Tiên Hà Phong Bạo – Chương 123: Bí Cảnh tu luyện. (1) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 123: Bí Cảnh tu luyện. (1)

Trong lòng của hắn thầm nghĩ, mấy khối Tử nham tinh quáng này cũng rất đáng
giá, mình lấy được khỏa tinh châu màu tím kia, chính là tinh quáng chi mẫu,
giá trị chẳng phải là. . .

Từ Huyền quả thực không cách nào đánh giá được giá trị của khỏa tinh châu màu
tím kia, đoán chừng ít nhất cũng là gấp mấy chục lần Tử nham tinh quáng bình
thường, nghĩ tới đây, trong lòng của hắn hưng phấn không thôi.

Lần đi vào Bí Cảnh này, thật đúng là kỳ ngộ và phong hiểm cùng tồn tại ah.

– Từ sư huynh.

Đôi mắt sáng của Du Cầm sưng đỏ, khóe mắt ướt át, thấp giọng sợ hãi nói, tâm
sự nặng nề, hoàn toàn không dám chính diện nhìn Từ Huyền.

– Du sư muội, nàng làm sao vậy?

Từ Huyền khó hiểu nói.

– Chiến đấu mới vừa rồi, không có thể giúp đỡ ngươi, trong nội tâm của ta quá
sợ hãi, cũng không dám đi qua. . .

Nước mắt của Du Cầm ở trong hốc mắt đảo quanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn
đầy áy náy cùng bất an, bả vai mảnh mai nhỏ nhắn có chút run rẩy.

Lúc trước người chính thức chiến đấu cùng yêu hóa Biên Bức Vương, chỉ có Từ
Huyền cùng Nhiếp Hàn, những người còn lại đều được Nhạc Phong yểm hộ, rút lui
ra bên ngoài.

Từ Huyền nghe vậy không khỏi buồn cười, lắc đầu an ủi:

– Ngươi sao có thể nghĩ như vậy, ở đây phần lớn người cũng không dám lên,
huống chi nàng là một tiểu cô nương yếu đuối? Nếu như tùy tiện đi lên, chỉ sợ
sẽ toi mạng.

Dùng thực lực của yêu hóa Biên Bức Vương, dùng tu vị Luyện Khí một hai trọng,
căn bản không chịu nổi một kích.

Trong đó Lâm sư huynh, Luyện Khí tam trọng, trong lúc hỗn loạn đã chết trong
tay yêu hóa Biên Bức Vương. Ba người là một tổ, Từ Huyền lựa chọn cứu Du Cầm,
Lâm sư huynh cách gần đó, xem như bị biến tướng vứt bỏ.

– Ta phân được hai khối Tử nham tinh quáng đều. . . đều cho ngươi.

Du Cầm vẫn là tâm lý bất an, vẻ mặt tâm thần bất định, muốn đem phân phối lợi
ích của mình cho Từ Huyền.

– Được rồi, đừng có áy náy, sư huynh tuyệt không trách cứ ngươi, hai khối Tử
nham tinh quáng này là ngươi mạo hiểm thăm dò động quật nên được, chính mình
giữ đi.

Từ Huyền cười khổ lắc đầu, thò tay vỗ vỗ bả vai của nàng.

An ủi một lát, Du Cầm hơi chút an tâm, con mắt tinh khiết, thiển nguyệt cong
cong, chớp lên vẻ hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện hồng:

– Sư huynh vừa rồi thật lợi hại, lần này lại cứu chúng ta.

– Đây là bởi vì sư huynh vận khí tốt.

Từ Huyền vui tươi hớn hở, lại nói:

– Hơn nữa trước khi tiến vào Bí Cảnh, ta từng đáp ứng Lục sư bá, nhất định sẽ
bảo vệ tốt ngươi.

Dương Tiểu Thiến ở một bên khác, nhìn qua Du Cầm khoái hoạt đơn thuần, con
ngươi tươi đẹp thanh lệ ngày xưa, ngoài thất lạc ra, trong lòng còn có hâm mộ
không hiểu.

– Thế nhưng mà Lâm sư huynh hắn. . .

Thần sắc Du Cầm đột nhiên ảm đạm, bộ dạng buồn rầu không vui.

Lâm sư huynh cũng là thành viên ba người một tổ, đã chết ở trong tay yêu hóa
Biên Bức Vương.

Ở thời khắc nguy cơ, Từ Huyền lựa chọn cứu Du Cầm là cực hạn lớn nhất, chỉ có
thể từ bỏ Lâm sư huynh.

– Du sư muội, Lâm sư huynh bình thường đối đãi ngươi như vậy, kết quả ngươi
còn thương tâm cho hắn sao?

Từ Huyền nhẹ nhàng thở dài, không nghĩ tới Du Cầm còn đa sầu đa cảm như vậy, ở
hắn nghĩ đến, Lâm sư huynh này chết, căn bản không cần đồng tình, thậm chí là
chết chưa hết tội.

Sau khi phân phối chiến lợi phẩm hoàn tất, còn lại Tử nham quáng bình thường,
số lượng quá lớn, tùy ý khai thác.

