– Vật này có tác dụng gì, nếu chỉ là luyện đan, vậy thì thật đáng tiếc.
Từ Huyền vuốt nhẹ tiểu đỉnh lô, phát hiện có chút khác biệt lò luyện đan bình
thường, phía trước, có một cái miệng rộng nhỏ, không nhìn cẩn thận, rất khó để
ý thấy.
– Hắc hắc, đây không phải là lò luyện đan bình thường, mà là một loại “chân
hỏa lô” gần như tuyệt tích trong tu giới, vừa có thể luyện đan, lại vừa có thể
luyện hỏa, kiêm bị cả hai, là thánh vật mà luyện khí đại sư nào cũng phải mơ
ước. Có thể nói giá trị vật này, còn cao hơn giá trị của tất cả các bảo vật
trong túi trữ vật cộng lại.
Tàn hồn kiếp trước đắc ý cười nói.
Chân hỏa lô!
Từ Huyền lần đầu tiên nghe thấy vật này, dù sao kí ức hắn, chỉ dừng lại ở bộ
phận trước mười sáu tuổi kiếp trước.
– Hay là ngươi thử đi, lò này sản sinh viêm hỏa, biết đâu có thể giúp ích cho
việc luyện đúc thân thể của ngươi.
Tàn hồn kiếp trước cười nói.
– Thử thì thử.
Từ Huyền mặt đầy chờ đợi, chuẩn bị lấy nó ra.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm mơ hồ như cách thế, từ ngoại giới truyền vào:
– Từ sư đệ.
Ồ!
Từ Huyền giật mình, thời điểm này, ai sẽ đến tìm mình?
Hắn vội vàng rút khỏi kí ức tinh hải, mở mắt nhìn vào hiện thực mà không khỏi
giật mình: Trời sáng rồi!
Thì ra hắn đã ở trong kí ức tinh hải đúng một đêm.
– Từ sư đệ…
Bên ngoài Bắc Nhai Tiểu Các truyền đến một giọng nói.
– Ai vậy.
Từ Huyền bước ra khỏi lầu các, bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, sáng sớm bị đánh
thức, hắn đúng là có chút khó chịu.
Chỉ thấy bên ngoài lầu các, đứng một nam tử gầy gò mặc pháp bào màu xanh:
– Tại hạ Viên Thanh, có việc tới thông báo Từ sư đệ.
Viên Thanh?
Từ Huyền chưa từng gặp qua, nhưng nhìn thân ảnh người này, cứ cảm thấy có chút
quen mắt.
– Không biết Viên sư huynh có việc gì thông báo?
Từ Huyền thấy đối phương chỉ là luyện khí nhất trọng tiên sĩ, có lẽ là được
một nhân vật lớn nào đó trong môn phái đến sai vặt.
Trong mơ hồ, Viên sư huynh đối với Từ Huyền có vài phần kính sợ, khách khí
nói:
– Được “Trịnh chưởng sự” trong môn ủy thác, mời Từ sư huynh đến gặp lão nhân
gia người.
Trịnh chưởng sự?
Từ Huyền thoáng giật mình, trong môn này đạt đến cấp chưởng sự, tu vi chí ít
là luyện khí thất trọng trở lên, phần lớn đều là thế hệ tiền bối, tu vi thần
thông so với đám đệ tử thông thường, cường đại hơn rất nhiều lần.
Nội tâm hắn buồn bực, Trịnh chưởng sự này tìm này làm gì?
Trên đường đi, Từ Huyền và Viên Thanh trò chuyện, Viên Thanh ngẫm nghĩ, mỉm
cười nói:
– Trịnh chưởng sự trông môn tư cách rất già, tu luyện là hỏa hệ tiên quyết,
rất cần thiên địa linh tài thuộc tính hỏa, mấy ngày trước, nghe nói sư đệ lấy
được một gốc “xích xà quả” bên trong bí cảnh, có lẽ là liên quan đến chuyện
này.
– Ồ, xích xà quả?
Từ Huyền gật gật đầu, trong lòng đang thầm cảm thấy buồn cười, xích xà quả hôm
qua mình vừa dùng xong, thật đúng là không khéo.
Viên Thanh đưa Từ Huyền vào trong một tòa linh điện hỏa hồng cao lớn, rồi quay
người cáo từ.
Bước vào linh điện màu đỏ, Từ Huyền lập tức cảm nhận được một luồng linh lực
chấn động thân thiết sinh động, trong không khí tựa hồ cũng tán phát một số
nhiệt lượng dư thừa.
– Người đến là ai?
Vừa vào đại viện, một thanh niên hồng bào, luyện khí tứ trọng tu vi, chặn ngay
giữa đường.
– Từ Huyền.
– Thì ra là Từ sư đệ, sớm đã nghe qua sự tích đệ, trong bí cảnh đại triển
thân thủ, thu hoạch cực lớn…
Thanh niên hồng bào lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều, tự mình giới thiệu:
– Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính là sư huynh đệ.
– Sư huynh đệ?
Từ Huyền sắc mặt cổ quái.
