Thân thể cao lớn vạm vỡ, tiến một bước tiếp cận, gần như áp sát vào người Từ
Huyền, mắt lóe lệ quang:
– Ngươi nói lại lần nữa!
Nộ hỏa trong mắt Trọng Hồng, thậm chí đã chuyển hóa thành sát cơ băng lạnh.
Từ Huyền đứng im bất động, vẫn là một chữ:
– Cút!
– Muốn chết!
Bàn tay Trọng Hồng ngưng tụ vầng sáng ác liệt, “xùy” bổ ngang đến, hôm nay hắn
không mang cự kiếm, nhưng đánh một luyện thể phàm sĩ hoặc đê giai võ tu, vẫn
là chuyện nhỏ.
Tình hình này, khiến Du Cầm sau lưng Từ Huyền sợ đến liên tục kinh hô:
– Sư huynh cẩn thận.
Trọng Hồng mặc dù là kiếm tu, nhưng thân là luyện khí ngũ trọng tiên sĩ, một
chưởng chi lực này, cũng không hề nhỏ, để để đả thương luyện khí tứ trọng trở
xuống.
– Chát!
Một tiếng đanh gọn, chấn động toàn tràng.
Chỉ thấy bàn tay Từ Huyền, với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, tóm lấy cánh
tay Trọng Hồng.
Trọng Hồng giật mình, cánh tay hắn giống như bị kìm sắt giữ chặt, đau đớn vô
cùng, không động đậy nổi.
– Thả… thả ta ra!
Cả cánh tay Trọng Hồng tê rần, trong lòng hối hận, mình không nên chủ quan
khinh địch, đối phương dù sao cũng là luyện thể cửu trọng phàm sĩ, thậm chí
còn là võ tu, sao có thể cận thận giao chiến?
– Cùng lên!
Hai đệ tử Kiếm Tông còn lại, nhìn tình hình này, pháp kiếm xuất vỏ.
Keng!
Hai đường kiếm quang chém về phía Từ Huyền, rõ ràng là muốn giải cứu Trọng
Hồng.
Từ Huyền hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên.
Chát!
Trọng Hồng nặng gần trăm cân, bị một tát quạt bay ra ngoài, “oa” một tiếng thổ
huyết tại chỗ.
Boang… xuy xuy
Gần như đồng thời, hai thanh pháp kiếm đâm đến, đệ tử hai phái gần đó, gần như
nín thở: Đánh nhau vớ vẩn không sao, nhưng nếu tai nạn chết người…
Keng keng!
Kim thiết giao minh chấn động toàn tràng.
Chỉ thấy hai cánh tay Từ Huyền, trái phải khai cung, trực tiếp đập trúng hai
thanh pháp kiếm đâm đến.
Tay không đọ pháp khí!
Những người đang theo dõi trận chiến, trợn mắt há mồm, thầm nghĩ: Từ Huyền
này… có bị điên không?
Nhưng, sự thực lại không như vậy.
Keng keng ~
Hia thanh pháp kiếm bị đánh bay đi, hai đệ tử Kiếm Tông, hoảng sợ đến cực
điểm, một luồng cự lực kinh thế hãi tục, chấn đến khi miệng hổ chảy máu, thân
hình liên tục lùi về phía sau.
Đạp đạp đạp…
Hai đệ tử Kiếm Tông, miệng hổ rách toạc chảy máu, pháp kiếm trong tay trực
tiếp bị đáng bay ra ngoài, hoảng hốt sợ hãi nhìn Từ Huyền.
Môn khẩu Phong Vũ Tiên Môn, đệ tử hai phái gần đó, trợn mắt ríu lưỡi, đứng
ngây tại chỗ, mặt đầy sợ hãi.
Tay không đấu pháp khí?
Nhất thời, chúng nhân toàn tràng, sợ hãi thất sắc!
Thực lực Từ Huyền, từ lúc nào đạt đến trình độ đáng sợ như vậy, không những
làm rung pháp khí, mà còn trực tiếp đánh bay pháp khí ra ngoài.
Thân thể Trọng Hồng một khắc trước cũng bị Từ Huyền một tát quạt bay, thổ
huyết bị thương.
Sắc mặt hắn vừa xanh vừa trắng. Trong đầu đang trào lên cơn song của sự sợ
hãi: Sao có thể, một phàm sĩ cỏn con, cùng lắm là vừa bước vào võ tu chưa lâu,
mà đã có sức mạnh đáng sợ như vậy. Nếu là luyện khí cảnh lục trọng võ tu, có
thể làm được điểm này, nghe còn hợp tình hợp lý, nhưng Từ Huyền nhìn thế nào,
tu vi cũng không thể vượt qua luyện khí tứ trọng.
Hai đệ tử Kiếm Tông còn lại, trong lúc kinh hãi, nhặt pháp kiếm trong tay, ánh
mắt không tự chủ liếc nhìn bàn tay Từ Huyền, tựa hồ muốn nhìn thấy một vài
mánh khóe trên đó.
