Tiên Hà Phong Bạo – Chương 120: Đại chiến Biên Bức Vương. (2) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 120: Đại chiến Biên Bức Vương. (2)

Lập tức yêu hóa Biên Bức Vương muốn nhào về phía trước, lại phát ra một đạo âm
thanh bén nhọn, sóng âm cường hoành đánh úp lại, vách núi bốn phía bị chấn
bong ra từng mảnh đá.

Từ Huyền chỉ phải ở giữa không trung há mồm, toàn thân khí huyết ngưng tụ, lại
phát ra một tiếng rít gào:

Oanh!

Một sóng âm như tiếng sấm rền từ trong miệng Từ Huyền lao ra, cùng sóng âm của
yêu hóa biên bức cường hoành ***ng vào cùng một chỗ, “Oanh” cả hai ***ng thẳng
vào nhau, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, ở bên trong toàn bộ quặng mỏ
cũng bởi vậy bộc phát ra một cổ sóng gió cực lớn, dùng xu thế hoành hành bễ
nghễ, quét về phía bát phương.

Rất nhiều đệ tử bốn phía, như là Vạn Phúc Sơn tu vị không cao, ở trong sóng
gió bị đâm cho choáng váng, liên tục thổ huyết, có thể nói là tai bay vạ gió.

Ngay lập tức, trên trận gió cuốn gào thét, đại đa số người chỉ có thể “nước
chảy bèo trôi”, tiếng xin giúp đỡ hò hét, thanh âm gào khóc thảm thiết đan vào
cùng một chỗ. . . Thế cục hỗn loạn chưa từng có!

Oanh!

Sau một kích sóng âm đối bính, thân hình của yêu hóa Biên Bức Vương ở giữa
không trung chỉ hơi dừng lại, tiếp theo cánh chim chấn động, cát bay đá chạy,
dị thường hung ác nhào lên.

Từ Huyền chỉ cảm thấy tâm thần khí huyết chấn động, lục phủ ngũ tạng đau xót,
thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ. Cái này nếu đổi lại là Phàm sĩ cùng giai,
chỉ sợ sẽ bị trực tiếp chấn vỡ tâm mạch.

Mà lúc này, thân hình hắn lập tức trầm xuống, thời khắc lâm nguy, hắn nhẹ
nhàng đẩy ra, một cổ nhu kình đẩy Du Cầm ra khỏi hiểm cảnh, rơi xuống ở một
phương hướng khác.

Đằng!

Hắn vội vàng hư không mượn lực lui về phía sau, lại bị bức đến vị trí dựa vào
nham bích, mà yêu hóa Biên Bức Vương kia lại nhìn chằm chằm hắn, lửa giận
thiêu đốt đến cực điểm, sát cơ lập loè lạnh như băng, miệng lớn dính máu cùng
răng nanh bén nhọn lao tới gần.

– Liều mạng!

Từ Huyền biến sắc, mạnh mẽ cắn răng một cái, hội tụ khí huyết toàn thân, một
cổ khí tức rít gào bất định tràn ra ngoài thân.

Lúc này hắn cơ hồ không có đường lui, tỷ lệ chạy trốn sống sót còn không bằng
cứng rắn va chạm.

Ở thời khắc nghìn cân treo sợi này tóc.

BOANG… Xùy~~

Một đạo kiếm quang chói mắt sáng như bạc từ phía dưới bay thẳng lên, cát đá bị
gió cuốn bốn phía lập tức hóa thành nát bấy.

Một kiếm kia, cũng vạch phá âm u hỗn loạn trong quặng mỏ, như lưu tinh trong
đêm tối.

PHỐC!

Thân hình Yêu hóa Biên Bức Vương cứng đờ, kiếm khí lạnh lùng rét thấu xương
đâm vào bụng nó.

Người ra tay. . . đúng là Nhiếp Hàn!

Thời khắc hỗn loạn, trong khi tất cả mọi người trốn chạy để khỏi chết, một
kiếm của hắn nghịch sát mà đến, thân ảnh anh tuấn cương trực, bay xéo đến giữa
không trung, Nhân Kiếm Hợp Nhất, từ phía sau đâm trúng yêu hóa Biên Bức Vương.

Giữa không trung, khuôn mặt hắn lãnh khốc như đá cẩm thạch, không có một tia
sợ hãi, chiến ý cùng sát phạt lập loè mãnh liệt, rất có một cổ khí thế đập nồi
dìm thuyền, thấy chết không sờn.

Trên trận thoáng chốc yên tĩnh, Từ Huyền cũng bị con ngươi lãnh khốc bá đạo,
chiến ý ngập trời kia của Nhiếp Hàn, tâm thần không khỏi run lên.

Đối phương nghịch sát một kiếm, cũng cứu vãn mình nguy hiểm.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo…

Yêu hóa Biên Bức Vương phát ra một tiếng gào rú, máu tươi trên vết thương bắn
tung tóe, trên người dâng lên một cổ ánh sáng tím, sóng âm cường đại cùng gió
lạnh quét về phía bốn phương tám hướng.

BA~ phanh!

