Vừa rồi thời khắc sinh tử, phương diện tinh thần của Từ Huyền nghiễm nhiên đủ
để trùng kích bình cảnh cuối cùng, có thể nói là một lần kỳ ngộ.
Nhưng mà hắn lại lựa chọn an nguy bản thân, cùng với bảo hộ Du Cầm sư muội,
dùng Khiếu tự quyết diệt sát mấy trăm con dơi.
– Ngươi lại bị đánh thức?
Từ Huyền cảm nhận được tiếc nuối trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước, nhưng
bản thân của hắn không hối hận chút nào, thông qua đột phá lần này, từ nay về
sau hoàn thành đệ cửu biến, chỉ là vấn đề thời gian, đã không có bình cảnh gì
nữa.
– Cũng thế, dù sao ngươi đột phá đệ cửu trọng, đã là ván đã đóng thuyền.
Tàn hồn kiếp trước nhẹ nhàng thở dài.
– Vì cái gì bọn hắn coi ta như võ tu?
Từ Huyền đột nhiên hỏi.
– Long Xà Cửu Biến là công pháp nhập môn của thể tu Viễn cổ, cùng võ tu trong
lúc đó, bản thân có chỗ tương tự. Cái trước coi trọng bản tâm, tu luyện thân
thể tới cực hạn, không tin thiên, không tin địa, cũng không thuận theo thiên
địa, lấy lực làm đạo; sau đó dùng thân thể làm căn cơ, tấn chức võ đạo, chú ý
thiên nhân hợp nhất, phá toái hư không, trở thành bất diệt. Về hai đạo khác
nhau này, ngày sau ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi.
Từ Huyền nghe vậy, tâm thần hơi chấn động: viễn cổ thể tu?
– Cái kia ta có thể đã bước vào thể tu đạo hay không?
Hắn có chút khẩn trương nói, uy năng mấy biến sau của Long Xà Cửu Biến, đã có
thể so sánh cùng tu giả rồi.
– Hừ, ngươi ngay cả đại môn của viễn cổ thể tu còn chưa có mở ra, chỉ là
luyện thể Phàm sĩ mà thôi.
Tàn hồn kiếp trước trào phúng cười cười.
Lời ấy làm cho Từ Huyền cực kỳ không vui, thực lực của mình bây giờ cơ hồ có
thể so sánh tiên sĩ bình thường, mà ngay cả đại môn thể tu cũng chưa có mở ra.
– Ngươi không cần nhụt chí, thể tu đời sau đã rời xa bản chất tinh túy, chưa
đủ nhắc tới. Từ thái cổ về sau, thế gian cơ hồ không có thể tu chính thức…
Tàn hồn Kiếp trước thở dài, liền lâm vào ngủ say.
Từ thái cổ về sau, thế gian không có thể tu chính thức?
Từ Huyền nhớ lấy những lời này, mơ hồ có chút suy đoán.
Điều tức một lát, Nhạc Phong cùng Nhiếp Hàn đứng dậy, lay tỉnh mấy người đang
hôn mê.
Một nhóm chín người, hoặc nhiều hoặc ít, đều thụ một tí tổn thương.
Đợi sau khi tỉnh dậy, những người này đều nghi hoặc khó hiểu.
Bởi vì trong chớp mắt nguy cơ kéo đến kia, mấy trăm con dơi phô thiên cái địa,
xông vào tầm mắt, Từ Huyền thi triển Nhiếp tự quyết cũng chỉ là một cái chớp
mắt. Khi hắn thi triển Khiếu tự quyết, mọi người lập tức bị chấn bất tỉnh,
thấy không được gì.
– Trước khi hôn mê đến cùng xảy ra chuyện gì?
Vạn Phúc Sơn nhìn qua thi thể con dơi đầy đất, máu chảy chưa khô, vẻ mặt hoảng
sợ.
– Hình như nghe được Từ sư huynh rít gào một tiếng, sau đó mất đi ý thức. . .
Du Cầm lòng còn sợ hãi, mắt lộ ra dị sắc dò xét Từ Huyền.
Những người khác, dùng Dương Tiểu Thiến, Vạn Phúc Sơn, Lâm sư huynh làm chủ,
đều kỳ quái nhìn về phía Từ Huyền.
Từ Huyền không nói một lời, mà Nhạc Phong cùng Nhiếp Hàn cũng bảo trì trầm
mặc.
Trước khi để mọi người tỉnh lại, Từ Huyền từng cùng hai người Nhạc Phong làm
ra ước định, chuyện phát sinh phía sau, tận lực giữ bí mật.
– Mọi người nhanh nắm chặt thời gian, Vân sư huynh bên ngoài vẫn còn kiềm chế
Biên Bức Vương, Tử nham tinh quáng bên trong quặng mỏ này, ít nhất phải đào
móc gần hết.
Nhạc Phong lên tiếng thúc giục nói.
Mọi người vội vàng hống một tiếng, tiến vào bên trong quặng mỏ, lấy ra pháp
khí hoặc công cụ khác, bắt đầu đào móc.