Bất quá, thể tích túi trữ vật bình thường, ước chừng khoảng một mét vuông,
chứa đựng vật phẩm có hạn.

Từ Huyền không có túi trữ vật, cũng chẳng muốn đi quản những Tử nham quáng
bình thường này, cũng đề nghị Du Cầm giữ lại không gian nhất định trong túi
trữ vật, ai cũng đoán không được ở bên trong Bí Cảnh này, kế tiếp còn sẽ có kỳ
ngộ gì khác hay không.

Hắn lấy được khỏa tinh châu màu tím kia, giá trị không thể đo lường, so sánh
xuống dưới, những Tử nham quáng bình thường này, căn bản không đáng giá nhắc
tới.

Đương nhiên, thú con yêu hóa Biên Bức Vương, Từ Huyền cũng giao cho Du Cầm,
đặt ở bên trong Túi linh thú mà Tam Linh Tước ở.

Ở bên trong quặng mỏ dừng lại nửa ngày, trong túi trữ vật của mọi người đều là
căng đầy.

– Ở bên trong Bí Cảnh này có không ít hiểm địa, mọi người tốt nhất không nên
tự tiện hành động, không bằng trước tu luyện một ít thời gian, chờ chúng ta
thăm dò tinh tường, lại tập thể hành động.

Vân sư huynh đề nghị nói.

Nghe được muốn tập thể hành động, có ít người hơi có chút dị động, có ít người
lại từ chối cho ý kiến.

Dù sao nếu như là tập thể hành động mà nói, một khi gặp được bất luận kỳ ngộ
gì, đạt được bất luận lợi ích gì, đều phải chia đều.

Sau khi mọi người thương nghị một hồi, rốt cục làm ra quyết định, trước tu
dưỡng mấy ngày, thuận tiện mượn hoàn cảnh tu luyện ưu việt nơi đây, đợi sau
khi thăm dò tình huống đại khái trong không gian Bí Cảnh xong, lại chia nhau
hành động.

– Ở mười ngày kế tiếp, mọi người tốt nhất hoạt động trong phương viên năm
mươi dặm, ngàn vạn lần không nên đi xa.

Sau khi Vân Viễn Hàng phân phó hoàn tất, dẫn đầu chính mình tiểu đội ly khai.

Còn thừa chưa đủ mười tên đệ tử, nhao nhao bước ra ngoài động quật.

– Từ sư đệ, Du sư muội, các ngươi chỉ còn lại có hai người, không bằng đồng
hành cùng chúng ta.

Nhạc Phong mỉm cười đề nghị nói.

Du Cầm không nói lời nào, đôi mắt đẹp nhìn về phía Từ Huyền, trưng cầu ý kiến
của hắn.

– Được rồi, ta cùng du Cầm sư muội, đang định trước tìm một chỗ yên tĩnh tu
luyện mấy ngày.

Từ Huyền chần chờ một chút, gật đầu đáp ứng.

Cho dù đồng hành cùng Dương Tiểu Thiến một chỗ, hắn sẽ hơi có vẻ xấu hổ, bất
quá như vậy tỷ lệ sinh tồn lớn hơn, quan trọng là … cũng có thể bảo vệ tốt
Du Cầm.

Vì vậy năm người đồng hành, ly khai động quật, đi hơn mười dặm, liền tới một
mảnh núi rừng xanh um.

Trong núi rừng này, cổ mộc che trời, rất nhiều loài cây cối, Từ Huyền thấy
những điều chưa hề thấy, nghĩ đến bên trong hơn phân nửa sẽ có một ít linh mộc
hi hữu.

– Ha ha, trong núi rừng này linh khí không tệ, Du sư muội cảm giác như thế
nào.

Nhạc Phong ý định đặt chân ở chỗ này, lại hỏi thăm Du Cầm.

– Ân, linh khí so với địa phương khác thì tốt hơn.

Du Cầm có được thượng phẩm linh căn, cảm ứng đối với thiên địa linh khí thập
phần nhạy cảm.

Từ Huyền nghe vậy cũng có chút vui mừng, linh khí trong không gian Bí Cảnh,
vốn chính là gấp ngoại giới mười mấy lần, mà nơi này có thể xem như là tốt
nhất trong Bí Cảnh.

Một chuyến năm người, đóng quân ở bên cạnh phiến núi rừng này.

Ba người Nhạc Phong dựng một cái lều nhỏ giản dị, nhưng dung nạp có hạn.

Từ Huyền cũng không muốn cùng một chỗ với bọn họ, chứng kiến một gốc đại thụ
cành lá rậm rạp phụ cận, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, liền xếp bằng ở trên
đại thụ, ngược lại là rất râm mát thoải mái, mỉm cười nhìn Du Cầm nói:

– Sư muội cho rằng như vậy thế nào?

Du Cầm liền vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện hồng, bộ dạng thập phần
vui vẻ, hơi vận pháp lực, phiêu nhiên bay lên đại thụ, ngồi ở bên cạnh Từ
Huyền tu luyện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.