Nhiếp Hàn lập tức bị cánh chim đánh rơi xuống phía dưới, bảo kiếm trong tay
“Leng keng” một tiếng bị đánh bay, tâm thần chấn động, khí huyết sôi trào, nhổ
ra một búng máu.

Hắn chẳng những mất đi vũ khí, còn bị nội thương, ở dưới khoảng cách gần như
vậy bị sóng âm cường đại chấn đến, khiến cho thân hình hắn cũng lâm vào một
sát na cứng ngắc.

Yêu hóa Biên Bức Vương gào thét một tiếng, nó tức giận quay đầu, lao thắng tới
Nhiếp Hàn đang bị trọng thương.

Nhiếp Hàn ở một sát na hoảng hốt, con mắt giống như băng nhận, lạnh lùng nhìn
cái miệng rộng đầy máu kia đang lao tới mình, thân ảnh cực lớn cùng một mảnh
gió lạnh cát đá, đã che lấp toàn bộ thân hình của hắn.

– Mọi người chạy mau!

Bọn người Nhạc Phong và Nhiếp Tiểu Thiến trước tiên lui ra quặng mỏ, lúc này
trên trận không ai có thể chính diện chống lại cùng yêu hóa Biên Bức Vương.

– Nhiếp sư huynh!

Một gã đệ tử Kiếm Tông phát ra tiếng kêu gào kinh hãi.

Nhưng mà, nam tử cực lớn bị bóng mờ bao phủ kia, thân hình thẳng tắp đứng
thẳng như trước, không có một tia lùi bước, trên người lại lần nữa ngưng tụ ra
kiếm ý bất khuất không lùi.

Nếu như muốn chạy trốn, Nhiếp Hàn không có sinh lộ, nếu như thề sống chết liều
mạng, còn có một đường sinh cơ.

Từ Huyền thân ở giữa không trung, cũng không có chạy trốn, chỉ có góc độ của
hắn, mới có thể chứng kiến thân ảnh bị bao phủ kia, khuôn mặt lãnh khốc cương
nghị như trước, cùng với khí phách, quyết tâm liều mình một kích.

Nghĩ đến người này trước kia vãn hồi hiểm cảnh của mình, Từ Huyền không chút
do dự, trong mắt bắn ra một đạo thần quang khiếp người, quát to một tiếng,
“Đằng” một cước hung hăng đạp lên nham bích, thân hình như mũi tên thoát dây
cung, từ giữa không trung rít gào mà xuống.

Thân ảnh cực lớn của yêu hóa Biên Bức Vương, đã sắp nuốt đến thân hình Nhiếp
Hàn.

Mà tiếng xé gió rít gào phía sau, trong chớp mắt bổ nhào tới trước mặt.

Từ Huyền ở bên trong tiếng quát, trên tay quanh quẩn một đoàn khí tức cuồng
bạo, đây cũng không phải là nội kình bình thường, trong cổ lực lượng kia ẩn
chứa một tiếng rít gào chấn động tâm hồn.

Pound BA~!

Một tiếng sấm rền bạo liệt, từ trong bàn tay bộc phát ra, từ không trung thấy
chết không sờn đáp xuống, hung hăng đánh lên người yêu hóa Biên Bức Vương.

Toàn thân Yêu hóa Biên Bức Vương lập tức run lên, Khiếu tự quyết công kích, ẩn
chứa một loại lực cuồng bạo chấn nhiếp khí huyết, một khi bị đánh trúng, sẽ
ảnh hưởng khí huyết toàn thân. Nếu là hạng người bình thường, vẻn vẹn một
chưởng này, có thể một kích diệt sát.

Cổ lực lượng này làm tổn thương tích lũy trên người yêu hóa Biên Bức Vương,
khuếch trương đến trình độ trí mạng, tạng phủ trong cơ thể đã bị chấn đến chảy
máu.

Nhưng mà, yêu hóa Biên Bức Vương cuối cùng là yêu thú có thể so với tiên sĩ
đỉnh phong, dù là luân phiên chiến đấu, trọng thương trí mạng, thực lực chỉ
còn ba bốn thành, nhưng mà tuyệt không phải tiên sĩ cùng luyện thể Phàm sĩ
bình thường có thể chế trụ.

Toàn thân chỉ là rung động một cái chớp mắt, một đạo âm thanh Xi..Xiiii.. chấn
động toàn trường, trong mắt lạnh như băng của yêu hóa Biên Bức Vương thoáng
hiện thống hận khắc cốt minh tâm.

Nhưng mà, nó như trước mở răng nanh ra, đánh về phía Nhiếp Hàn gần trong gang
tấc.

Từ Huyền bị chấn đến giữa không trung, thầm nghĩ không ổn, mình hồi mã một
thương, như trước không thể nghịch chuyển thế cục.

Cái miệng rộng khủng bố kia đã sắp cắn tới đầu Nhiếp Hàn.

Lúc này phần đông đệ tử đều thối lui đến cửa vào quặng mỏ, thấy một màn như
vậy, cũng kinh hãi lạnh mình.

Từ Huyền bị chấn bay đi, cũng không kịp phát động công kích lần thứ hai.

Nhưng mà, ở trước mắt nghìn cân treo sợi tóc này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.