Phía trên động quật còn có con dơi nhỏ, nhưng mọi người không có đi quản.
– Leng keng bang bang. . .
Rất nhanh ở một đoàn người nỗ lực, những Tử nham tinh quáng này đã bị lấy
xuống.
Duy nhất thờ ơ chính là Nhiếp Hàn, hắn lẳng lặng khoanh chân mà ngồi, khôi
phục nguyên khí.
Hai gã đệ tử Kiếm Tông khác, chỉ là tượng trưng lấy mấy khối, liền trở lại bên
cạnh Nhiếp Hàn.
Thấy vậy, Nhạc Phong buông lỏng một hơi, trong nội tâm tự định giá, bên mình
nhiều ra võ tu cường hãn như Từ Huyền, nghĩ đến coi như là Nhiếp Hàn, cũng
phải cố kỵ vài phần, huống chi Từ Huyền cơ hồ tương đương với cứu được mọi
người một mạng.
Sau khi khai thác hết Tử nham tinh quáng, thống nhất giao cho Nhạc Phong, đến
lúc đó sẽ cùng thương nghị vấn đề phân phối.
Kế tiếp riêng phần mình khai thác một ít Tử nham quáng, dù sao số lượng to
lớn, ai có năng lực đào bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Thời điểm những người khác liều mạng thu thập quặng, Từ Huyền quan sát khi mỏ
này, ánh mắt lập lòe, thân hình nhảy lên cao, đi vào trong sào huyệt của biên
bức.
Trong sào huyệt không còn con dơi trưởng thành, một đường thông suốt, bộ phận
nham bích ở chỗ sâu trong sào huyệt, cũng ngưng kết một ít tinh thể Tử nham
quáng.
– Ở bên trong mỏ linh quáng này, khó trách thực lực những con dơi kia không
tầm thường, hơn nữa có đại lượng yêu hóa.
Từ Huyền cũng không có đi khai thác những Tử nham tinh quáng này, trong tay
hắn không có công cụ pháp khí tiện tay, khó có thể khai thác linh quáng, dù
sao vật ấy đến lúc đó sẽ có phân phối.
Ánh mắt trong bóng đêm dò xét một lát, hắn rất nhanh phát hiện một bệ đá cự
đại hình lõm, toàn bộ do Tử nham tinh quáng cấu thành.
Khu vực xung quanh bệ đá này dài rộng tất cả hai ba trượng, làm cho Từ Huyền
tự định giá: chẳng lẽ đây là nơi Biên Bức Vương nghỉ ngơi?
Đột nhiên có một đạo dị thanh, ở bên trong bệ đá truyền đến, Từ Huyền tập
trung nhìn vào, cái kia dĩ nhiên là một yêu hóa biên bức còn nhỏ, đối với mình
giương nanh múa vuốt, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
Vừa mới sinh không lâu, lại được yêu hóa chi thân, cái này hơn phân nửa là hậu
đại của Biên Bức Vương.
– Ha ha, ấu thú yêu hóa như thế, rất thích hợp thuần hóa chăn nuôi, nói không
chừng có thể bán được một số linh nguyên tệ giá trị xa xỉ.
Từ Huyền nhẹ nhàng cười cười, thân hình lóe lên, một bả bắt yêu hóa biên bức
còn nhỏ kia.
Con biên bức dốc sức liều mạng giãy dụa, đều là phí công.
Ồ!
Ánh mắt Từ Huyền đột nhiên ngưng tụ, phát hiện khu vực lõm xuống mà con dơi
con đang nằm, có một khỏa tinh châu màu tím lớn bằng ngón cái, mỹ lệ như Minh
Châu, phát ra một cổ khí tức đặc biệt. . .
Trong sào huyệt hắc ám không ánh sáng, tim Từ Huyền đập có chút nhanh hơn,
tinh châu màu tím ở bên trong bệ đá hình lõm kia, nó phát ra khí tức linh vận,
so với Tử nham tinh quáng còn cao hơn một cấp bậc.
Hắn đoán chừng vật này là do bệ đá tinh quáng thai nghén ra tinh túy linh
quáng, là Tử nham tinh mẫu giá trị rất cao.
Cho dù là một khỏa lớn như đầu ngón cái, giá trị của nó có khả năng so với tất
cả Tử nham tinh quáng trong này còn cao hơn.
Từ Huyền nhanh chóng cất kỹ tinh châu màu tím này, trong tay hắn không có túi
trữ vật, chỉ có thể thiếp thân cất kỹ, lập tức cảm nhận được một cổ Thanh Lưu
mờ mịt, bắt đầu lan tràn toàn thân tứ chi bách hải.
Loại cảm giác này làm hắn đại hỉ, vật ấy rõ ràng có thể xúc tiến thể chất lột
xác, quanh năm đeo có thể cải thiện độ tinh khiết của pháp lực trong cơ thể,
tinh tiến tu vị.