– Là sư huynh đệ đồng môn.
Thanh niên hồng bào ha ha bật cười, giơ tay vỗ vai Từ Huyền.
Đồng môn?
Từ Huyền thần sắc kinh ngạc, cũng đã có chút suy đoán.
– Đồ nhi, còn không cho hắn vào.
Một giọng nói già nua giận dỗi truyền đến.
Từ Huyền nhất thời cảm nhận được một luồng áp bách cường đại, không khí xung
quanh dường như nóng lên vài phần, thanh niên hồng bào vội vàng dẫn Từ Huyền
đi vào linh điện.
Một lão giả khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, da dẻ đỏ hồng, ánh mắt sáng ngời
đang khoanh chân ngồi giữa đại điện, luồng áp bách không biết vô tình hay hữu
ý tán phát trên người hắn, so với bọn Vận Viễn Hạng, còn cường đại hơn rất
nhiều.
Từ Huyền thoáng rùng mình, dùng khí tức cảm ứng, tu vi của Trịnh chưởng sự
này, đã đạt đến luyện khí cửu trọng, chỉ còn thiếu một bước nữa, là có thể
bước vào luyện thần kì tầng thứ. Luyện khí tiên sĩ cấp độ này, có pháp thuật
và thần thông cường đại, đủ để coi thường tiên sĩ tiên tu bình thường.
– Từ Huyền phải không, không tệ không tệ, xem ra đã bước vào hàng ngũ võ tu,
luyện khí nhị tam trọng.
Trịnh chưởng sự tán thưởng nói:
– Mấy ngày trước nghe Lục sư huynh nói, ngươi có luyện thể cửu trọng căn cơ,
sở hữu nhục thân hoàn mỹ, bây giờ xem ra, còn là võ đạo kì tài.
Đối với vị chưởng môn trong tông tu vi bất tục này, Từ Huyền đương nhiên không
dám lãnh đạm, mỉm cười trả lời.
– Nghư nói người ở trong môn, chưa có sư trưởng truyền thừa, chuyện này có
hay không?
Dụng ý của Trịnh chưởng sự, rất nhanh đã biểu lộ ra.
– Đệ tử xác thực tạm thời chưa có sư trưởng.
Từ Huyền trả lời.
– Ha ha ha… tốt quá, lão phu dự định thu ngươi làm đồ, không biết ý ngươi
thế nào?
Trịnh chưởng sự đập bàn hồ hởi, mắt lộ vẻ hưng phấn, nhìn chằm chằm vào Từ
Huyền trước mặt.
Thu đồ?
Từ Huyền nhíu mày, làm gì có ai thu đồ nhiệt tình như vậy?
Hơn nữa, hắn thực sự cần sư tôn gì đó sao?
– Từ Huyền, ngươi còn ngây ra đó làm gì, sư tôn thu ngươi làm đồ, đó là vinh
hạnh đặc biệt của ngươi. Còn không mau quỳ xuống bái sư?
Thành niên hồng bào thúc giục nói, phản ứng thập phần bất mãn.
Đối với rất nhiều đệ tử trong môn mà nói, có thể được một vị tiền bối chưởng
sự thu làm đồ đệ, là chuyện cầu còn không được. Dù sao hạ tầng trong tiên môn
cạnh tranh tàn khốc, có sư trưởng truyền kinh thụ nghệ, lại được bảo vệ, con
đường tu hành sẽ thuận lợi rất nhiều.
– Đa tạ hảo ý của Trịnh chưởng sự, đệ tử trước khi tiến nhập tiên môn, từng
được một vị kì nhân chỉ điểm, coi như là một loại truyền thừa thụ giáo, cho
nên không thể nhận lời.
Từ Huyền không cần suy nghĩ trả lời.
Trịnh chưởng sự này có âm mưu gì, hắn đại khái có thể đoán ra, cộng thêm đệ tử
có luyện thể cửu trọng hoàn mỹ căn cơ như hắn, phóng nhãn cả Bình Hoa Trấn,
cũng chỉ có một người.
Không nhận lời?
Trịnh chưởng sự nhíu mày, luồng linh áp nóng bỏng luẩn quẩn bốn phía, càng xao
động bỏng rát hơn.
– Từ Huyền! Ngươi thật to gan, sư tôn có hảo ý, ngươi lại dám cự tuyệt.
Thanh niên hồng bào giận tím mặt, pháp lực trên người rung động, bề mặt cơ thể
nổi lên một tầng diễm quang hồng nhạt, khí thế uy lẫm, hùng hổ dọa người.
Từ Huyền đứng im bất động, chút linh áp này đối với hắn chẳng là gì, trong
lòng cười lạnh: Không lẽ trên đời này còn có cưỡng chế bái sư?
– Trước khi bước vào tiên môn, sư trưởng trong thế tục, và sư tôn chân chính
sau khi bước vào tiên đạo, là hai khái niệm hoàn toàn không xung đột, huống hồ
người mà ngươi nói chỉ hướng dẫn ngươi một hai, chứa không có bái sư chân
chính.