ trọng tiên
sĩ.
Đồng thời, trải qua những ngày tôi luyện cường hóa, nguyên lực Từ Huyền, cũng
trực bức luyện khí ngũ trọng, tốc độ tu luyện này, có thể gọi là kinh nhân.
Lúc Từ Huyền không sử dụng nguyên lực, tất cả sức lực đều ẩn tàng phân bố
trong mỗi tấc huyết nhục cơ thể, tu giả thông thường rất khó xác định đâu là
tu vi chân chính.
– Đồng đúc chi thể sơ thành, thực lực lúc này của mình, lập tức sinh tồn
trong tiên môn, hoàn toàn không gặp trở ngại, chỉ là…
Ánh mắt Từ Huyền đột nhiên lóe lên, nghĩ đến một nguyện vọng từng khó có thể
hoàn thành.
Đó chính là vết thương trên chân phụ thân!
Chân phụ thân, bị chân lực võ tu đả thương, đã hơn ba năm thời gian, linh
huyết tán bình thường, hoàn toàn không thể trị khỏi.
Hôm đó nghe phụ thân thổ lộ, cần một loại “tam linh lộ huyết” cực kì hiếm thấy
trong tu giới, mới có thể trị khỏi vết thương trên chân người.
Bây giờ, thực lực đại tăng, vốn liếng hùng hậu, đây là chuyện Từ Huyền muốn
thực hiện nhất.
Mắt thấy lần xuất sơn tới sắp đến, Từ Huyền tranh thủ thời gian, đến tông phái
nội môn Tàng Thư Các, tìm đọc các loại thiên địa linh tài.
Tam linh lộc huyết, trong kí ức kiếp trước, chỉ được nhắc qua, chứ không ghi
chép rõ ràng.
Rất nhanh trong Tàng Thư Các, Từ Huyền tìm thấy tin tức tam linh lộc huyết,
sau khi xem xong, chân mày hơi nhíu lại.
Tam linh lộc huyết, đến từ một loại yêu thú gọi là “tam linh lộc” hiếm thấy,
đẳng cấp loài hươu này, đạt đến tam cấp đáng sợ.
Có thể khái niệm tam cấp yêu thú không quá xác thực, nhưng chiến đấu lực, có
thể so với ngưng đan kì trong truyền thuyết!
Thông thường trong tu giới, tam linh lộc huyết, được lấy từ linh lộc trưởng
thành, cho dù là tam linh lộc chưa trưởng thành, cũng sở hữu luyện thần kì
tiên sư thực lực vô địch.
– Tam linh lộc huyết,… xem ra, mình phải đi “Hoàng Long Thành” một chuyến.
Từ Huyền lẩm bẩm một mình, trên mặt có một loại thần sắc kì lạ.
Hắn có thể nhận ra, ở Bình Hoa Trấn giao dịch nguyên liệu linh huyết có thể
đạt đến đẳng cấp cao như vậy. Cho dù là Hoàng Long Thành, cũng không đảm bảo
nhất định có tam linh lộc huyết, còn phải xem vận khí thế nào.
Đi ra khỏi Tàng Thư Các, Từ Huyền quyết định sẽ đi một chuyến “Hoàng Long
Thành”. Đường xá xa xôi tuyệt đối không phải chuyện dễ, trước khi đi, mình
phải chuẩn bị một phen.
– Nghe nói Kiếm Tông Nhiếp Hàn, lên núi khiêu chiến, có chuyện vui để xem
rồi.
– Khiêu chiến? Nhiếp Hàn đó là kì tài khó gặp của Kiếm Tông…Lần này chúng
ta lại được mở rộng tầm mắt rồi.
Mấy nội môn đệ tử gần đó, nhao nhao đi ra phía ngoài sơn môn.
Nhiếp Hàn? Khiêu chiến?
Từ Huyền hơi lộ dị sắc vừa đi đến sườn núi, trước mặt đã xuất hiện một hình
bóng xinh đẹp, bộ dạng vội vã.