Nhưng, trên tay Từ Huyền không có pháp khí, không có vật gì, thong dài trắng
trẻo, ẩn ẩn lộ ra một tia doanh quang, không hư tổn chút nào.
Khó có thể tưởng tượng, bàn tay này, lại có thể phát ra sức lực đáng sợ như
vậy.
– Không lẽ chính là thực lực căn cơ của luyện thể cửu trọng?
Trọng Hồng lau sạch vết máu nơi khóe miệng, sắc mặt âm tình bất định, trong
lòng sinh ra bất cam và oán hận cường liệt.
Từ đầu đến cuối, Từ Huyền đến nguyên lực cũng không sử dụng, đầu tiên là một
tát quạt bay Trọng Hồng, sau đó như điện quang hỏa thạch, đập bay hai thanh
pháp khí!
Sức mạnh, sức mạnh đơn giản nhất mộc mạc nhất.
Truyền thừa viễn cổ thể tu gần như tuyệt tích, ở không gian tiểu ngư giới,
muốn có được thành công ở tu giới mênh mông này, triển lộ một góc núi băng,
sau này sẽ còn có thể gây nên phong bạo gì?
Từ Huyền cũng giật mình với thực lực của mình, cảm thấy mỗi một tấc huyết nhục
thân thể, trong mỗi một tấc gân cốt, đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận.
Toàn tràng một phiên tĩnh mịch, có thể nghe rõ tiếng thở của nhau.
Từ Huyền đứng trên bậc thang, lạnh lùng nhìn ba người Kiếm Tông, đến bây giờ
Du Cầm sau lưng đã hồi phục bình thường, đôi mắt trong trẻo lộ ra thần sắc hân
hoan vui sướng, có thể nàng vẫn không hiểu tại sao sư huynh của mình đột nhiên
lại lợi hại như vậy, nhưng nó không cản trở nàng vui cho sư huynh mình.
– Tiểu tử họ Từ, lần này Trọng mỗ khinh địch, không mang vũ khí, lần sau ta
nhất định bắt người trả giá!
Trọng Hồng nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nói.
Lúc này hắn một là bị thương, hai là không có dũng khí thể hiện.
Hắn tự cho rằng, sở dĩ mình thua cuộc, một là khinh địch, cùng võ tu cận thân
chiến, bản thân là lấy cái yếu của mình đọ với cái mạnh của người khác. Hai
là, thân là kiếm tu, hắn vốn dĩ sử dụng cự kiếm, không có mang theo, theo đuổi
con gái, đương nhiên không nên mang theo thứ đó.
– Sư muội, chúng ta lên núi.
Từ Huyền căn bản không để ý tới hắn, thua là thua, còn bày đặt lý do lý trấu
gì?
– Cảm ơn sư huynh.
Du Cầm nở nụ cười rạng rỡ như nắng sau mưa, sau khi rời khỏi bí cảnh, hiếm khi
nào nàng được vui vẻ như vậy.
Nhìn theo hai người rời đi, Kiếm Tông Trọng Hồng, sắc mặt lo lắng. hai tay nắm
chặt, không ngừng run rẩy, hung hăng nói:
– Ta tuyệt đối không nhường sư muội cho bất cứ ai, kẻ nào cản ta, tuyệt đối
không có kết cục tốt.
– Trọng sư huynh lần này sơ sẩy, lại không mang theo vũ khí, lần sau nhất
định lấy lại danh dự, thuận tiện báo thù cho chúng ta.
Hai đệ tử Kiếm Tông còn lại, ngoài mạnh trong yếu, trong lòng vừa sợ vừa hận.
Từ Huyền bước vào nội môn tông phái, cùng Du Cầm chia tay, quay lại cái ổ nhỏ
của mình, Bác Nhắc Tiểu Các.
Gần Vô Cùng Uyên, vẫn được trấn thủ nghiêm ngặt, không ít chấp pháp tiên sĩ đi
lại gần đó.
Buổi trưa, một trưởng lão kiếm tông, từ đáy Vô Cùng Uyên bay ra, trở về sơn
môn Kiếm Tông.
Từ Huyền lẩm bẩm:
– Lần trước bí cảnh mở, có lẽ đã kết thúc một giai đoạn, tại sao khí tức nơi
này vẫn còn gấp gáp như vậy?
Suy nghĩ trước sau, chỉ có một kết quả, đó chính là tính ổn định của bí cảnh
đã hồi phục.
Lúc này hai phái trên Tinh Vũ Sơn, trong tu giới đều là tiểu tông phái bất
nhập lưu, chỉ cần không gian bí cảnh nơi này, có thể ổn định trong vòng chục
năm, thậm chí vài chục năm, thực lực hai phái sẽ lên một tầng thứ hoàn toàn
mới. Nếu có thể trường kì sống dựa vào không gian bí cảnh này, chắc chắn sẽ
khôi phục lại được thời kì hoàng kim của Tinh Vũ Môn.
– Xét cho cùng, không gian bí cảnh trong tu giới, là một tài nguyên không
gian cực kì quý giá. Hi vọng Tinh Vũ Sơn hai phái, đừng chơi trò nghịch lửu tự
thiêu.