– Ồ, Dương sư muội, trùng hợp quá?
Từ Huyền nhìn thấy trong mắt Dương Tiểu Thiến có vài phần lo lắng.
– Từ sư huynh, Nhiếp Hàn lên núi khiêu chiến Lạc sư huynh, chúng ta mau đi
trợ trận.
Dương Tiểu Thiến thần sắc lo lắng.
– Trợ trận? Ha ha, vậy chúng ta phải đi xem sao.
Từ Huyền vẻ mặt khoan thai rảo nhanh bước chân đi theo Dương Tiểu Thiến, đi về
phía cửa sơn môn.
Quả nhiên, vừa đến cửa sơn môn, đã nghe thấy tiếng đánh nhau, rất nhanh nhìn
thấy có hai người đang chiến đấu.
Hai người đang đối quyết, chính là Lạc Phong và Nhiếp Hàn, địa điểm là “Vọng
Tiên Đài” nơi Từ Huyền lần đầu tiên nhập tiên môn. Lúc đó, nơi này từng là cửa
ải thứ nhất khảo cứu ngộ tính.
Lúc Từ Huyền và Dương Tiểu Thiến đến, trận đấu đã cực kì gay cấn.
Trên người Nhiếp Hàn tán phát kiếp ý cường hoành, pháp kiếm trong tay chém ra
những đường kiếm hà chói mắt, công thế trước sau như một lăng lệ quả quyế thậm
chí ngẫu nhiễn, pháp kiếm rời khỏi tay, kiếm khí tung hoành, cách không khống
chế công kích, kiếm quyết Nhiếp Hàn lúc này cường thế bá đạo, với vô vàn biến
số.
– Nhiếp Hàn đã tấn thăng luyện khí ngũ trọng…
Từ Huyền đã có thể dự liệu chiến cục.
Lạc Phong bên kia, bị kiếm mang lăng lệ kinh hồn áp bách đến liên tục thối
lui, phong hỏa phiến trong tay bắn ra quang ba thanh viêm, có thể nói là khí
thế kinh nhân, uy năng bất tục, nhưng trước mặt Nhiếp Hàn, vẫn như tờ giấy
mỏng.
Bất luận tiên pháp và thần thông Lạc Phong, thiên biến vạn hóa, rực rỡ tươi
đẹp thế nào, Nhiếp Hàn chỉ cần một kiếm đơn giản, cường đại, sắc bén, bá đạo,
bất luận là phong là hỏa, là thủy là thổ, đều dễ như trở bàn tay, một kiếm phá
vỡ.
Từ Huyền không khỏi cảm khái, tinh anh trong kiếm tu, là đáng sợ nhất, bất
luận thần thông tiên pháp biến hóa thể nào, dưới công kích mạnh nhất đơn giản
nhất đó, đều trở nên ảm đạm.
Luận tu vi, Lạc Phong ở luyện khí ngũ trọng đỉnh phong, chiếm hữu ưu thế,
nhưng khi chiến đấu chân chính, cũng đã lộ bại thế.
– Thua.
Từ Huyền chỉ nhìn sơ qua mấy cái, liên tục lắc đầu.
– Lạc sư huynh một chút cơ hội cũng không có?
Dương Tiểu Thiến ngoài lo lắng, trong mắt còn lộ ra một chút thất vọng.
– Hi vọng mong manh.
Từ Huyền thậm chí phát hiện Nhiếp Hàn vẫn còn dư lực, hiếu kì nói:
– Muội hi vọng Lạc sư huynh thắng như vậy, thắng thua quan trọng vậy sao?
Không lẽ còn quan trọng hơn tính mạng huynh ấy?
– Muội…
Dương Tiểu Thiến ấp úng, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia mơ màng, trong suy
nghĩ của nàng, thân là người đàn ông bảo vệ mình, Lạc Phong phải biểu hiện
xuất sắc hơn.
Từ Huyền rất nhanh nhìn ra tâm thái nàng.
– Tiểu Huyền Tử, có chuyện này ta muốn hỏi huynh…